Chương 98 - Thoát Xác Ký - Không Gian Lượng Tử
"Có ai nhìn thấy đội của Tam hoàng tử đâu không?" Ngay khi Bạch Thần đang không ngừng chống chọi với cơn thèm ăn, thì nghe thấy bên ngoài lều có tiếng tiên sinh dẫn đội gọi to.
Đám trẻ tụm năm tụm ba bên ngoài lều đều lắc đầu, nói là không thấy.
"Tiên sinh, buổi chiều tôi có nhìn thấy họ, ở rừng Hồng Sam." Đây là giọng của Viên Vân.
"Bọn họ đến rừng Hồng Sam làm gì? Chẳng phải ta đã dặn dò mọi người rồi sao? Nơi đó có ma thú ngũ giai, học sinh không được tùy tiện đến đó cơ mà?"
Giọng của tiên sinh nghe vô cùng tức giận.
Sau đó, trong số các tiên sinh, chỉ có một người ở lại trông coi, hai người còn lại đều bay lên không trung để đi tìm Tam hoàng tử.
Khi các học sinh đều chuẩn bị đi nghỉ, thì Tam hoàng tử cuối cùng cũng được tìm thấy.
Bạch Thần trốn trong lều nghe được hai nữ sinh đang bàn tán, hình như khi Tam hoàng tử và những người khác trở về thì gặp phải một con ma thú cấp cao, hai thế gia tử đã bỏ mạng.
Nếu không phải hai vị tiên sinh kịp thời đến, thì có lẽ Tam hoàng tử đã mất mạng trong bụng ma thú rồi.
Chắc chắn rồi, là nam chính trong truyện, Tam hoàng tử đâu dễ chết như vậy, người chết chỉ là những kẻ lót đường bên cạnh thôi.
Chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ, hai vị tiên sinh trở về đều toát mồ hôi lạnh. Nếu Tam hoàng tử gặp chuyện chẳng lành, họ biết giải thích sao với Hoàng Thượng đây?
Chỉ riêng tội tắc trách thôi cũng đủ khiến họ lãnh hậu quả nặng nề.
Dù Tam hoàng tử không được sủng ái, nhưng rốt cuộc vẫn là hoàng tử!
Rất nhiều học sinh chạy đi hỏi thăm tình hình cụ thể, thậm chí vài đứa trẻ sợ đến phát khóc, đòi về nhà vì cảm thấy quá nguy hiểm.
Học viện tổ chức cho học sinh ra ngoài rèn luyện, việc xảy ra thương vong là khó tránh khỏi. Nhưng lần này, người chết lại là con cháu của các gia tộc lớn, nên chuyện này đối với học viện cũng khó mà ăn nói với các thế gia.
May thay, Tam hoàng tử không chết, ba vị tiên sinh nhờ vậy cũng thoát được tội lớn.
Khi Bạch Thần nghe tin này, cô ngạc nhiên vô cùng.
Trong truyện vốn không có chuyện con cháu thế gia bỏ mạng. Có lẽ trong nguyên tác, họ về sớm hơn nên không đụng phải ma thú cấp cao.
Còn lần này, vì cô đã cướp mất cơ duyên của Tam hoàng tử, họ phải mất nhiều thời gian hơn để tìm bảo vật trong hang động, thế nên hai người của thế gia đã thành vật hy sinh.
Bạch Thần hít sâu một hơi, trong lòng thấy khó chịu.
Cảm giác như chính mình đã gián tiếp hại chết hai mạng người vô tội, kết quả này cô hoàn toàn không ngờ tới.
"Loại tình huống này chẳng ai đoán trước được đâu," Hoa Hoa nhắc nhở. "Những chuyện tương tự sau này vẫn có thể xảy ra, chỉ cần ngươi không cố ý hại những người ngoài cốt truyện là được."
"Nhưng mà..." Bạch Thần rơi vào rối loạn.
Vì nhiệm vụ mà gây hại đến tính mạng người vô tội, đó không phải điều cô mong muốn.
"Hai người của thế gia chết đi, một người thuộc Tề gia, một người thuộc Dư gia. Họ đều là những kẻ sau này sẽ giúp Tam hoàng tử thành công.
Giờ họ chết sớm, sau này khi Tam hoàng tử tạo phản, hắn sẽ mất đi hai trợ thủ," Hoa Hoa tiếp tục giải thích mối liên hệ, bỗng chốc hóa thành một học giả uyên thâm.
"Hiệu ứng cánh bướm, ngươi nghe qua chưa? Một con bướm vỗ cánh, qua một loạt phản ứng dây chuyền, có thể gây sóng thần ở nơi khác.
Tất nhiên, đây chỉ là cách so sánh thôi.
Chỉ một thay đổi nhỏ cũng có thể làm thay đổi cả cục diện lớn.
Ngươi cướp mất ngón tay vàng của Tam hoàng tử, kim chỉ nam vận mệnh đã lệch khỏi quỹ đạo, nên hai trợ thủ của hắn mất mạng trước thời hạn."
"Nói cũng đúng." Nhờ Hoa Hoa khai thông, tâm trạng Bạch Thần khá lên nhiều. Bạn của kẻ thù cũng là kẻ thù, chẳng thể mềm lòng được.
Biết đâu việc Bàn Nha bị giam giữ cũng có phần liên quan đến ý đồ xấu của hai người này.
Tại sao Tề Hương dám công khai bắt nạt vị hôn thê của Tam hoàng tử? Chắc chắn không thể thiếu sự xúi giục của Tề ngũ công tử.
Dư Phương Cầm cũng thích bắt nạt Bàn Nha, thậm chí từng ra tay một lần.
Mà anh trai của hai người họ đều là bạn thân của Tam hoàng tử. Nếu bảo chuyện này chẳng liên quan chút nào, thì mới lạ.
Chuyện này chẳng ai lường trước được, đừng bận tâm quá, cứ nhìn về phía trước thôi.
Khi nghỉ ngơi, Bạch Thần trốn trong chăn, lấy chiếc hộp nhỏ tìm được trong hang động ra.
Nhìn chiếc hộp vuông nhỏ xám xịt, tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.
Bên trong có ngón tay vàng không? Có thật không?
Bạch Thần vuốt ve hoa văn trên đó, mang tâm trạng kích động tìm chốt mở của chiếc hộp, hy vọng có được ngón tay vàng mà cô hằng mong ước.
Tốt nhất là bên trong chứa thần công thượng cổ lợi hại, luyện xong có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nhưng Bạch Thần tìm mãi mà vẫn không thấy chốt mở của chiếc hộp đâu.
Chẳng lẽ nó chỉ là khối đặc, không phải hộp đựng đồ?
"Chiếc hộp này chắc là không gian trữ vật. Ngươi thử đưa một tia thần thức vào xem, biết đâu bên trong chứa cả gia sản của lão đầu ấy," giọng Hoa Hoa hơi phấn khích.
Vì nó đã thấy thứ bên trong chiếc hộp.
Tiểu Bạch không phải không có vận may, đây là cơ hội tốt mà ngay cả người làm nhiệm vụ cao cấp cũng hiếm gặp!
LVQ8371
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
