Chương 27 - Cứu viện (P1)
Những ngọn núi xung quanh rất yên tĩnh, tựa như chưa từng có người đi qua nơi này, nói chi đến phát sinh giao chiến. Nhưng đàn cò trắng trên trời lúc này đang không ngừng bay loạn như bị thứ gì hù dọa, chứng minh nơi này từng xảy ra chuyện gì đó.
Một cơn mưa phùn xối lên người Leach, dù thân thể đã được chiến giáp bọc lại nhưng vẫn thấy lạnh lẽo, trận mưa mùa đông đột ngột này không cọ rửa được chút sát khí nào, ngược lại tăng thêm một tia hàn ý.
Leach khẩn trương quan sát bốn phía, nơi này chỉ có hắn và sĩ quan tiểu thư Randy, một khi địch nhân phát hiện tung tích của bọn hắn, hậu quả tuyệt đối không chịu nổi.
Dù đã giết hai con chim non, nhưng hắn vẫn chưa cuồng vọng đến mức cho là mình có thể chống lại hiệp sĩ thực thụ.
Đáng tiếc lòng sính anh hùng cũng đã nói ra rồi, da mặt Leach thật sự không dày cho lắm, cho nên hắn không nuốt lời nổi, giờ chỉ đành kiên trì tiếp.
Đột nhiên, xe ngừng lại, phía trước có một hẻm núi, không còn đường đi nữa.
Chờ trong chốc lát, chợt nghe đến "đương" một tiếng vang nhỏ, cửa xe một bên lật lên.
"Giúp một chút, giúp ta chuyển thứ đó ra."
Sĩ quan tiểu thư Randy hiển nhiên cũng không có thói quen ra lệnh cho người khác, ở trong tiểu đội này, ngoài đội trưởng Carrie ra thì có lẽ nàng là thành viên trọng yếu nhất, nhưng bài danh của nàng lại xếp cuối cùng, chỉ cao hơn Leach một chút, chỉ trừ tình huống trước mắt, chứ hầu như nàng không có khả năng chỉ huy những người khác trong tiểu đội.
Xe Randy lái là chiếc xe cuối cùng, phía trên toàn là linh kiện cần thiết cho duy tu chiến giáp. Nàng bảo Leach chuyển mấy cái thùng lớn màu xanh sắt, tất cả đều dài hai mét, rộng một mét và cao khoảng nửa mét.
Từ trong hộp dụng cụ ở phía sau xe lấy ra một cây xà beng, sĩ quan Randy cạy mở mấy cái thùng ra, trong đó đặt chỉnh tề từng khối tinh thể màu đỏ, những tinh thể này lớn cỡ chậu rửa mặt, dày như một khối gạch.
Tất cả chúng đều là tinh thể năng lượng.
"Chúng ta phải để xe lại nơi này, chiếc xe này không đi lên phía trước tiếp được, cho nên ta cần cậu mang giúp ta những thứ này, linh kiện khác có thể không cần, nhưng nếu không có tinh thể năng lượng thì những người khác không thể tác chiến trong thời gian dài được, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát."
Sĩ quan vừa nói, một bên kiểm kê số lượng, nàng đang tính toán cần phải mang theo nhiều hay ít.
"Nhưng mà..."
Leach không biết có nên nhắc nhở hay không: "Tải trọng còn thừa của tôi cũng không nhiều lắm."
Randy rướn thẳng eo, lông mày nàng lập tức nhíu lại, lần đầu tiên ra lệnh quả nhiên có chút tâm hoảng ý loạn, không ngờ bỏ sót chuyện quan trọng như vậy.
Nhìn thoáng qua chiến giáp Leach đang mặc, ánh mắt sĩ quan rơi vào chỗ tổn hại bên thân giáp.
Ưu điểm duy nhất của chiến giáp này chính là bọc thép dày, vị trí đó là nơi bạc nhược yếu kém, nếu đổi thành chiến giáp khác, chắc chắn đã bị xuyên thấu rồi.
"Tôi có biện pháp."
