ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 173 - Quyết định của Draco Malfoy

Khuya đó, Catherine nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung, mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng, nó tung chăn ngồi bật dậy, vò đầu một chặp với vẻ rất quạu, sau đó vừa thở dài vừa mặc áo khoác, thoáng cái biến mất khỏi ký túc xá nữ.

Cánh cửa Phòng Yêu Cầu vừa đóng lại, Catherine liền nghe thấy tiếng chất vấn của Draco Malfoy:

- Tại sao lại không trả lời tin nhắn của tôi? Hay bạn đang muốn tránh mặt tôi?

Catherine theo thói quen giữ khoảng cách an toàn với Draco. Nó giơ tay ngăn thiếu niên tiến lại gần mình, chỉ về phía bàn trà, nói:

- Ngồi xuống rồi tôi sẽ giải thích.

Draco nhìn thiếu nữ trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực. Nó ngồi vào bàn, rót một tách trà đưa cho người đối diện, hỏi:

- Bạn có thực sự ổn không vậy?

Catherine liếc nhìn tách trà, thờ ơ đáp:

- Chuyện tôi ổn hay không đâu liên quan tới bạn. Thay vì lo cho tôi, bạn nên lo cho ba mẹ của bạn thì hơn.

Draco ngồi tựa vào lưng ghế, thong thả nói:

- Ba mẹ tôi vẫn ổn. Tôi luôn theo sát nhất cử nhất động của họ, bạn yên tâm.

Catherine gật đầu, đổi chủ đề:

- Mấy ngày trước trong Bộ có người chết, bạn biết chứ?

Draco nhíu mày, hậm hực đáp:

- Tôi biết. Thì sao? Chuyện đó đâu liên quan gì tới tôi. Đừng đánh trống lảng. Bạn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy nhé. Tại sao lại muốn tránh mặt tôi?

Catherine không trả lời mà thốt ra một câu chẳng liên quan:

- Cuộc sống này thật ngắn ngủi, nhỉ?

Lời nói đầy ẩn ý của nữ sinh khiến Draco có dự cảm không lành. Nó nghi hoặc hỏi:

- Ý bạn là sao?

Catherine không đáp lại. Nó im lặng nhìn xuống tách trà đang bốc hơi nghi ngút, ánh mắt mang theo chút tiếc nuối khó nhận ra được. Nó cầm tách trà đưa lên mũi ngửi, sau đó đặt xuống, hướng ánh mắt về phía người ngồi đối diện, thong thả thốt ra một câu xanh rờn:

- Có lẽ một hoặc hai năm nữa tôi sẽ chết.

Draco giật mình kinh ngạc. Nó không tin vào tai mình, tỏ ra cáu kỉnh:

- Giỡn như vậy không vui chút nào.

Catherine không cần biết Draco có tin hay không, nó nói tiếp:

- Bạn là người thông minh. Bạn hiểu ý tôi mà, phải không? Tôi khuyên bạn…

- Đừng nói nữa! - Draco đứng phắt dậy, lớn tiếng ngắt lời Catherine. - Tôi không cần bạn cho tôi lời khuyên.

Vài giây sau, Draco lấy lại bình tĩnh, nó ngồi xuống ghế, im lặng nhìn người đối diện, không biết đang suy nghĩ điều gì ở trong đầu.

Năm phút, rồi mười phút trôi qua, Draco cứ ngồi như thế, nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên định. Cuối cùng, như thể đã có câu trả lời, nó lên tiếng, bình thản hỏi:

- Tại sao bạn lại biết chắc rằng bạn không còn sống được bao lâu nữa? Tôi muốn biết sự thật.

Catherine không hề do dự nói ra “sự thật”:

- Tôi thử nghiệm độc dược lên chính cơ thể mình mà không lường trước được tác dụng phụ nguy hiểm của nó. Giờ nhận ra thì đã muộn. Độc dược ấy chưa hoàn thiện, không có thuốc giải, không cách nào cứu chữa.

Nằm ngoài dự đoán của Catherine, nghe xong Draco chỉ nhếch miệng cười khẽ:

- Tôi không tin. Chắc chắn sự thật không đơn giản như bạn nói. Bạn lừa ai chứ đừng hòng lừa tôi.

Biết ngay là không dễ qua mặt Draco Malfoy chỉ bằng mấy câu nói như vậy mà!

Catherine cố tỏ ra là mình không hề chột dạ. Nó đang suy nghĩ xem nên đối đáp như thế nào thì nghe thấy tiếng thở dài của người đối diện. Thiếu niên ngồi bắt chéo chân, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói:

- Tôi mặc kệ đó có phải là sự thật hay không, hè này hãy cùng tôi đi gặp ông nội. Ông hiểu biết rất rộng, chắc chắn sẽ tìm ra cách để cứu chữa cho bạn.

