Chương 9 - Công Pháp Dâm Đãng (P4)
Nhìn xem Isabella đã hôn mê bất tỉnh, Leach chỉ đành cười khổ, lần này hắn thua lớn, chẳng những không phát tiết được, còn phải đem Isabella về nhà của nàng, không thể để nàng lại đây như vậy được.
Nhà Isabella cũng ở khu thành cổ, trước kia Leach có đi ngang qua mấy lần, nhưng chưa từng vào.
Khu này bị coi là hạ đẳng trong khu thành cổ, tất cả đều là một gian nhà trệt, cửa lớn nối thẳng phòng bếp, đằng sau chính là chỗ ở, chỗ đó là phòng ngủ cũng là phòng khách.
Vừa mới đến cửa nhà nàng, chợt nghe đến một hồi tiếng bước chân ầm ĩ từ trong đó truyền đến, ngay sau đó cửa liền mở ra.
Hai nam hai nữ bốn đứa nhỏ kia từ bên trong chạy ra, trong những đứa bé này, lớn nhất mới tầm mười tuổi, nhỏ nhất chắc chỉ có ba, bốn tuổi.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chị về rồi, em đói, chúng em đều đói."
Tiểu bất điểm chạy ở sau cùng càng không ngừng mở miệng ồn ào.
Những đứa bé này chứng kiến đứng ở cửa ra vào chính là một người xa lạ, bất quá người xa lạ này lại cõng tỷ tỷ của bọn chúng, tất cả đều ngẩn người.
Cuối cùng vẫn là một nữ hài hơi lớn hơn một chút kịp phản ứng, tế thanh tế khí mà hỏi thăm: "Anh là đồng học của tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ làm sao vậy?"
Leach lập tức lắp bắp, hắn không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể nói hắn ân ái với tỷ tỷ của các nàng, quất tỷ tỷ của các nàng đến bất tỉnh được.
Cũng may hắn coi như cơ linh, động não nói ra: "Tỷ tỷ của mấy đứa hôm nay không có ăn gì sao? Nàng đói đến ngất đi rồi."
"Đúng a!"
Tiểu hài nhỏ nhất kia nói ra: "Chúng em cũng chưa ăn gì cả, thật đói quá."
Bị bốn đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm, Leach lập tức cảm giác toàn thân vô lực, hắn hiện tại cuối cùng đã hiểu rõ tại sao Isabella phải làm loại việc này rồi.
"Được rồi, anh đi mua ít gì đó cho mấy đứa ăn, mấy đứa thích ăn cái gì?"
Leach hỏi.
"Đùi gà."
"Thịt bò."
Yêu cầu của bốn đứa bé kia lại để cho vẻ mặt Leach đen đi, không phải hắn mua không nổi, nhưng lại có cảm giác mình đang coi tiền như rác.
Tuy bởi vì nguyên nhân chiến tranh mà thực hành nghiêm khắc phân phối thực phẩm, bất quá chỉ cần có tiền, vẫn có chỗ có thể mua được bất luận cái đồ ăn gì. Lúc trước kiếm được ít tiền, mụ mụ hắn liền mua một ít chân giò hun khói, lạp xưởng các loại khao thưởng người nhà, cho nên Leach biết rõ ở chỗ nào có thể mua được.
Lúc Leach cầm bao lớn bao nhỏ đồ ăn trở lại, thời gian đã là 20:15 rồi, hắn biết mình cần nhanh một chút, lúc 21:00 cả tòa thành thị sẽ thực hiện giới nghiêm, hắn cũng không muốn ở trong trại tạm giam cả một đêm.
Vừa mới đi đến cửa ngõ nhà Isabella, chợt nghe đến một hồi tiếng quát mắng chói tai, ngoại trừ tiếng quát mắng còn có tiếng khóc của một bầy tiểu hài tử.
