ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Huyết mạch thức tỉnh (P3)

Như ngâm trong máu tươi, thậm chí giữa ngón tay còn mang theo một ít thịt nát, Leach "oa" một tiếng nôn ra, một màn vừa rồi ở trong kho hàng lập tức xuất hiện trước mắt hắn.

Chỉ một lúc trước, hắn giống như là bị ma quỷ nhập vào thân, điên cuồng giết người, chỉ cần nghĩ tới cái phương thức giết người kia, hắn liền không nhịn được toàn thân run rẩy.

Chỉ một trảo, lồng ngực bị xé mở như là trang giấy, chỉ một cái phất tay, đầu bị đập nát giống như đậu hũ, trong nháy mắt, những kẻ thương tổn hắn toàn bộ chết hết.

Báo thù chẳng những không đem lại chút vui sướng nào, ngược lại tràn đầy sợ hãi.

Đột nhiên, Leach nhớ tới một chuyện, hắn đã giết người.

Nếu như trong ngày thường, hắn còn có thể biện hộ cho mình là đang phòng vệ, tối đa cũng chỉ là phòng vệ quá mức, chưa hẳn sẽ bị phán tử hình. Nhưng bây giờ là thời chiến, căn bản không có chuyện đó, một khi bị kết tội giết người, nhất định sẽ bị kéo ra ngoài bắn chết.

Ôm đầu phát ra một tiếng hét thảm, Leach cảm giác được mình là người bất hạnh nhất trên thế giới, hiểu rõ tình cảnh của mình, lập tức chạy trối chết.

Đắm chìm bên trong sợ hãi, hắn căn bản cũng không có phát hiện mình chạy trốn cực kỳ nhanh, càng không có phát hiện bất kể là thương binh hay là chấp pháp đội phụ trách trị an, không người nào dám tới gần hắn.

Đối với ngõ lớn ngõ nhỏ trong khu thành cổ, Leach vô cùng quen thuộc, hắn chuyên chọn ngõ nhỏ người đi đường rất thưa thớt mà lủi, giờ phút này hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà, về phần sau khi về nhà phải làm gì, hắn căn bản cũng chưa nghĩ tới.

Vội vàng chạy, đột nhiên Leach thấy phía trước có một người đang đứng, một thân hình cao lớn, một nữ nhân mặc chế phục màu đỏ.

Leach đang định nhảy vọt qua, đột nhiên trong lòng hắn xuất hiện kinh hoàng không giải thích được, trước kia chưa từng phát sinh qua chuyện như vậy.

Leach mãnh liệt dừng bước, đây là phản xạ vô ý thức.

Tuy là vô ý thức, hắn cảm giác được nữ nhân trước mắt này không đơn giản.

Nhà ở hai bên đem phần lớn mưa chặn lại, bất quá vẫn có rất nhiều mưa bụi bay vào trong hẻm nhỏ này, nhưng nữ nhân trước mắt này toàn thân lại không có chút dấu vết ướt nào, mưa phiêu lạc đến bốn phía thân thể của nàng tầm một thước liền bắn ra, phảng phất chỗ đó có một bức tường vô hình ngăn cản.

Nữ nhân này cũng đang nhìn Leach, một hồi lâu nàng mới tự nhiên nói ra: "Nhận được báo cáo, ta còn tưởng rằng là có người lẻn vào, hóa ra là thức tỉnh huyết mạch. Ta không biết đây đối với cậu mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu như trong thời kỳ hòa bình, tương lai của cậu là rạng rỡ đấy, đáng tiếc bây giờ là thời kỳ chiến tranh..."

"Tôi phải về nhà."

Leach căn bản không cách nào lý giải nữ nhân này đang nói cái gì, trong đầu của hắn hoàn toàn trống rỗng.

"Cái cậu cần là tỉnh táo."

