Chương 4 - Huyết mạch thức tỉnh (P4)
Từ bên trong phòng đi ra, Leach phát hiện bên ngoài đã hết mưa, trên mặt đất cũng đã khô ráo, xem ra khoảng thời gian hắn hôn mê không ngắn.
Cửa ra vào đỗ một chiếc xe ngựa hai bánh, chỉ có một con ngựa kéo xe, người sĩ quan vừa rồi kia đã an vị trên xe, Leach ngoan ngoãn lên xe ngựa, ngồi ở vị trí còn lại.
Xe ngựa đi thẳng ra khu thành cổ, nơi này chứa mấy trăm nghìn bình dân đã rất chen chúc, quân đội đương nhiên chỉ có thể trú đóng ở khu vực khác, dù sao ngoại trừ khu thành cổ, những chỗ khác đều là phòng ở trống không.
Xe ngựa đi ngang đường Bảo Thạch, quảng trường Grand Place, xuyên qua đường Sister, trong dĩ vãng những con đường này đều là phố buôn bán phồn hoa nhất, luôn có người đến người đi hối hả, nhưng là giờ phút này lại chỉ thấy binh lính mặc quân trang.
Đi thêm hơn 15 phút, xe ngựa cuối cùng ngừng lại ở Star Plaza. Nơi này trước kia là một khu buôn bán, Leach cũng không thường tới. Bởi vì phần lớn những thứ bày bán rất sang quý, thuộc về loại chỉ nhìn chứ không mua nổi, hơn nữa bảo an nơi này rất hung dữ.
Hiện tại nơi này căn bản nhìn không ra bộ dạng trước kia, tất cả cửa sổ thủy tinh đều bị tháo mất, dùng gạch xây kín, những song sắt xinh đẹp cũng đều bị dỡ xuống, ném vào trong lò nung hóa thành nước đồng cùng nước thép.
Quảng trường Tinh Thần là một cái quảng trường phong bế, bốn phía đều là cửa hàng, cửa hàng chẳng khác gì là cửa ra vào. Trước kia nơi này thông suốt bốn phương, nhưng là hiện tại đều bị ngăn lại, chỉ còn lại có một cánh cửa, cánh cửa này bị cây gỗ thô to ngăn cản, cần dời ra mới có thể đi vào.
Giống tất cả quân doanh khác, nơi này cũng có một trạm gác, canh gác chính là một nữ nhân.
Nữ nhân này dáng người mảnh khảnh, chế phục bó sát làm lộ rõ đường cong duyên dáng, trên mặt trái xoan là hai hàng lông mày thon dài, con mắt rất lớn, lại đang híp lại, bộ dáng như là chưa tỉnh ngủ.
Mái tóc đỏ tán loạn, chế phục hiệp sĩ nguyên bản là đỏ đấy, chúng phối hợp với nhau, làm người khác như thấy trước mắt là một mảnh hỏa hồng, khiến từ cũng xa có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở nóng bỏng cùng kiệt ngạo bất tuân.
Đây tuyệt đối là một đại mỹ nhân, thời điểm Leach đang suy đoán thân phận của nàng, hắn kinh ngạc chứng kiến, nữ nhân nhìn qua có vẻ yếu đuối này chỉ dùng một tay, nhấc lên cây gỗ mà phải năm, sáu đại hán cường tráng cũng chưa chắc giơ lên được.
"Đây là tiểu tử mới tới kia à?"
Nữ nhân nhìn thoáng qua Leach.
Quan quân bắt gặp nữ nhân kia liền không dám vô lễ chút nào, vội vàng lấy ra một tờ giấy từ trong túi đưa tới, là lệnh thuyên chuyển.
Leach bị đuổi xuống xe ngựa, quan quân lập tức đi ngay, tuy quan quân công tác tại bộ tham mưu, nhưng không có tư cách tiến vào loại địa phương này...
Leach lần đầu tiên tiến vào binh đoàn hiệp sĩ trong truyền thuyết, chỉ cần vừa nghĩ tới từ hôm nay trở đi hắn chính là một thành viên trong đó, trong nội tâm xác thực vô cùng hưng phấn.
Bất quá ngoại trừ hưng phấn, hắn đồng dạng cũng có một tia sợ hãi, đây là bản năng của thân thể, hiệp sĩ cấp thấp trước mặt hiệp sĩ cấp cao, luôn sẽ cảm thấy áp lực.
Trên chiến trường, hiệp sĩ cấp cao thậm chí sẽ lợi dụng điểm này, dựa vào áp lực tinh thần đối phó hiệp sĩ cấp thấp.