Một gia hỏa mười bảy, mười tám tuổi cạo tóc húi cua, cổ áo rộng mở, trong tay cầm dây lưng, chắn lấy cửa ra vào nhà Isabella chửi ầm lên.
Động tĩnh lớn như vậy thì người chung quanh đương nhiên cũng nghe được, Leach thanh thanh sở sở chứng kiến, rất nhiều khuôn mặt bàng quan sau những khung cửa sổ.
Người xem rất nhiều, nhưng là không có ai dám đứng ra, thậm chí không có người nào dám mở cửa sổ.
Loại sợ hãi này để cho bọn quát mắng càng thêm đắc ý, cũng càng kiêu ngạo. Theo trong lời hắn quát mắng có thể nghe ra, hắn là người bảo vệ sau lưng Isabella.
Leach đối với bọn tự xưng người bảo vệ cũng đã nghe qua, chính là một đám lưu manh, một đám quỷ hút máu vô liêm sỉ, làm cho người chán ghét nhất là bọn này giống như một đám chó điên, cho dù biết rõ không địch lại cũng sẽ quấn chặt lấy.
Leach hoài nghi, lũ bạn học gây phiền toái cho hắn trước kia, bị một đám gia hỏa giống như này thao túng sau lưng.
Nhà bọn họ lấy được những đồng tiền kia, chính bọn lưu manh nhìn không thuận mắt đấy, chỉ có lũ tiểu nhân tham lam và vô sỉ nhất mới quan tâm số tiền này.
Nghĩ đến những thứ này, Leach lập tức có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, hắn tiện tay từ trên vách tường bên cạnh tách ra một mảnh nhỏ cỡ quả hồ đào.
Khoảng thời gian tu luyện vừa qua, những thu hoạch khác có lẽ không lớn, sức mạnh lại là tăng trưởng không ít, hơn nữa sự phối hợp giữa tay và mắt cũng vượt xa trước kia.
Tựa như mây trôi nước chảy, Leach đem mảnh gạch nhỏ quăng ra ngoài, mảnh nhỏ xẹt qua không khí phát ra tiếng vang tê tê. Chợt nghe đến pằng một tiếng vang nhỏ, mảnh nhỏ đánh trúng đầu gối gia hỏa đang chửi ầm ĩ. Không hề ngoài ý muốn chút nào, cái chân kia gãy ngay tại chỗ.
Trong bóng đêm lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng, đau đớn do đầu gối bị cắt đứt, căn bản không phải thường nhân có thể chịu được.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức đưa tới cảnh sát chú ý.
Leach cũng không muốn bị cuốn vào loại chuyện này, hắn nhìn thoáng qua đồ trong tay, xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai đưa cho Isabella cầm về cho đám trẻ nhà nàng rồi.
Đột nhiên Leach nhớ tới, mình “bóc bánh” rồi nhưng hình như chưa “trả tiền”! Isabella bị hắn chơi quịt một lần, mặc dù là đồng học, cũng không tốt cho lắm.
Xem ra tiền cũng chỉ có thể đợi ngày mai rồi đưa nàng...
Về đến nhà, Leach vọt đi tắm nước lạnh, miễn cưỡng đem dục hỏa trong cơ thể đè ép xuống.
Không có chạm qua nữ nhân, không biết nữ nhân mỹ diệu, sau khi chạm qua nữ nhân, tình huống càng thêm không xong.
Cố nén một đêm, Leach cũng đã nghĩ kỹ đối sách, ngày mai khi đi học, hắn liền trực tiếp đi tìm Isabella.
Hắn muốn hỏi một chút Isabella có chịu hay không để cho hắn bao nuôi. Nếu như chịu mà nói, hắn có thể cùng Isabella nuôi dưỡng đệ đệ với muội muội của nàng, còn có thể bảo vệ Isabella.
Cái này đã từng là mộng tưởng của hắn, thật không ngờ hiện tại có thể dùng loại phương thức này thực hiện.
