Chương 28 - Cứu viện (P2)
Nàng nhắm mắt lại, hai tay bịt lỗ tai, tập trung tất cả cảm giác vào tinh thần niệm lực, xuyên thấu qua cái đĩa kia mà quan sát bốn phía.
Đột nhiên thân thể tiểu thư Randy có chút chấn động, ánh mắt của nàng trở nên ngưng trọng khác thường.
"Phương hướng sáu giờ, khoảng bảy km, có dấu hiệu chiến đấu."
Nghe nói thế, Leach lập tức thay đổi phương hướng. Hắn bước nhanh hơn, không còn chú trọng tiềm hành như vừa rồi, cái tay đang ôm tiểu thư Randy cũng buông xuống để giữ cho thân thể cân bằng.
Hắn không lo lắng sĩ quan sẽ té xuống, bởi vì tiểu thư Randy nắm cực kỳ chặt, với lại còn có dây cột sau lưng.
Dưới chân dùng Thoa bộ liên tục, Leach đã quen thuộc với loại bộ pháp này, chỉ cần địa hình không quá dốc đứng, chướng ngại vật cũng không nhiều lắm, hắn sẽ dùng loại bộ pháp này lướt đi.
Loại bộ pháp này tuy không nhanh, nhưng rất ổn định, thân trên gần như bất động khi bước nhanh, càng tuyệt vời chính là mỗi khi quẹo đều rất thoải mái. Chân chỉ cần hơi dùng thêm chút lực là có thể thay đổi phương hướng nhanh chóng.
Nếu như lộ trình bảy km ở trên đất bằng, nhiều nhất mười lăm phút đồng hồ là đến, nhưng nơi này là vùng núi, mặc dù núi không cao, thế núi cũng không dốc lắm, nhưng lại trồi lên sụt xuống, gặp khó khăn hơn bình địa nhiều.
Sau nửa giờ Leach đã tới đó.
Nơi này quả nhiên vừa mới phát sinh chiến đấu khốc liệt, trên khắp mặt đất đều là dấu vết kịch chiến, những cái cây bị chặt đang còn chảy đầy chất lỏng ra bên ngoài.
Sĩ quan Randy cảm nhận bốn phía, tinh thần niệm lực vô hình giống như cây lược, chải đất đai xung quanh một cách cẩn thận.
Rất nhiều thứ dùng mắt thường không nhìn thấy được hiện ra dưới tinh thần niệm lực.
Trong không khí còn lưu lại lượng lớn năng lượng đang phiêu tán ra, từ chút ít năng lượng này, thậm chí có thể truy ngược trở về tràng diện chiến đấu.
Nhưng làm cho sĩ quan Randy cảm thấy đau đầu chính là, năng lượng tan rã tại nơi này lại một phân thành hai, một thì hướng phía bên trái nơi khu vực thoáng đãng mà đi, một đường khác thì tiến nhập vùng núi sâu hơn.
" Có vẻ như người của chúng ta chia làm hai đường lui lại rồi."
Leach nhỏ giọng hỏi, tuy hắn không hiểu tinh thần niệm lực là cái gì, nhưng mà hắn có mắt.
Chiến giáp nhẹ nhất cũng cỡ sáu-bảy trăm kg. Chiến giáp dùng cho chiến đấu chính diện phải nặng hơn một tấn, dẫm lên mặt đất nhất định sẽ lưu lại dấu chân rất sâu. Đừng nói chi thành viên của tiểu đội rõ ràng vừa đánh vừa lui, dấu vết lưu lại càng rõ ràng hơn.
Hơi suy tư một lát, sĩ quan Randy chỉ một ngón tay vào hướng thâm sơn kia.
Bởi vì tất cả thành viên trong tiểu đội đều là nữ nhân, sử dụng phần lớn là chiến giáp loại nhẹ hoặc cỡ trung, bởi vậy rất dễ lui lại khu vực mở.
Một đường khác thì tương đối nguy hiểm, hành tẩu trong vùng núi tiêu hao rất lớn. Nhưng đây cũng là cơ hội, bởi vì tiêu hao là tương đối, phe mình tiêu hao lượng lớn, địch nhân tiêu hao cũng lớn, hơn nữa đường núi gập ghềnh rất khó để tiếp tế, lúc này, bên nào được tiếp tế, bên đó liền chiếm cứ ưu thế.
"Chú ý một chút, chúng ta đi đường vòng, hiện tại quan trọng nhất là không bị hiệp sĩ trinh sát của địch phát hiện."
Sĩ quan Randy nhẹ nhàng nói.
[-------]
Đêm dần khuya, gió lạnh thấu xương làm Leach không khỏi run rẩy, hắn cũng để ý thấy tiểu thư Randy ở bên ngoài còn run rẩy hơn hắn nhiều. Nàng cố gắng cuộn mình lại, chỉ có như vậy mới giảm thất thoát nhiệt độ cơ thể đến tối thiểu.
"Hay cô ngồi vào đây nhé?"
Leach do dự hỏi. Vừa nói xong lời này, tim hắn lập tức đập nhanh hơn, lời mời này có lẽ sẽ làm tiểu thư Randy liên tưởng tới việc khác.
Quả nhiên hắn chứng kiến thân thể tiểu thư Randy lay động, vốn đang cuộn mình thành một cục thì hiện tại nàng lại co chặt hơn.
Leach buồn bực ngồi ở trong chiến giáp, hắn không biết mình cùng sĩ quan có thể sống qua đêm nay hay không? Càng không biết ngày mai có thể bắt kịp những người khác hay không? Nếu như không thể, vậy phải ở ngoài mấy đêm nữa đây?