Nữ nhân canh gác trước mắt này, cho Leach cảm giác áp bách thật lớn, hắn lập tức hiểu rõ, vừa rồi nữ nhân này khẳng định đã dùng biện pháp gì đó để thu liễm khí tức.
"Xem ra cậu thật sự vừa mới thức tỉnh."
Nữ hiệp sĩ lắc đầu, một hồi lâu về sau nàng thở dài: "Không biết người phía trên nghĩ gì nữa? Coi nơi này như nhà trẻ sao?"
"Đi theo ta, cậu tốt nhất cố gắng hết mức thích ứng với nơi này nhanh nhất có thể, bằng không sau này lên chiến trường, nhất định sẽ chết rất khó coi."
Nữ hiệp sĩ đem cây gỗ để lại vị trí cũ, dẫn Leach theo vào.
Bốn phía đều là khí tức mãnh liệt, Leach cảm thấy rất khó chịu, cơ thể của hắn có chút đau đớn.
Đột nhiên, hắn cảm giác một đạo khí tức đặc biệt mãnh liệt bao phủ ở trên người của hắn, Leach ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến một nữ hiệp sĩ khác tay chống trường kiếm, cách mười mét theo dõi hắn.
Nữ hiệp sĩ tóc vàng mang áo choàng, dáng người phi thường cao lớn, đại bộ phận nam tử tại trước mặt nàng đều chỉ có thể coi là tiểu cá tử, không biết là bởi vì đầy đặn hay là vạm vỡ, chế phục của nàng căng cứng, giống như tùy thời đều sẽ vỡ ra.
Leach nhận ra nữ hiệp sĩ này, người đánh hắn bất tỉnh chính là nàng.
Đang khi hắn do dự làm sao để đi qua chào hỏi, đột nhiên một khí tức âm lãnh làm kẻ khác run rẩy tới gần.
Đó là một nữ nhân khác, khí chất của nàng giống như khí tức đang phóng thích ra, rét thấu xương lạnh như băng. Hai chữ "Lãnh diễm" cực phù hợp để hình dung mỹ mạo của nữ nhân này.
Nàng có một khuôn mặt trái xoan tựa đao gọt, góc cạnh trên mặt quá mức rõ ràng, khiến cho bên trong mỹ mạo của nàng nhiều hơn một tia sát khí nhỏ nhoi, tóc của nàng tản ra ngân quang quỷ dị, con mắt màu xám làm cho người ta cảm giác băng hàn thấu xương.
Leach cảm giác huyết dịch của mình phảng phất như muốn đông lại.
Nữ hiệp sĩ lãnh diễm này liếc nhìn Leach, quay đầu nhìn về nữ hiệp sĩ đã đánh Leach bất tỉnh nói ra: "Dina, người tiểu tử này nhận thức đầu tiên chính là cô, vậy cô phụ trách huấn luyện cậu ta đi."
"Vì cái gì không đem hắn giao cho ta? Ta luôn muốn có một đồ đệ."
Mỹ nữ tóc đỏ mang Leach vào có chút không hài lòng lắm.
Nữ hiệp sĩ lãnh diễm nhìn cũng không thèm nhìn mỹ nữ tóc đỏ, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Cô tiết kiệm chút sức lực đi, đây vẫn chỉ là một đứa bé."
“Ta mang cậu đi dạo bốn phía, nhận biết người nơi này.”
Nữ hiệp sĩ được chỉ định là sư phụ của Leach nói ra...
Doanh địa rất lớn, nhưng ngược lại, người trong doanh địa rất ít.
Leach kinh ngạc phát hiện, toàn bộ doanh địa cũng chỉ có tám người, càng làm hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, tám người đều là nữ nhân, đây là một tiểu đội hiệp sĩ chỉ toàn nữ hiệp sĩ.
Nữ hiệp sĩ lãnh diễm kia chính là đội trưởng, còn sư phụ của hắn - tiểu thư Dina là một trong hai vị đội phó, một vị đội phó khác là Mary - một nữ hiệp sĩ vô cùng ôn hòa.
Trong toàn bộ doanh địa chỉ có tiểu thư Mary làm cho hắn không cảm thấy áp lực, khí tức của nàng ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác say mê như tắm gió xuân. Tiểu thư Mary cũng rất đẹp, vẻ đẹp của nàng cổ điển mà tràn ngập mẫu tính, hai mắt thật to chứa ánh mắt nhu hòa, lông mi kẻ rất nhạt, mái tóc màu nâu được cắt chỉnh tề, vừa đến ngang vai, không dài cũng không ngắn.