Sáng sớm, vẫn như cũ là buổi luyện công vất vả, với tâm sự nặng nề Leach thiếu chút nữa thì lố giờ lúc chạy cự li dài mang phụ trọng, luyện tập đỡ đòn cũng sai lầm chồng chất, trên người đã trúng không ít côn bổng.
Thật vất vả nhịn đến khi đi học, vừa đi vào lớp hắn liền sững sờ.
Trong lớp học đều đông đủ, chỉ không thấy bóng dáng Isabella. Lúc kết thúc tiết thứ nhất, Isabella vẫn không đến.
Leach lập tức biết rõ, Isabella nhất định là đã xảy ra chuyện.
"Xin nghỉ giúp tôi."
Leach tìm lớp trưởng nói ra. Lớp trưởng cũng là một mỹ nữ, giống như Isabella - cũng đã từng là đối tượng ân ái trong ảo tưởng của hắn.
Bất quá Leach không có hy vọng xa vời rằng lớp trưởng sẽ để hắn đắc thủ, không giống với Isabella, lớp trưởng có gia cảnh không tệ, phụ thân của nàng làm việc tại ngân hàng, nghe nói còn là một quản lý nhỏ, tuy cũng sống ở khu thành cổ, bất quá nhà nàng ở phố Wendeng, đó là một ngôi nhà bốn tầng có hoa viên, cũng coi như là tầng lớp cao trong giới hạ lưu.
Liếc xéo Leach, lớp trưởng lạnh lùng hỏi thăm: "Có chuyện gì không?"
"Cô không để ý sao? Isabella không đi học. Ngày hôm qua tôi có đi ngang qua cửa nhà cô ấy, có vẻ đã xảy ra chuyện, đáng tiếc lúc ấy không chú ý nhiều, cho nên..."
Leach nửa thật nửa giả nói.
Lớp trưởng vốn cho là Leach cũng như những nam sinh khác, không có có tâm tư đi học, thật không ngờ lại là lý do này.
Cùng là mỹ nữ trong lớp, nàng với Isabella coi như là bằng hữu không tệ, hai nàng cùng ba nữ sinh khác trong lớp, lại thêm mấy nữ sinh lớp khác, tạo thành một nhóm nhỏ, người ngoài gọi nhóm này là Hội Hoa Hồng (Rose Society).
"Được rồi, tôi giúp cậu xin nghỉ, cậu đi trước, tôi cũng sẽ qua đó."
Lớp trưởng nói ra.
Leach như trút được gánh nặng, hắn cái gì cũng không cầm, cực kỳ nhanh chạy ra khỏi trường học.
Từ trường học đến nhà Isabella rất gần, trong chớp mắt đã đến.
Một tới cửa, Leach lập tức biết nhà Isabella xảy ra chuyện, chỉ thấy cánh cửa bị uốn cong, cửa sổ thủy tinh bên cạnh cũng bị đập bể. Leach bước từng bước, bên trong truyền ra tiếng khóc.
Theo thanh âm mà đi đến phòng bếp, Leach chứng kiến mấy đứa em của Isabella đang ghé vào đầu giường thương tâm rơi lệ, trên mặt những đứa bé này đều có vết thương.
Sau khi vào phòng, những đứa bé kia lập tức chú ý tới hắn, thần sắc bất an cùng ánh mắt sợ hãi của bọn nhỏ, đã đủ để cho hắn hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.
Leach nhìn trên giường, chỉ thấy Isabella sắc mặt tái nhợt đang nằm ở đó, trên người đang đắp một cái chăn mỏng, nơi đầu gối không ngừng thấm máu ra ngoài.
Isabella thấy Leach đến, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mờ mịt, bất lực cùng e lệ thật sâu.
"Cậu... sao lại tới đây?"
Isabella mặt mũi tràn đầy đau khổ mà hỏi thăm.
399
2
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