Randy vỗ tay một cái thật lớn: "Bộ chiến giáp này của cậu có 75% trọng lượng là của đống bọc thép đó, thật xin lỗi, tôi cần bỏ đi mấy khối."
Nếu như có thể, Leach rất muốn cự tuyệt, hắn là trọng hiệp sĩ loại phòng ngự, cần tốc độ không có tốc độ, cần sức bật không có sức bật, nếu như lại không có bọc thép nặng nề, vậy chẳng khác gì mặc người chém giết.
Đáng tiếc vừa rồi đã nói ra, nếu như hiện tại nuốt lời thì quả thực không phải là đàn ông.
Nghĩ lại một chút, dù sao khi bị phát hiện, chỉ cần gặp hiệp sĩ phe địch, dùng thực lực của mình thì có bọc thép hay không cũng đều bị chém giết cả. Vậy còn không bằng chơi đẹp một chút, để mặc tiểu thư Randy làm gì thì làm.
Tháo bỏ bọc thép là một chuyện vô cùng dễ dàng, hiệp sĩ trên chiến trường hay bị hư hao nhất là bọc thép cùng vũ khí, chỉ dùng vài phút, bản thép bọc phía trước cùng hai bên đã bị cởi ra, chỉ để lại bản phòng hộ chính sau lưng. Nếu như ngay cả cái khối này cũng bỏ đi, chẳng may có người tập kích từ phía sau lưng thì quá nguy hiểm.
Từng khối tinh thể năng lượng bị treo vào chỗ lúc nãy là bọc thép, so với thép tấm, bọn nó nhẹ hơn nhiều, bất quá cũng không có cách nào treo nhiều, trọng hiệp sĩ loại phòng ngự khá vụng về và chậm chạp, quả thật không thích hợp hành động trong vùng núi, vậy nên nếu muốn vào núi cũng chỉ đành giảm bớt trang bị lại.
"Giúp tôi dỡ thứ này xuống."
Randy chỉ chỉ một cái đĩa lớn trên nóc xe.
Cái đĩa có đường kính khoảng một mét, với một tấm sắt lớn ở trên, các hoa văn phức tạp được khắc dày đặc bên dưới, và được khảm các loại tinh thể khác nhau.
Cái đĩa rất nặng, phiền toái hơn là rất khó cầm, nhưng mà khó cũng phải mang theo, muốn liên lạc với những người khác, muốn tìm được tung tích của những người khác, muốn tránh đi chỗ đang có chiến đấu, toàn bộ đều phải dựa vào thứ này.
Người có thể sử dụng cái đĩa lớn này chỉ có mình sĩ quan tiểu thư Randy, bởi vì nó là chuyên môn chế tạo cho niệm giả.
Mỗi tiểu đội hiệp sĩ sở dĩ đều phải có một niệm giả, là bởi vì có rất nhiều thứ chỉ có niệm giả mới có thể sử dụng, cái đĩa lớn này chính là một trong số đó.
Dỡ đĩa xuống, Leach thử nửa ngày, cuối cùng phát hiện chỉ có để trên đỉnh đầu là thích hợp nhất, nhưng làm như vậy sẽ bị hạn chế tầm mắt, bởi vì muốn giữ lấy thứ này cần ít nhất một tay vịn, nhưng trên mỗi tay hắn đều mang theo một cái khiên rất lớn, bất kể là dùng tay nào vịn, thì bên đó liền chẳng nhìn thấy gì nữa.
Tuy cảm thấy như vậy rất nguy hiểm, nhưng hắn chẳng có biện pháp khác. Cái đĩa này quá phiền toái, không được va đập còn phải đặt nằm ngang, ngoại trừ trên đỉnh đầu cũng chỉ có cầm trong tay, làm như vậy tuy rằng tầm mắt khoáng đạt, nhưng lại bất lợi khi hành động.
Cân nhắc lợi hại, Leach phát hiện mình không còn lựa chọn khác.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Randy lập tức lộ ra vẻ do dự, nàng phải tìm một chỗ có thể ngồi.