Nữ hiệp sĩ mang hắn vào gọi là Lina, tuy sư phụ không nói thêm gì, nhưng thật ra ám hiệu Leach đừng quá thân cận nàng. Leach cũng là từ trong miệng những người khác mới biết được, vị tiểu thư Lina này trong cộng đồng hiệp sĩ cũng là tiếng tăm lừng lẫy, nàng thay bạn trai như thay áo; bởi vì nàng mà quyết đấu, chí ít có hai mươi vụ. Trước kia nàng cũng là một hiệp sĩ top-tier (hàng đầu) đấy, chỉ vì rước lấy quá nhiều phiền toái mới bị đá đến chỗ này. Mà tiểu đội hiệp sĩ này chỉ có nữ nhân không có có nam nhân, cũng là bởi vì cái duyên cớ đó.
Leach rất nhanh liền phát hiện, người có vấn đề cũng không chỉ có mình tiểu thư Lina.
Chế phục hiệp sĩ có phân chia nam nữ, bên trong cái tiểu đội toàn nữ hiệp sĩ này, lại có một người mặc nam trang.
Nữ hiệp sĩ mặc nam trang này, trừ hắn ra thì là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mới mười chín tuổi. Một mái tóc ngắn kim sắc so với tóc của hắn rõ ràng còn ngắn hơn, ngực không biết là không có phát dục hay bị bó lại, so với nam nhân cũng không khác biệt lắm, nhưng làm Leach cảm thấy chịu không nổi là, thời điểm thấy hắn, nữ hiệp sĩ này cư nhiên còn phát ra một tia địch ý.
Leach đã từng cảm thụ qua khí tức giống vậy, trong lớp hắn có không ít nữ sinh xinh đẹp, mỗi khi có nam sinh tới gần những nữ sinh này, bốn phía đều tràn ngập một cổ khí tức quỷ dị. Là một nam sinh ưu tú, Leach thường xuyên cảm nhận được địch ý đối với hắn.
"Tên thật của nàng là Nis, bất quá nàng thích người khác gọi nàng Robin hơn, từ nay về sau nếu gặp nàng, cậu tốt nhất nên tránh đi. Ta cũng không dám khẳng định, nàng có gây bất lợi cho cậu hay không."
Lời Dina nói chứng thực suy đoán của Leach, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút tâm kinh nhục khiêu.
Bất quá Leach rất nhanh liền phát hiện, hiệp sĩ tự xưng Robin ưa thích nữ giả nam trang kia còn không phải người khiến hắn đau đầu nhất, ít nhất nàng chỉ phát ra một tia địch ý, không giống một người khác càng không ngừng trêu chọc hắn, lúc thì vặn mặt của hắn, lúc lại véo cánh tay của hắn, trên danh nghĩa lại nói là giúp hắn khảo thí tiềm năng thân thể.
Nữ nhân này làm cho hắn khổ không thể tả, bất quá khí tức của nàng lại không làm cho người sợ hãi, hơn nữa không tốn bao nhiêu thời gian, Leach liền phát hiện, nữ nhân này đối với hắn rất tốt. Trong toàn bộ doanh địa, chắc cũng chỉ có nàng là thật tâm hoan nghênh hắn.
Nữ nhân này tên Rosa, tuổi hẳn là hơn hai mươi, lại cứ như một tiểu cô nương, làm cho người ta hoài nghi tâm trí của nàng đã thành thục hay chưa. Nàng cũng có một mái tóc vàng, cắt ngắn ngang tai như tiểu tinh linh, bất quá có chút bồng bềnh kèm chút rối bời, mắt của nàng màu bích lục hơn nữa sáng ngời, là người quyến rũ nhất trong cả tiểu đội.
Người duy nhất trong tiểu đội để cho Leach không quá ấn tượng, là một nữ nhân trầm mặc ít nói. Thời điểm sư phụ Dina dẫn hắn đến chào hỏi, nữ nhân kia liền đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là ân hai tiếng. Cảm giác nàng cho người ta cũng không phải lạnh lùng, mà là trầm mặc, trên người hoàn toàn không tản mát ra bất luận khí tức gì, thậm chí phảng phất giống như nàng căn bản không tồn tại.
Nàng gọi Nora, có một đôi mắt đen tràn ngập u buồn, một mái tóc màu đen rối tung dài đến thắt lưng. Nàng kỳ thật cũng rất đẹp. Chỉ là bởi vì luôn ngồi trong bóng tối, giống như minh châu bị phủ kín một tầng tro bụi, làm người ta chẳng phát hiện được.
286
5
1 tháng trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