Nói xong câu đó, nữ nhân đối diện đột nhiên động thân, rõ ràng hai người cách xa nhau tầm mười mét, nhưng nữ nhân này chỉ nhoáng một cái đã đến trước mặt Leach.

Leach thậm chí không kịp phản ứng, đã cảm giác một hồi đau nhức kịch liệt ở bụng, hắn đã trúng quyền rồi, một quyền này đánh thẳng vào thượng vị. Hắn muốn nôn mửa lại phun không ra, đầu chóng mặt nặng nề, có bực bội không nói nên lời.

[-------]

Bạch quang chiếu vào một đầu giường bệnh, Leach nằm ở phía trên. Giờ phút này vết máu ở trên người hắn đã bị tẩy đi, trần trụi nằm ở đó, chỉ có một cái khăn lông trắng đang đắp trên lưng.

Cạnh giường có một cái giá, phía trên có một khối thấu kính có thể trượt xung quanh, thấu kính chỉ lớn nhỏ cỡ quyển vở, tản ra bạch quang nhàn nhạt.

Một thầy thuốc đang dùng thấu kính quét quanh người Leach, huyết nhục cùng cốt cách hiển lộ rõ ràng trên tấm kính. Bên cạnh còn có mấy người đang cầm bảng ghi chép lấy cái gì đó.

Trong một góc gian phòng, bốn người cũng mặc áo khoác ngoài màu trắng nhìn xem hết thảy, bất quá bọn hắn hiển nhiên không phải thầy thuốc, trên người ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí tức quân nhân.

Cầm đầu chính là một người trung niên, thân thể thon gầy, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt nhạy cảm, phối hợp một cái mũi ưng không lớn, cả người có vẻ có chút hung ác nham hiểm.

Nghe thầy thuốc phụ trách kiểm tra đang không ngừng báo ra các số liệu, người trung niên hướng vài người bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi đã điều tra cha mẹ đứa bé này chưa?"

Người bên cạnh vội vàng đáp: "Trưởng quan, chúng tôi đều đã điều tra rõ ràng. Cha đứa bé này là quân dự bị, binh đoàn dự bị thứ bảy mươi lăm, mẫu thân là một người bình thường, chúng tôi dùng danh nghĩa kiểm dịch lấy mẫu máu hai người bọn họ, cũng không có phát hiện ra phản ứng huyết mạch hiệp sĩ. Chúng tôi cũng đã điều tra xuất thân của đứa bé này, ngày hắn sinh ra, trong bản ghi chép hiệp sĩ của cả nước, không có nữ hiệp sĩ nào sinh nở, mặc dù trong phạm vi liên bang, cũng không có tin tức cùng loại này."

Người trung niên cau mày, đây không thể nghi ngờ là chuyện tình không thể tưởng tượng nổi nhất hắn từng gặp qua.

"Các ngươi có ý kiến gì không?"

Người trung niên hỏi, hắn muốn nghe suy nghĩ của đám thuộc hạ như thế nào.

Ba người bên cạnh đều có chút do dự, cuối cùng vẫn là người vừa báo cáo có chút dũng khí: "Chúng tôi đã nghiên cứu qua, cho rằng có mấy cái khả năng, khả năng lớn nhất chính là..."

Người này dừng lại một chút, lời sau có chút khó nghe, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là kiên trì nói ra: "Khả năng lớn nhất chính là, cha đứa bé này là một người hoàn toàn khác, rất có thể là một người có được huyết mạch hiệp sĩ ngủ say. Trưởng quan, ngài hẳn rất rõ ràng, sau năm 1665 mới có hồ sơ huyết mạch đầy đủ, trước đó, chỉ có kẻ thức tỉnh huyết mạch hiệp sĩ mới có ghi chép trong hồ sơ."

Mặc dù nói, đây chỉ là một loại dự đoán có khả năng nhất, bất quá theo lời người này, cái này cơ hồ là khả năng duy nhất.