Điều duy nhất làm hắn an tâm chính là ban đêm tương đối an toàn, không cần phải lo lắng sau lưng sẽ dính một kích trí mạng, cũng không cần phải lo lắng có địch nhân lặng lẽ tiếp cận.
Bởi vì bất kể là người đuổi hay kẻ trốn, ban đêm đều phải dừng lại, không có ánh mặt trời liền không thấy rõ đường, mà nếu dùng đèn thì mục tiêu lại quá mức rõ ràng rồi, chẳng khác gì là đi tìm chết. Lại thêm ban đêm yên lặng khiến cho một điểm động tĩnh nhỏ nhoi cũng rất dễ bị phát giác, bạo lộ bản thân nghĩa là trở thành bia ngắm. Cho nên sẽ chẳng có ai tiến hành đánh đêm trong hoàn cảnh địa hình phức tạp.
Đang lúc hắn cảm thấy buồn bực, đột nhiên nghe được tiếng xột xoạt, tiểu thư Randy đang cởi bỏ dây đai của nàng.
Đến khi tiểu thư Randy từ khe hở trước mặt chui vào, Leach cảm giác được yết hầu có chút phát khô, trong bụng càng là dục hỏa chạy tới chạy lui, cuối cùng lẻn đến dương vật hắn, dương vật thoáng cái trở nên vừa cứng vừa thẳng.
Không gian trong chiến giáp rất hẹp, thứ này chỉ có một người sử dụng. Vị trí ngồi hơi trống một chút, cho nên Randy chỉ vào được nửa người dưới, nửa người trên của nàng vẫn ở bên ngoài.
Chân của nàng phải dang rộng ra và gập lại, mắt cá chân đỡ lấy cái mông, nơi giữa hai chân đụng phải chỗ dương vật Leach nhô lên.
Với cảm giác nhạy bén, tiểu thư Randy lập tức hiểu rõ đó là cái gì, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được kích thước vật kia cùng độ cứng.
Nàng vô ý thức co lại một chút, nhưng lập tức nghĩ đến mình tiến vào chính là có ý định làm việc kia.
Chỉ một lát nữa thôi cái đồ khốn nạn vừa thô vừa dài kia, chẳng những sẽ đỉnh tại chỗ hai chân nàng giao nhau, còn có thể đâm vào thật sâu, cướp đi đồ vật quý giá nhất mà nàng trân trọng bao nhiêu năm, một mực cắm vào chỗ sâu nhất thân thể nàng, cho nên hiện tại có cái gì mà phải lùi bước?
"Cậu có thể mạo hiểm đi theo ta, làm cho ta vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng làm ta rất cảm động, ta không dám nói có thể còn sống trở về hay không, cho nên chỉ có thể coi như đây là phần thưởng dành cho cậu."
Nói xong lời này, tiểu thư Randy quyết tâm cởi dây lưng, hai tay nàng cầm mép quần kéo xuống dưới.
Đột nhiên mặt của nàng ửng hồng, vừa rồi lúc chui vào không có nghĩ nhiều, hiện tại nàng mới phát hiện, hai chân dạng ra như vậy thì không cởi quần xuống được.
Còn muốn lui ra ngoài lại không có dễ vậy, hai chân cuộn cong lại, quả thực không tạo lực được.
Leach cũng luống cuống tay chân, cũng không biết là hắn dùng lực quá mạnh, hay là vì chế phục không đủ chắc chắn, chỉ nghe đến "rít" một tiếng vang nhỏ, lại xé toang ra một lỗ hổng.
Nhìn xem da thịt trắng nõn nà lộ ra, Leach đột nhiên nhớ tới bài học kiếm thuật đầu tiên của hắn và tiểu thư Lina.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn và tiểu thư Lina ân ái, Lina cũng không có cởi quần, mà là trực tiếp xé ra đũng quần cùng với hắn đại chiến.
Leach hoạt động ngón trỏ, hắn dùng tay nắm lấy háng Randy và nhẹ nhàng xé nó, phía dưới lập tức lộ ra.
Bên trong là một chiếc quần lót màu xanh da trời, bằng vải len, bao chặt lấy khoảng một inch vuông nhô lên, mép quần lót lộ ra mấy sợi lông màu nâu.
Trong nháy mắt Leach xé mở quần đó, thân thể Randy lập tức cứng đờ, trên mặt của nàng ngoại trừ xấu hổ khó nói nên lời còn mang theo một tia tức giận.
Quá đáng.
Mặc dù nàng đã quyết định cùng tiểu tử kia ân ái, nhưng mà nàng cũng không định để người khác biết rõ chuyện này. Nhưng hiện tại, chỉ cần vừa nhìn thấy vết rách nơi đũng quần nàng, dù ngu ngốc cũng biết nàng cùng hắn đã làm cái gì.
Randy đang định càu nhàu, đột nhiên toàn thân nàng run rẩy.
Nơi giữa hai chân nàng chưa từng bị người khác chạm qua, ngay cả nàng cũng hiếm khi sờ vào, nhưng bây giờ lại bị một cái tay lạnh như băng không kiêng nể gì xoa nắn lấy.
Cái loại cảm giác này không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ, ngứa ngáy không nói nên lời, thoải mái cùng bực bội không thể diễn tả, trong nội tâm trống rỗng, cả người tựa như trôi giữa không trung.
Đến cuối cùng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác sợ hãi, Randy giãy dụa muốn đi ra.
"Thả tôi ra đi, xin cậu thả tôi ra."
Randy nhẹ nói, đột nhiên nàng cắn chặt môi, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ mê người.
133
2
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
