ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Ta nguyện vì chàng đánh khắp thiên hạ (Thượng)

TaTa nguyện vì chàng đánh khắp thiên hạ (Thượng)

     Người ta luôn nói ta là một kẻ điên. Đúng ta điên ta thật sự điên rồi.

Thử hỏi trên thế gian này ai điên cuồng đánh chiến khắp thiên hạ,

sau khi thành công lại để lên ngai vàng một tấm bài vị,

còn mình thì mặc Phượng bào. Đó không phải là đien chứ là gì?

Chàng từng nói chàng rất yêu ta, nhưng chàng không thể bên cạnh ta, ta quá nổi

bật quá hoàn mỹ còn chàng chỉ là một người bình thường không danh vọng, không gia

thế vậy chàng lấy tư cách gì ở bên cạnh ta. Ta cười nhẹ trêu đùa " Ai nói không được? Không phải chỉ cần chàng trở thành

cửu ngũ chí tôn thì không còn ai dám nói hai ta không thể bên nhau rồi".

Chàng cười khổ lắc đầu " ta làm sao trở thành Cửu ngũ chí tôn đây? ta chỉ là một người bình thường. Chúng ta

không nên ở bên nhau thì hơn." Nói đoạn chàng quay người muốn đi.

Ta ngăn chàng lại rồi ôm chàng vào lòng nói"Chàng không thể tự mình lên ngôi vị đó thì ta giúp chàng.

Không phải chỉ là một ngôi vị hoàng đế thôi sao? Ta sẽ giúp chàng đoạt đến tay.

Người của ta thì đáng được những thứ tốt nhất." Chàng ấy lại càng thêm thống khổ nghẹn ngào nói " Đừng...đừng ta không muốn ta chỉ muốn

yên lặng nhìn nàng từ xa, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm vì ta. Nên đừng làm như vậy có được không?"

Rồi hai chúng ta không ai nhắc đến chuyện này nữa cho tới một ngày.

" Phụ thân người nói cái gì?" ta kinh hoàng hét lớn khi biết được chuyện này.

"Đúng! Con chính là người mang Phượng mệnh, số phận sinh ra để làm hoàng hậu."

"Con không muốn, con đã có người mình yêu,

chàng cũng yêu con!" Ta nhất định phải gả cho chàng, đó là lời ta đã hứa.

Vậy cho nên số phận ta muốn cùng ngươi đấu.

"Haizz... Tùy con nhưng con mang Phượng mệnh các hoàng tử nhất định sẽ không

buông tha cho con. ta chỉ mong con bình an hạnh phúc."

    Ta nhìn chàng đầy chờ mong "Chúng ta rời khỏi đây đi! Đi đến nơi nào không ai biết đến chúng ta

rồi chúng ta sẽ bên nhau được không?". "Đi! Làm sao có thể?

nàng là lá ngọc cành vàng ta không thể ích kỷ như thế không thể liên lụy nàng."

"Nếu bây giờ không đi thì hai ta không thể bên nhau nữa" "Ta chỉ cần nàng bình an

và hạnh phúc, chuyện khác ta mặc kệ." "Được rồi, tùy chàng." Tuyệt vọng rồi ta thật sự

tuyệt vọng rồi ta sẽ không khuyên chàng nữa. Vậy nên ta sẽ bắt chàng theo là được

chứ gì, chàng nghĩ có thể thoát khỏi ta vậy sao? Sẽ không, chàng hật ngốc.

____________Ta là dãy phân cách___________

"Đứng lại....đứng lại" Phải nói sao đay ta ừm....chuyện này kể từ lúc ta và chàng

chia tay nhau, ta về nhà bàn bạc với phụ thân sau lén lút đến nhà ách... bắt cóc

chàng và cái kết bị người nhà chàng phát hiển đuổi theo. Mà khoan chàng là trẻ mồ côi

làm gì có người nhà a!!! Vậy cái lũ đuổi theo ta là ai a!!! Cái lũ không biết xấu hổ này

còn kêu ta đứng lại, ta nhìn ngu đến nổi đứng lại cho các ngươi bắt sau. Thiểu năng!

"Ưm..." Thôi xong số ta đứng là xui xẻo mà, đã bị cái lũ không biết là ai đuổi khắp nơi

rồi tiểu phu quân còn sắp tỉnh lại nữa Aaaaa. Đúng là xui xẻo!!. "Ta nói cho chàng biết,

chàng tốt nhất im lặng cho ta. Nếu không ta sẽ bịt miệng chàng lại!" Chàng nhỏ giọng có

vẻ cẩn thận trrongj trả lời "Ân. Biết rồi." "Ngoan". "!!!"

Ta đem chàng mang đến cái hang động chỗ ta và chàng thường hẹn nhau

trốn tạm. "Đám người trong nhà chàng là ai?!" giọng ta hơi lớn nghe có vẽ đang giân

nhưng mà không phải ta chỉ hơi mệt chắc doạ con thỏ nhỏ nhà ta rồi. Nhìn sắp khóc tới nơi

rồi."Haizz ta không phải giận, chỉ là nhìn bọn người đó không giống người tốt, nên hơi

lo lắng." Chàng rụt rè trả lời trong giọng nói mang theo vẻ cẩn thận. "Họ...họ nói là người

của triều đình di phục suất tuần, không tìm được chỗ nghỉ chân, nên ta cho ọ ở nhờ"

Ta biết ngay mà bọn khốn kiếp này không bắt được ta liên đánh chủ ý đến chàng để uy

hiếp ta đây mà, chỉ tội nghiệp tiểu phu quân của ta bị người ta nhắm đến mà không biết.

Haizzz... "Được rồi chàng đi ngủ đi, trời sáng ta sẽ gọi chàng dậy." "Nhưng ta là nam nhân..."

Ta trầm mặt uy hiếp. "Nghe lời!" Chàng kẻ mím môi rồi trả lời. "Được rồi." Ta cười nhẹ."Ngoan" Rồi xoa đầu

ai đó máy cái. Ân mềm mềm. Đây là của ta tiểu phu quân a. Nhìn đôi mắt đen láy này xem

lần đầu gặp mặt đã hút đi linh hồn ta, còn cái miệng nhỏ ngọt ngào này nữa, nhìn cái mũi nhỏ này đi

mỗi lần ta nhéo nhẹ nó hì chàng ấy liền mếu.


"Tiểu tướng công~~ trời sáng rồi mau dạy đi" Ta nhớ là đã gọi chàng ấy

như vậy. Nghe ta gọi chàng ấy mày nhíu lại sau đó mở mắt ra, trong mắt còn mang

theo sương mù chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, sau nhớ như nghĩ đến cái gì mặt đỏ như máu

lồm cồm bò dậy. "Hứ! Ai là Tướng công nàng chứ." Ta một mặt nghiêm túc trả lời.

"Chàng chứ ai." "Nàng..." "Hahahaaaa" Nhìn xem nhìn xem lại đỏ mặt tướng công

của ta đúng là vô cùng đáng yêu.

______________End chap1______________

19

2

1 tháng trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.