ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6 - Long Thần

Nhìn một đám không biết sống chết lao tới, mặt Phong Dật Vân không chút gợn sóng, hai tay rút khỏi túi quần, hắn không định dây dưa thêm nữa bởi vì sắp trễ giờ học của hắn rồi.

Phong Dật Vân chủ động nhảy bổ vào đám côn đồ, quyền đầu đấm văng một tên, sống mũi gãy nát, cả khuôn mặt cũng bị lõm vào thật sâu, máu tươi bắn cao hai thước không biết chết hay sống.

Tiếp theo, hắn tung chân đá quét về phía ba tên đang lao tới trước nhất.

Răng...rắc!!

Xương bánh chè của cả ba toàn bộ vỡ nát, hai chân cong ngược lui sau một độ cong đáng sợ, tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng hồi lâu không dứt.

Cảm nhận sau lưng truyền tới sát khí, Phong Dật Vân không thèm nhìn đá ngược về phía sau, vừa vặn đem thanh mã tấu trong tay gã cắc ké đang có ý định đánh lén bay lên cao, sau đo Phong Dật Vân lật người tát cái bốp lên mặt tên cắc ké, không kêu thảm được một tiếng thì gã trực tiếp bị tát văng mấy mét, răng cỏ rơi rụng gần hết, choáng váng khiến gã bất tỉnh nhân sự không gượng dậy nổi.

Phong Dật Vân có thể nói là ra tay không hề hạ thủ lưu tình, trừ bỏ không chết thì cũng là tàn phế hoặc bất tỉnh, mỗi một quyền, một cước đều là nặng tựa thái sơn.

Người xung quanh nhìn đám côn đồ bị đánh bay giống rác rưởi thì âm thầm hít hơi khí lạnh, lực lượng làm sao có thể kinh khủng như vậy được...

Trương Tương Như quan sát Phong Dật Vân tả xung hữu đột, mạnh mẽ như thần cũng là ngây ngốc, lần đầu tiên nàng chứng kiến một người cường đại tới mức này, so với đặc công quốc gia chắc cũng phải cao hơn đi.

Nghĩ tới vừa rồi một màn chui qua gầm xe tải, Trương Tương Như lập tức ý thức được Phong Dật Vân căn bản không phải nhân loại có sức mạnh thông thường.

"Anh ta thực sự là người của sở cảnh sát sao?"

Ở bên kia, không mất quá nhiều thời gian chỉ chừng năm phút đồng hồ, hơn hai mươi tên cắc ké côn đồ đã nằm bất động trên mặt đất, khắp nơi đều là máu tươi loang lỗ, trên thân trần của Phong Dật Vân cũng dính đầy máu, nếu không nhìn hết thảy màn phát sinh vừa xong thì có lẽ đã tưởng rằng hắn bị trọng thương sắp chết.

Chiến đấu mãnh liệt qua đi, vậy mà trên mặt Phong Dật Vân lại không có nửa điểm mỏi mệt, một giọt mồ hôi cũng không có.

Phong Dật Vân hơi ngẩng đầu, hắn nghe thấy âm thanh còi báo động của xe cảnh sát.

- Giờ mới tới sao?

Lầu bầu trong miệng, Phong Dật Vân hướng Trương Tương Như bên này đi tới, thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm hắn liền không nhịn được muốn trêu chọc.

- Sao vậy? Có phải tôi quá phong độ nên nảy sinh lòng yêu mến? So với Phong Dật Vân người trong mộng kia của cô thế nào, cao hay thấp?

Bị Phong Dật Vân bất ngờ hỏi như vậy, Trương Tương Như thoáng đỏ mặt, chu miệng phản bác.

- Hừ! Chỉ là năng lực đánh nhau tốt một chút thôi mà, cần gì phải đắc ý chứ...

Bất quá giọng nói càng lúc càng nhỏ đã bán đứng tâm tình nàng, rung động Phong Dật Vân gây ra cho nàng quả thật không hề nhỏ, trong ngày hôm nay kích thích mà hắn mang tới còn nhiêu hơn mấy năm qua cộng lại, tuy nhiên nói vậy không có nghĩa là nàng nảy sinh lòng yêu thích hắn, chỉ là cảm thấy nam nhân này rất cường đại, rất không tệ thôi.

Phong Dật Vân cười cười không nói gì thêm, chẳng bao lâu xe cảnh sát đã tới, tổng cộng ba chiếc.

Từ trên xe đi xuống đại lượng cảnh sát, một trung niên nhân lưng dài vai rộng, khuôn mặt kiên nghị, vóc người cường tráng có dáng vẻ của đầu lĩnh nhìn lướt qua hiện trường sau đó nhìn về phía hai người Phong Dật Vân.

Trông thấy trung niên nhân cảnh sát, Trương Tương Như lập tức cao hứng bước nhanh tới trước mặt gã, Phong Dật Vân đồng dạng theo sát phía sau.

- Tào đội trưởng!

Tào Đông khẽ gật đầu xem như chào lại sau đó mở miệng nói.

- Sự tình ngày hôm nay cô làm rất tốt, bất quá cô là hành động một mình sao? Tiểu Lý nói cho tôi, cậu ấy bị hỏng xe nên chạy bộ tới vị trí chỉ định lại không thấy cô chờ, khẳng định là cô đã đi trước... Lần sau không nên hành động một mình, rất nguy hiểm.

Nghe Tào Đông nói, khóe miệng Phong Dật Vân khẽ cong lên, còn Trương Tương Như thì u mê rồi, nói như Tào Đông vậy người bên cạnh cô không phải là cảnh sát Lý Tuệ sao?

