Chương 97 - Thoát Xác Ký - Nhai Kỹ Nuốt Chậm
Thỉnh thoảng trên bàn ăn của Tử gia cũng có món thịt hun khói của nhà họ Viên.
Ở Thiên Minh quốc, nhiều gia đình biết làm thịt hun khói, nhưng nhà họ Viên lại có hương vị đặc biệt khác lạ, thơm ngon hơn hẳn các nhà khác.
Đó là nhờ mẹ của Viên Vân đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu, thử nghiệm, mới đạt được kết quả như vậy.
Thế nên, mỗi khi có ma thú bị giết, việc xử lý xác đều do Viên Vân đảm nhiệm.
Có vài bạn học chế giễu cậu vì chuyện này, nhưng cậu chẳng bao giờ để tâm, vẫn cứ làm việc của mình.
Chỉ có điều, từ năm ngoái, sức khỏe của mẹ Viên Vân không còn tốt lắm.
Thể chất của người thường kém xa tu giả, đó cũng là lý do người ở đây kỳ thị người thường đến vậy.
Các quốc gia trên đại lục này đều từng thống kê tuổi thọ của người thưởng, kết quả đưa ra gần giống nhau.
Tuổi thọ trung bình chỉ khoảng bốn mươi lăm, đó là chưa tính đến những trường hợp chết vì bị ma thú ăn thịt.
Còn tu giả, dù chỉ dừng lại ở giai đoạn Thối Thể, nếu không bị ma thú ăn thịt, thì cũng có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi.
Khoảng cách chênh lệch không hề nhỏ.
Vì thế, thường thì tu giả không muốn lấy người thường làm vợ.
Bởi con cái do phụ nữ thường dân sinh ra có tỷ lệ trở thành người thường rất cao.
Ngược lại, nữ tu giả cũng không muốn gả cho nam nhân thường dân.
Cha của Viên Vân vì tư chất quá kém mà không thể tiến giai, nên vẫn luôn giậm chân ở giai đoạn Thối Thể.
Mẹ cậu lại chỉ là người thường, việc hai người đến với nhau là một trường hợp hiếm có.
Nhưng hai đứa con họ sinh ra đều có thể tu luyện, con trai thậm chí còn là một thiên tài.
May mắn hiếm có này khiến những người dân nghèo xung quanh vô cùng ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, bệnh tình của mẹ cậu dường như đang khiến gia đình dần khấm khá trở nên suy sụp.
Tiền kiếm được từ việc làm thịt hun khói còn không đủ để trả tiền thuốc.
Dù ở bất cứ thế giới nào, người nghèo cũng chẳng dám ốm đau.
Lần này, học viện cử ba cường giả Linh Không dẫn đội, ma thú ngũ giai và dưới ngũ giai đều không dám bén mảng đến gần.
Mấy người quay về điểm tập kết thì thứ phát sáng trên bầu trời, tạm gọi là "mặt trăng" đi, đã lên đến đỉnh.
Cả khu tập kết nồng nặc mùi thịt nướng, rất nhiều học sinh đang cầm trên tay một miếng thịt lớn mà ăn.
Cảnh tượng này đối với Bạch Thần thật sự quá hấp dẫn, nhưng bọn trẻ lại vừa ăn thịt nướng vừa tỏ vẻ khổ sở.
Nhìn miếng thịt trong tay bọn trẻ, bụng Bạch Thần như muốn nổi loạn, gào thét điên cuồng, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng xanh lục, nhìn chằm chằm vào miếng thịt thơm phức trên tay chúng, chỉ hận không thể giật lấy mà gặm.
Ý nghĩ điên rồ này mấy lần suýt khiến nàng mất lý trí, nhưng nàng vẫn cố gắng kìm nén.
Vì điều kiện ngoài trời có hạn, nên mấy ngày nay học sinh đều thay đổi cách ăn thịt nướng, đương nhiên không có các món hấp, xào, nấu.
Bọn trẻ vì không thường xuyên ăn đồ nướng, nên lúc mới ăn sẽ cảm thấy rất ngon, đứa nào cũng ăn uống thả ga.
Nhưng sau khi ăn liên tục mấy ngày, một số đứa bắt đầu tỏ ra chán ngán, khẩu vị giảm sút nghiêm trọng.
Chỉ có Bàn Nha là chẳng hề phàn nàn gì, lượng thức ăn mỗi ngày của nàng đều rất đáng kinh ngạc.
Các bạn học đã quen rồi, mập mà, đáng lẽ phải ăn nhiều như vậy.
Cùng lắm thì họ cũng chỉ nói vài câu châm chọc.
Nhưng với Bàn Nha, những lời châm chọc đó chẳng còn làm nàng tổn thương được nữa.
"Bàn Nha! Ngươi mới về à! Bọn ta để lại cho ngươi cả một chậu thịt đấy." Một người đầu bếp hậu cần cười hì hì nói với Bạch Thần, rồi bưng cả một chậu thịt lớn đến trước mặt nàng.
Thật ra là vì học sinh ăn ít, nên còn thừa lại khá nhiều, hy vọng Bàn Nha "bao tử lớn" có thể giải quyết hết chỗ thịt thừa.
Bạch Thần có chút lo lắng khi được ưu ái, cố nén cơn thèm, nhìn người đầu bếp: "Cảm ơn, ta chỉ ăn một miếng thôi." Sau đó nàng rửa tay rồi lấy một miếng nhỏ nhất.
Viên Vân bên cạnh khó hiểu nhìn Bạch Thần: "Muốn ăn thì cứ ăn, đừng để bụng đói."
Bạch Thần: … Chẳng lẽ Viên Vân chưa từng chê bai thân hình của Bàn Nha sao?
Lại còn khuyến khích ta ăn nhiều.
Viên Vân cũng nhanh chóng rửa tay, cầm lấy một miếng thịt lớn rồi đi sang một bên, ăn ngấu nghiến. Suốt dọc đường, cậu tiêu hao khá nhiều thể lực, đặc biệt là khi giết con Ma Ngô Câu cấp năm kia, đã mất rất nhiều sức lực.
Bạch Thần cầm miếng thịt nướng tìm một góc, cố nén cơn thèm đang trào dâng, nhai thật chậm.
Đồng thời tự nhắc nhở mình phải nhai kỹ nuốt chậm, không được ăn quá nhanh. Nhai kỹ sẽ giúp tiêu hóa tốt hơn, giúp kiểm soát cơn thèm ăn.
Ăn xong một miếng thịt, Bạch Thần kiên quyết không lấy thêm miếng thứ hai, sớm trở về lều nghỉ ngơi.
Suốt một khoảng thời gian dài sau đó, trong đầu Bạch Thần chỉ toàn nghĩ đến thịt nướng, thịt nướng, thịt nướng, thật sự không thể xua tan đi được.
Nước miếng không ngừng tiết ra, đây là dấu hiệu của việc chưa ăn no.
Kiên trì chính là thắng lợi, nếu ngay cả ngày đầu tiên cũng không kiên trì được, thì thà biến thành năng lượng không gian cho xong.
Phải trở thành mỹ nhân, phải gầy như một tia chớp, cố lên! Ngươi là tuyệt nhất.
LVQ8371
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