Catherine theo bản năng lên tiếng từ chối:

- Tôi không cần ai giúp tôi.

- Bạn không muốn sống? - Draco khó hiểu hỏi.

- Dĩ nhiên là tôi muốn sống. Nhưng mà…

Draco ngắt lời:

- Vậy thì tốt rồi. Cứ làm theo như lời tôi nói. Nếu chữa được thì tốt, còn không…

Bỗng Draco dừng lại, nét tự tin trên gương mặt giảm xuống. Nó ngần ngừ giây lát, sau đó quyết đoán nói:

- Cho dù kết quả có ra sao, tôi vẫn muốn ở bên cạnh bạn.

Draco Malfoy không hiểu. Tại sao nữ sinh này lại cứ muốn đẩy nó ra xa? Nó chưa từng thích ai nhiều đến như vậy, nó không muốn buông tay.

Catherine cũng không hiểu. Tại sao lại phải phí sức đâm đầu vào mối quan hệ đã biết trước là sẽ không có kết quả? Nếu Draco đã quên, nó cần phải nhắc lại. Nó nhấn mạnh:

- Ở gần tôi bạn sẽ gặp nguy hiểm. Tôi sẽ không tự chủ được mà làm hại bạn. Đừng quên lúc đó bạn đã ốm liệt giường mấy ngày trời.

Draco ngờ vực hỏi:

- Tại sao bạn lại biết điều đó? Tôi nhớ khi ấy bạn đã nói là bạn muốn rời đi ngay lập tức mà.

Catherine mạnh miệng đáp trả:

- Dĩ nhiên là tôi có cách để biết điều đó.

Draco không đáp, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh vừa rồi. Càng nghĩ, nó càng quả quyết về câu trả lời của mình, càng muốn biết nguy hiểm đó là gì.

Phớt lờ lời cảnh báo của người đối diện, Draco đứng dậy, tiến lại gần thiếu nữ, không nói không rằng mạnh mẽ kéo con nhỏ ôm vào lòng.

Không giống như những lần trước đó, lần này cả người Catherine lập tức xụi lơ, dần mất đi ý thức. Nó thều thào một câu rồi bất tỉnh:

- Tránh xa tôi ra. Nguy hiểm lắm.

Đáp lại nó chính là tiếng “không” rõ ràng, rành mạch của đối phương.

Giây phút Catherine gục xuống, vô số sợi tơ màu đỏ mọc ra từ người nó, lơ lửng, trôi nổi giữa không trung vài giây, sau đó phóng thẳng về phía Draco. Thiếu niên không hề lùi lại mà vẫn đứng yên bất động, bình tĩnh đón nhận sự tấn công này.

Bỗng một tia sáng loé lên, đẩy lùi những sợi tơ đỏ ấy ra xa. Chúng trở nên nhạt nhoà, yếu ớt, từ từ thu lại vào bên trong cơ thể của Catherine.

Draco không tin vào mắt mình. Đây là loại pháp thuật kỳ lạ gì vậy? Dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nó vẫn phần nào hiểu được lý do vì sao nữ sinh lại muốn cả hai giữ khoảng cách.

Draco xâu chuỗi lại ký ức, càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Nó nhìn xuống người đang bất tỉnh trong vòng tay mình, tự hỏi rốt cuộc con nhỏ đã trải qua những gì, tại sao lại trở thành như thế này?

Draco vô thức đưa tay vào bên trong túi quần, nơi có một chiếc nhẫn vàng đang phát ra ánh sáng lấp lánh. Nó cầm chiếc nhẫn ngắm nghía hồi lâu. Không biết nghĩ gì, nó lấy chiếc nhẫn để sang một bên, sau đó dìu nữ sinh nằm lên ghế sô pha ở gần đấy.

Vô số sợi tơ đỏ lần nữa xuất hiện, nhẹ nhàng vươn dài tới chỗ Draco đang đứng, từ từ đi xuyên qua người nó. Những sợi tơ đó đang cố hút đi sinh mệnh của nó.

Mãi cho tới khi sắp không chịu đựng được nữa, Draco mới cầm chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay. Tức thì những sợi tơ bị đánh bật ra, cảm giác khó chịu cũng dần biến mất.

Draco mệt mỏi đổ gục xuống sàn nhà, toàn thân không còn chút sức lực nào. Đến cả việc chống tay ngồi dậy nó cũng không làm được.