Trừ cái đó ra thì chỉ có hai loại khả năng, lúc trước bọn họ hoài nghi nhất chính là hài tử này bị đánh tráo lúc mới sinh, sau khi tra tìm thì phát hiện không khả thi, hơn nữa bản ghi chép huyết mạch hiệp sĩ đối với bất kỳ quốc gia nào đều cực kỳ nghiêm khắc, những gia hỏa có được năng lực siêu phàm này một khi không bị khống chế, lực phá hoại tuyệt đối làm cho người ta khó có thể tưởng tượng. Cho nên nữ hiệp sĩ một khi có dấu hiệu mang thai, cũng sẽ bị đưa vào giám sát mật thiết. Cho dù muốn cố ý giấu diếm đều rất khó, chớ nói chi là cùng người khác tráo đổi tiểu hài tử.

Một loại khả năng khác là cha hài tử này là một vị hiệp sĩ, bất quá khả năng này cũng rất thấp, bởi vì nữ nhân bình thường căn bản không chịu nổi lực lượng của huyết mạch hiệp sĩ, khi mang thai sẽ dẫn phát phản ứng tán huyết, khả năng sinh hạ hài nhi thành công chỉ có hai phần nghìn.

Chính trong lúc nói chuyện, bên kia cũng đã hoàn thành kiểm tra.

Thầy thuốc cầm bản ghi chép số liệu từ người bên cạnh đã đi tới: "Thượng tá, tôi đã hoàn thành kiểm tra, đứa bé này xác thực là thức tỉnh huyết mạch hiệp sĩ sơ bộ, theo trên số liệu, hắn thuộc về huyết mạch không hoàn chỉnh, các hạng số liệu đều yếu kém."

Cái này cũng trong dự liệu của mọi người, kẻ có được huyết mạch hiệp sĩ nếu như là thức tỉnh hậu thiên, thông thường mà nói đều không có thành tựu gì.

"Có biện pháp truy tìm ngược dòng đến ngọn nguồn huyết mạch của hắn không?"

Quan quân trung niên hỏi.

Thầy thuốc nghĩ nghĩ, điều này làm cho hắn cảm thấy thật khó khăn, hắn không biết nên giải thích thế nào, may mắn một người bên cạnh quan quân trung niên thay thầy thuốc giải vây: "Trưởng quan, hình thức huyết mạch hiệp sĩ không hoàn chỉnh phần lớn là biến dị, rất khó tra ra."

Quan quân trung niên nhẹ gật đầu, tiếp nhận báo cáo trong tay thầy thuốc...

Trong toàn bộ quá trình kiểm tra, Leach một mực ở vào trạng thái mơ mơ màng màng, bất quá cái này cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn đánh mất tri giác.

Những người kia đối đáp hắn toàn bộ nghe vào tai, thức tỉnh huyết mạch làm cho thính giác của hắn trở nên nhạy cảm khác thường.

Đối với những suy đoán về thân phận của mình, làm cho lòng của hắn trở nên cực kỳ rối bời.

Bất kể là ai, bỗng nhiên nghe được cha của mình khả năng cũng không phải cha ruột, đều cảm thấy khiếp sợ cực độ , chớ nói chi là Leach mới chỉ có mười lăm tuổi.

Hắn càng không tin tưởng mụ mụ sẽ phản bội ba ba, ở bên ngoài có người tình hơn nữa còn sinh ra hắn. Cho tới nay trong nhà của hắn luôn tràn đầy hài hòa ấm áp, đây là một gia đình gần như hoàn mỹ.

Trong đầu Leach là một mảnh hỗn loạn, thế cho nên hắn thậm chí đã quên mình vừa mới giết người.

Đồng dạng hắn cũng không có phát hiện, mình là tỉnh táo lại lúc nào đấy, cho đến khi một tia ánh mặt trời chói mắt chiếu đến trên mặt của hắn.

Leach liền đưa tay che mặt lại, lúc này hắn mới phát hiện mình đã có tri giác, đồng thời phát hiện một người sĩ quan đứng bên giường.

