ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Máu Lạnh Gia Tộc Nội Đấu

............

Tần Mục đem thi thể Dương Tôn vứt đi, tìm một đống củi khô nhóm lửa, cắt xuống một cái đùi lang, đem nướng, hắn mặc dù không muốn ở lại trông chừng Dương Băng, thế nhưng một khi hắn định bỏ đi, sau lưng liền nóng rát khó chịu, chỉ khi ngồi xuống, thì cảm giác đó mới biến mất.

- Quái dị...

Tần Mục thầm nói, thế nhưng không cách nào, chỉ đành ngồi đó, chờ đợi Dương Băng tỉnh lại.

Tần Mục bắt đầu tu luyện, hắc khí nghiền ép linh khí, hai trái tim cùng đập, sinh cơ bừng bừng.

- Không được, ta tu luyện công pháp mạnh, nhưng thực lực chỉ có một kích kia.

Tần Mục một hồi tu luyện sau thì ngẫm nghĩ, chiến lực hắn đại khái chỉ có thể dựa vào Diệt Tuyệt chi kiếm, mặc dù man lực so với bình thường võ giả lớn gấp đôi, thế nhưng bộ pháp, võ kỹ các loại hắn lại không có.

- Thật đáng giận, nếu biết lúc trước ta đã đem theo mấy quyển công pháp của Tần gia.

Tần Mục bực tức, rời đi Tần gia lúc, hắn thứ gì cũng không đem theo, rất may trên người còn một ít trang sức, mới đổi một bộ hắc y, cùng một thanh vũ khí.

- Nga, ta quên mất, trên người Dương Tôn có một cái nhẫn trữ vật.

Tần Mục vỗ trán, nhẫn trữ vật là Anh Hồn cảnh võ giả ai cũng sở hữu, thế nhưng cần chân nguyên mới có thể mở ra, hắn một cái Luyện Hồn cảnh võ giả lấy đâu ra chân nguyên?

- Mặc kệ, đợi ta đến Anh Hồn cảnh lại tính tiếp.

Tần Mục đem đùi lang cắn xé, thơm ngon vị thịt tan ở trong miệng, yêu thú thịt rất tốt cho võ giả, cải thiện thể chất, con này yêu lang tu vi cao đến Tôi Thể cảnh đỉnh phong, nó bị Tần Mục dùng đùi Dã Trư dụ tới làm thịt.

- Nàng làm sao thay đổi nhanh như vậy?

Tần Mục lúc này mới nhìn rõ, Dương Băng dung mạo dường như biến lớn nhiều, trước đó không lâu hắn còn gặp qua nàng, bất quá 15, 16 tuổi, hiện tại dung mạo, chí ít mất 2, 3 năm nữa một cái 15, 16 tuổi thiếu nữ mới có đi.

- Ừm?

Dương Băng ngâm một tiếng nhỏ, hai mắt động đậy, nàng ngồi dậy, sững sờ nhìn người trước mặt.

Một cái 17, 18 tuổi nam tử, tóc trắng như tuyết, đang gặm một cái đùi thịt, thế nhưng nàng khiến sững sờ chính là, hắn dung mạo rất quen mắt.

- Tần Mục?

Dương Băng thấp giọng hỏi, Tần Mục buông xuống đùi sói, nhìn nàng, nàng nhận ra mình, sẽ để lộ mình tồn tại, điều đó hắn không cho phép.

Giết...

Một cái giọng nói vang lên trong đầu Tần Mục, tay hắn cử động, định nắm lấy trọng kiếm, thế nhưng sau lưng nóng rát đau nhói lại bắt đầu, khiến ý nghĩa giết Dương Băng biến mất.

- Ngươi nhận lầm người, ta gọi Lâm Hạo.

Tần Mục lạnh nhạt trả lời Dương Băng, cảm giác đau nhức nóng bỏng biến mất, Dương Băng lộ vẻ thất vọng, thấp giọng nói.

- Đa tạ Lâm công tử giúp đỡ, ta đi trước, ngày sau tương ngộ, sẽ đền trả công tử ân đức.