Nó nhìn thiếu nữ đang nằm ngủ ngon lành, thầm cảm ơn ông nội từ tận đáy lòng. Chiếc nhẫn này là vật bất ly thân của ông, ngay cả ba nó cũng chưa từng được chạm vào. Vậy mà không hiểu sao ông lại tặng cho nó như một món quà Giáng sinh. Phải chăng ông đã nhận ra được điều gì đó?

- Dậy đi. Năm giờ sáng rồi.

Catherine bị giọng nói khó nghe đánh thức, rất không vui. Nó theo bản năng giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy chỉ mới bốn giờ rưỡi thì làu bàu:

- Im đi. Ồn quá.

Ủa mà khoan!

Catherine bật người ngồi dậy, dụi mắt nhìn quanh. Nó che miệng ngáp một cái, hỏi:

- Sao bạn vẫn còn ở đây?

Không đúng!

Như sực nhớ tới vấn đề nghiêm trọng nào đó, Catherine tỉnh ngủ ngay lập tức, vội hỏi:

- Bạn không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?

- Tôi thì có thể có chuyện gì được. Lo cho bạn trước đi. Tôi chưa thấy đứa con gái nào mới ngủ dậy đã nói nhiều như bạn. - Draco chán ghét đáp.

Catherine không tin, nó nói:

- Gọi Thần Hộ mệnh ra cho tôi xem nào.

- Để làm gì? - Draco hỏi.

- Làm đi, không làm tôi đánh bạn đấy. - Catherine ra lệnh.

Draco bực mình rút đũa phép gọi ra Thần Hộ mệnh, làm xong nó nói:

- Vừa lòng bạn chưa?

Sau khi cẩn thận quan sát Thần Hộ mệnh của Draco, Catherine mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may quá, không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.

- Tôi đi trước.

Draco nói rồi đứng dậy chỉnh trang y phục lại cho thẳng thớm, không quên châm chọc người đối diện:

- Bạn thật sự khiến tôi được mở mang tầm mắt. Tôi chưa thấy ai hả họng cả đêm mà vẫn ngủ ngon được như bạn.

Catherine không thèm để ý tới Draco, vội quay mặt chạy đi tìm gương soi. Quầng thâm đã biến mất, mặt nó cũng trở nên hồng hào và tươi tắn hơn hôm qua rất nhiều.

Quả nhiên chỉ cần ngủ ngon thì chuyện gì cũng có thể được giải quyết.

Catherine dùng pháp thuật chải gọn đầu tóc và vuốt phẳng quần áo, sau đó đi tới kệ gỗ đặt sát vách tường ở phía đối diện, cầm lên một lọ độc dược nhét vào túi áo chùng.

Draco thấy thiếu nữ không để ý tới mình, nó do dự một lúc rồi hắng giọng nói:

- Tôi đã thấy chúng. Những sợi tơ đỏ ấy, tôi không biết chúng là gì, nhưng tôi không sợ chúng. Tôi có bùa của ông nội, chúng không thể lại gần tôi được.

Catherine thoáng dao động, thế nhưng ngoài mặt nó lại tỏ ra dửng dưng trước thông tin này, hỏi:

- Thì sao?

Draco thản nhiên đáp:

- Chẳng sao cả. Tôi chỉ muốn cho bạn biết như thế thôi.

Catherine không thể hiện ra một chút cảm xúc nào trên gương mặt của mình. Nó lạnh nhạt nói:

- Thời gian sắp tới chúng ta nên hạn chế trực tiếp gặp nhau, cần gì cứ gửi giấy cho tôi.

Draco thắc mắc:

- Tại sao?

Catherine giải thích:

- Tôi đang bị Lucas Bernard theo dõi. Đó là một loại sinh vật có khả năng tàng hình, tôi vẫn chưa bắt được nó, cho nên bạn cũng phải cẩn thận, đừng để anh ta bắt được nhược điểm của bạn.

Draco không hoài nghi về lời nói của nữ sinh, nó cau mày suy nghĩ, sau đó nói:

- Tôi đã điều tra về gia thế của Lucas Bernard, trước mắt có thể khẳng định anh ta không phải người của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Anh ta có xuất thân rõ ràng, ông bà cha mẹ đều là người có địa vị trong giới phù thủy ở Pháp. Tại sao một người như anh ta lại nhắm vào bạn?

Catherine nhún vai đáp:

- Tôi cũng không hiểu. Tôi đang điều tra. Tóm lại bây giờ bên trong trường Hogwarts không hề an toàn như chúng ta đã nghĩ. Bạn cần phải cẩn thận.

Chờ Catherine nói xong, Draco mỉm cười hỏi:

- Bạn đang lo lắng cho tôi sao?