Người sĩ quan này mặc áo khoác quân đội màu lam xám, đầu trơn bóng, trên môi giữ lại chút ria mép, bộ dáng chừng hai lăm, hai sáu tuổi.

"Cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh, ngồi dậy đi."

Quan quân nói ra, hắn tiện tay kéo qua một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, chân trái nhếch lên đặt trên đùi phải.

Leach ngồi dậy, hắn phát hiện trên người mình mặc một cái áo trùm của bệnh nhân, trong áo không có gì cả, bên giường cũng không có giầy, hắn đành phải ngồi ở bên cạnh mép giường.

Quan quân cũng không để ý, châm điếu thuốc, hít một hơi, rồi mới lên tiếng: "Cậu giết người, bất quá chúng ta cũng đã điều tra rõ ràng, ngững người bị cậu giết là chuyên môn làm phiền cậu, cậu chỉ là phòng vệ quá mức."

Leach vừa mới thở dài một hơi, chợt nghe đến quan quân tiếp tục nói: "Bất quá giết người dù sao cũng là giết người, dựa theo pháp luật thời chiến, tội phạm giết người có hai lựa chọn; lên giá treo cổ, hoặc tòng quân."

"Tôi còn có lựa chọn khác sao?"

Leach trào phúng.

"Chớ ở trước mặt ta đùa giỡn, tiểu tử."

Quan quân kẹp lấy điều thuốc chỉ vào mũi Leach, hơi nóng hun gò má Leach muốn phát đau.

"Vận khí của cậu không tồi, những người kia nguyên bản muốn cậu chết, thật không ngờ cậu lại có huyết thống hiệp sĩ, bọn họ chơi thuốc chẳng những không lấy được mạng của cậu, ngược lại lại làm cho huyết mạch của cậu ngoài ý muốn mà thức tỉnh."

Quan quân tiện tay móc ra một phần văn kiện: "Đây là lệnh mộ binh, ký tên."

Leach không có lựa chọn nào khác, cái này đã ở trong dự đoán của hắn.

Tuy trên chiến trường quả thật rất nguy hiểm, nhưng vẫn tốt hơn là lên giá treo cổ.

Tiện tay ký tên, Leach hỏi: "Cha mẹ của tôi đã biết chuyện này chưa?"

"Cậu hy vọng bọn họ biết hả?"

Quan quân hỏi ngược lại.

Leach lắc đầu.

"Nên ta đã ghi trên lệnh, cậu bị điều đến binh đoàn hiệp sĩ làm tạp vụ."

Quan quân nói ra.

Leach không còn lời nào để nói, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất, bằng không, hắn nhất định phải giải thích lai lịch huyết mạch của hắn.

Leach hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi chuyện này bị vạch trần, chờ đợi hắn là một gia đình hoàn toàn bị nghiền nát, cùng với lời ra tiếng vào, châm chọc khiêu khích của người chung quanh.

"Ta sẽ cho người mang y phục đến cho cậu, mặc nhanh lên, ta chờ cậu bên ngoài."

Nói xong quan quân liền đi ra ngoài, rất nhanh một y tá lấy ra một bộ quần áo, ngoại trừ chế phục còn có quần lót, nhìn số đo, hiển nhiên là làm theo yêu cầu cho thân người hắn đấy.

Leach lần đầu tiên đối với thuyết pháp hiệu suất quân đội rất thấp kém có hoài nghi, bởi vì hiệu suất như vậy không thấp chút nào.

So với quân trang màu lam xám rộng thùng thình của những binh lính khác, chế phục của hắn là màu đỏ đấy, có vẻ chói mắt dị thường, hơn nữa rất bó sát, dây lưng được buộc rất chặt, phía trước là hàng cúc đôi rất dày. Dưới chân rõ ràng cùng quan quân đồng dạng, là một đôi giày ống cao.

280

6

1 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.