Nàng là một niệm giả, không có sức mạnh hay thể lực như hiệp sĩ, muốn đuổi kịp chiến giáp là không thể, với lại nàng còn phải thao túng cái đĩa lớn kia, tuyệt đối không thể rời đi quá xa.
Chiến giáp chỉ to hơn một vòng so với người sử dụng, chiều cao cũng có hạn, cho nên chiến giáp của Leach cũng chỉ ngang ngang đầu của sĩ quan.
Nhìn hồi lâu, phương thức thích hợp nhất là ngồi trong ngực Leach mặt đối mặt, nhưng mà kiểu này quá mập mờ đi.
Mặt sĩ quan Randy hơi đỏ lên, nàng nhớ tới những chuyện xấu xa của Leach: "Đặt tôi lên vai cậu đi."
"Hình như hơi thấp?"
Leach chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì cái gì Randy lại lựa chọn như vậy: "Như vậy quá nguy hiểm, nếu có người đánh lén từ phía sau, sẽ dính đến cô trước, hay cô ngồi phía trước đi."
Đây là sự thật, nhưng lại làm cho mặt tiểu thư Randy đỏ thêm, nàng nhẹ gắt một cái: "Ngồi ở phía trước thì còn nguy hiểm hơn."
Leach sững sờ, chỉ là hắn hơi tưởng tượng chút liền hiểu ý tứ tiểu thư Randy, tim hắn không khỏi đập bịch bịch.
Đeo một thân toàn tinh thể năng lượng, trên đầu mang một cái đĩa lớn, Leach cẩn thận hành tẩu trong bóng tối của dãy núi.
Để che đi ánh sáng phát ra từ tinh thể năng lượng, trên người của hắn phải đắp áo mưa, vì giảm khả năng bị phát hiện, còn cài cắm rất nhiều nhánh cây đầy lá lên thân.
Giờ phút này hắn giống như một thụ quái đã thành tinh.
Randy tiểu thư cuối cùng vẫn bị hắn ôm ngồi trong ngực, bởi vì phải giữ lấy cái đĩa, không gian trên vai so với trong suy nghĩ nhỏ hẹp hơn rất nhiều, chẳng ai ngồi vào đấy được.
Leach cũng không cảm giác khẩn trương, lúc này hắn đang phải chống lại dục vọng dâng lên trong nội tâm.
Thật sự là bởi vì tư thế hiện tại của tiểu thư Randy quá mê người rồi, ban nãy nàng mới nói, ngồi ở phía trước càng thêm nguy hiểm, quả nhiên không sai chút nào.
Lúc ở doanh địa, thời gian hắn ở cùng một chỗ với Randy có lẽ còn dài hơn thời gian ở cùng sư phụ tiểu thư Dina, dù sao hắn có thân phận chính thức là tạp vụ, thuộc quản lý của tiểu thư Randy.
Nhưng hắn chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến tiểu thư Randy.
Randy tiểu thư luôn đeo một cặp kính mắt khi ở trong doanh địa cả ngày dài, cặp kính mang cho nàng một chút vẻ đẹp trí tuệ, dù thật sự có vẻ hơi lỗi thời, còn làm cho người ta dễ dàng liên tưởng tới vị giáo viên chủ nhiệm xưa cũ trong trường học - một vị lão xử nữ hơn bốn mươi tuổi luôn đeo một cặp kính mắt.
Nhưng giờ phút này, tiểu thư Randy không còn đeo kính đang dùng hai tay nắm chặt lấy bả vai " hắn", hai chân kẹp lấy phần hông "hắn", trông vô cùng quyến rũ.
Sĩ quan Randy dường như không phát hiện sự lạ thường của Leach, hoặc là nàng đã phát hiện nhưng lại giả vờ không biết gì, trên đầu của nàng mang theo một cái vòng kim loại có một sợi kim loại mảnh khảnh đang duỗi ra, đầu kia của sợi dây nối với cái đĩa phía trên.
140
3
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