Catherine nhún vai đáp:

- Đúng vậy. Tôi sợ bạn làm liên lụy tới tôi.

Draco bật cười, nom rất vui vẻ:

- Được. Tôi sẽ cẩn thận. Cứ tìm tôi bất cứ khi nào bạn cần giúp đỡ.

Catherine nghe vậy liền triệu tập một mẩu giấy da nhỏ từ trong ngăn tủ đưa cho Draco, không hề khách sáo nói ra yêu cầu:

- Bạn không nhắc thì tôi cũng quên mất. Đây là những loại nguyên liệu độc dược tôi cần, phiền bạn chuẩn bị giúp tôi trong thời gian nhanh nhất có thể.

Dứt lời, Catherine búng ngón tay, tức thì một hộp gỗ hình chữ nhật xuất hiện trước mặt Draco. Nó chỉ vào chiếc hộp, nghiêm nghị nói:

- Lần này hãy lấy tiền của tôi mua. Nếu không, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc từ chối sự giúp đỡ của bạn.

Draco cầm hộp gỗ mở ra, bên trong là những đồng Galleon vàng sáng lấp lánh. Nó nhíu mày nhìn con số 1500 hiển thị ở mặt trong của nắp hộp, buột miệng nói:

- Xem ra tốc độ kiếm tiền của bạn nhanh không kém tốc độ tiêu tiền là bao. Bạn khiến tôi cảm thấy áp lực quá.

Trong suy nghĩ của Draco, hào phóng vung tiền là cách hữu hiệu nhất để chứng minh tình cảm. Nó chưa từng nghĩ đến việc đối phương không cần tiền của nó, thậm chí còn tự kiếm được số tiền bằng cả năm nó dành dụm, đó là nếu nó có tiền để dành.

Catherine không hiểu tại sao Draco lại nhăn nhó khi mở hộp vàng của nó ra, bèn hỏi:

- Bạn cũng đâu thiếu vàng, áp lực cái gì?

Draco hít sâu một hơi, tự động viên bản thân sau này cố gắng kiếm tiền nhanh hơn tốc độ kiếm tiền của con nhỏ này là được. Sau khi lấy lại tự tin, nó ưỡn ngực nói:

- Bạn nghe nhầm rồi, tôi nào có áp lực gì. Chút chuyện nhỏ này sao làm khó được tôi.

Thấy nữ sinh không đáp lại, chỉ che miệng cười trộm, Draco càng chột dạ hơn. Nó cáu kỉnh hỏi:

- Cười cái gì mà cười. Bạn còn điều gì muốn nói với tôi không?

- Không có. Bạn đi đi. - Catherine không tiếp tục cười nữa, dứt khoát đuổi người.

Trước khi rời đi, Draco nghĩ nó cần phải xác nhận một chuyện. Nó hỏi:

- Vậy bây giờ mối quan hệ của chúng ta là gì?

- Đồng minh. - Catherine không hề do dự trả lời.

- Tại sao không phải là bạn bè? - Draco hỏi với vẻ không vui.

Catherine ngẫm nghĩ giây lát, sau đó nhún vai đáp:

- Nếu bạn không ngại việc một Slytherin kết bạn với một Gryffindor sẽ bị người ta dị nghị thì... Vâng, rất vui được trở thành bạn của bạn.

Ánh mắt Draco sáng lên khi nghe thấy những lời đó. Nó cao ngạo đáp:

- Làm bạn với tôi là vinh dự không phải ai cũng có được.

Dừng lại giây lát, Draco ngập ngừng bổ sung:

- Bạn... Bạn là ngoại lệ của tôi.

Catherine bật cười, không nói gì. Nó lục hộp gỗ lấy ra một thanh sô-cô-la ném về phía Draco, nói:

- Cho bạn.

Draco Malfoy vươn tay chụp lấy, chẳng những không cảm ơn mà còn ra điều kiện:

- Dù không gặp nhau, tôi vẫn muốn được trò chuyện với bạn mỗi ngày qua thư. Nếu không, tôi sẽ…

Thấy Draco không nói tiếp, Catherine nghiêng đầu hỏi:

- Bạn sẽ làm gì tôi à?

- Tôi sẽ… tôi sẽ rất nhớ bạn.

Draco nói rồi mở cửa Phòng Yêu Cầu, bỏ chạy mất dạng.

Catherine đứng nhìn cánh cửa đóng lại im lìm ở trước mặt, rơi vào trầm tư. Một tia cảm xúc khác lạ nảy nở từ tận sâu dưới đáy lòng của nó, khó nắm bắt, cũng chẳng biết gọi tên là gì.

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.