Dương Băng đứng lên, chậm chạp bước đi, nàng phát hiện trong thân thể hàn độc giảm thiểu rất nhiều, ước chừng một, hai năm thời gian sẽ không tái phát.

- Lâm Hạo, Tần Mục, hy vọng hai ngươi là một người.

Dương Băng rời đi, trong lòng thầm nói, nàng đối với Tần Mục có rất sâu cảm tình, khó nói rõ.

..........

- Nàng không có nhận ra mình mất thứ gì đi?

Tần Mục sờ sờ mũi, hắn trong lúc Dương Băng hôn mê, âm thầm trộm nàng trên cổ ngọc bội, hắc khí đối với nó rất có hứng thú.

Răng rắc...

Tần Mục bóp nát ngọc bội, bên trong là một viên sỏi nhỏ màu xanh lục, ở trong tay có cảm giác nóng bỏng, hắc khí theo tay hắn lan tràn, đem viên sỏi kia nuốt chửng không thấy gì.

Oanh...

Đan điền Tần Mục căng tràn, sắp có dấu hiệu đột phá, chân khí ầm ầm vận chuyển, cô đọng lên, càng thêm chân thực.

Tần Mục vội vàng vận chuyển Vong Sát chi thư, luyện hóa Dương Tôn oán niệm, Dương Tôn oán niệm thực sự quá mạnh, hắc khí không dễ dàng nuốt chửng, hắn phải tự mình đem nó luyện hóa.

- Trả mạng lại đây. Ta không can tâm.

- Ah a, ta giết ngươi.

Dương Tôn giọng nói thảm thiết vang lên bên tai Tần Mục, Tần Mục không nghe, cố gắng vận chuyển hắc khí, đem oán niệm của Dương Tôn luyện hóa.

Tinh thần của Tần Mục dường như muốn căng nứt, đau nhức không thôi, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, ước chừng nửa giờ, giọng nói của Dương Tôn mới biến mất.

Oành...

Từng cái lỗ chân lông nổ tung, đan điền không gian càng mở rộng, dung nhập chân khí thể tích càng tăng nhiều, Vũ Hồn càng thêm chân thực.

Một ngày thời gian, mặc dù tổn hao mười năm thọ nguyên, thế nhưng tăng lên hai cái cảnh giới, đại khái cũng không lỗ đi.

Tần Mục tĩnh tâm, củng cố cảnh giới, tăng lên quá nhanh, căn cơ không vững, tu vi cao mấy bất quá cũng chỉ là chỉ mảnh kéo diều.

..........

Dương gia lúc này huy động rất nhiều nhân, tìm kiếm Dương Băng, rất nhanh, tìm thấy Dương Băng, một chút vết tích chiến đấu cũng không có.

- Băng nhi, ngươi không có chuyện gì?

Một cái trung niên nhân bước đến, bắt lấy Dương Băng tay, đem chân nguyên tràn vào người nàng, xem xét bên trong thân thể nàng tình huống.

Người kia chính là Dương gia gia chủ, Dương Khôn, hắn một đầu hoa râm tóc dài, khuôn mặt anh tuấn, không giận tự uy.

- Cha, ta không sao, nhưng ta có chuyện muốn nói với người.

Dương Băng nói, Dương Khôn hiểu ý, để thuộc hạ thối lui, chỉ để lại hai người ở đó.

- Có chuyện gì sao?

- Cha, Tôn thúc chết.

Dương Băng thấp giọng nói, nàng từ đầu đã tỉnh lại một lần, nhìn thấy Tần Mục đem Dương Tôn chém giết, thế nhưng nàng không có đối với Tần Mục mang hận, thậm chí còn cảm tạ, gia tộc nội đấu, chia làm hai phái, mà Dương Tôn chính là cầm đầu phái đối nghịch Dương Khôn.

- Là ai giết?

Dương Khôn hỏi, Dương Băng lắc đầu, nàng không trả lời, Dương Khôn trầm ngâm, bảo Dương Băng trở về.

- Hảo, rất thú vị.

Dương Khôn nhìn bầu trời, mỉm cười, hắn nhấc chân rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây.

...............

14

1

1 tháng trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.