Đang muốn quay sang hỏi Phong Dật Vân thì đã nghe Tào Đông nói tiếp.

- Phải rồi Trương cảnh, đám côn đồ bị đánh thành ra thế này là do cô làm à? Còn vị tiên sinh đây là...

Tào Đông quay sang nhìn Phong Dật Vân, vừa rồi hắn quay lưng nên Tào Đông nhìn không rõ mặt, cứ tưởng là một vị anh hùng nghĩa hiệp nào đó trợ giúp Trương Tương Như chiến đấu với đám côn đồ, dù sao trên người hắn cũng là bê bết máu. Nhưng mà bây giờ được nhìn rõ chân diện mục của hắn, Tào Đông tức khắc giật bắn mình, xém chút trụy tim mà chết.

Thời điểm cách đây ba năm, Tào Đông may mắn được đi theo cục trưởng để xử lý vụ việc chấn động Đế Đô do thiếu gia Phong gia Phong Dật Vân gây ra, tình cờ thấy được diện mạo của hắn. Thanh niên đang đứng trước mặt hiện tại nhìn qua có chút trưởng thành so với Phong Dật Vân năm đó, nhưng chắc chắn là hắn chứ không ai khác, cặp mắt sâu như biển, hai hàng chân mày tựa lưỡi kiếm sắc bén kia tuyệt đối không sai lệch vào đâu được.

Tào Đông mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, miệng hấp háy mấy từ không rõ.

- Ngài...ngài là, Phong...

Phong Dật Vân hơi nhíu mày, biểu hiện của Tào Đông rất có thể là đã biết thân phận của hắn, mà Phong Dật Vân lại không muốn tiết lộ thân phận của mình ra ngoài, cứ nghĩ tới mỗi lần ra đường phải hóa trang giả dạng giống như đám minh tinh nổi tiếng là Phong Dật Vân đã đau đầu rồi.

Cho nên hắn quyết định ra đòn phủ đầu trước, thần thức ầm ầm phóng ra, không hình không động dung nhập vào não bộ của Tào Đông, truyền một tia ý niệm cho gã. Đây chính là thủ thuật truyền âm của các võ giả cao cấp.

Ở bên cạnh, Trương Tương Như đồng dạng thấy được thần sắc kinh sợ của Tào Đông khi nhìn Phong Dật Vân, trong lòng càng thêm nghi ngờ, không khỏi nghĩ tới Phong Dật Vân có nói qua hắn tên là Phong Dật Vân...

Phối hợp với biểu hiện của Tào Đông thì... "Chẳng lẽ..?"

Ngay lúc Trương Tương Như ở trên đỉnh mối nghi ngờ thì Tào Đông bỗng dưng lên tiếng nói.

- Phong Vân, tiểu tử ngươi về từ khi nào sao không nói cho anh biết? Tiểu Lý nói hắn vô tình gặp được cậu nên nhờ cậu tới giúp Trương cảnh, thật là làm anh lo muốn chết...

Nhìn Tào Đông diễn như thật, Phong Dật Vân thầm hài lòng, ánh mắt khẽ lướt qua thiếu nữ động lòng người ở bên cạnh, trong mắt nhiều thêm một tia ý vị không giải thích được.

Trương Tương Như nghe tới đây, bao nhiêu nghi vấn bốc hơi sạch sẽ, nàng tỏ ra bất mãn liếc Phong Dật Vân hậm hừ nói.

- Tên anh là Phong Vân, vì sao còn đưa thêm chữ Dật vào?

Phong Dật Vân nhún vai tùy ý đáp.

- Tôi cũng thần tượng Phong Dật Vân, cô không thấy tôi không hề thua kém anh ta sao?

- Hừ, mèo khen mèo dài đuôi.

Trương Tương Như quệt miệng lầm bầm.

Phong Dật Vân lắc đầu không lý tới nàng nữa, hắn rút điện thoại nhìn đồng hồ, phát hiện đã 7h hơn hắn đưa tay nhéo nhéo má Trương Tương Như.

- Được rồi, tôi có việc gấp phải đi, cô đưa điện thoại đây để tôi lưu số, sau này có việc cần thì gọi.

Trương Tương Như ngẩn người, theo bản năng lấy điện thoại ra đưa cho hắn.

Phong Dật Vân bấm bấm trên màn hình vài cái rồi trả lại cho nàng, thẳng đến khi hắn rời đi thì nàng mới hồi phục tinh thần, Tào Đông bên cạnh vỗ vỗ vai nàng rồi cũng lên xe rời khỏi, Đỗ Quang Khải đã bị bắt giữ cho nên không cần thiết lưu lại chỗ này nữa, cho người dọn dẹp hiện trường là xong.

Nhìn nhìn màn hình, Trương Tương Như nhẩm số của Phong Dật Vân cho đến khi thuộc lòng rồi bấm bấm mấy chữ, lưu lại tên của hắn.

Thế nhưng, tên mà nàng lưu không phải là Phong Vân hay Phong Dật Văn mà nàng đặt cho hắn, chính xác là ba chữ "Phong Dật Vân"...

...

Phong Dật Vân quay trở về nhà, trên đường hắn chạy hết tốc lực, so với xe con lướt vùn vụt trên đường còn nhanh hơn nhiều lần, đến nỗi người đi bộ bên đường chỉ thấy cơn gió lướt qua mình chứ không hề thấy rõ thân ảnh của hắn.

Tất cả đều thầm hô "gặp quỷ" rồi cuống cuồng rời đi hết.

Không tới mười phút, phong Dật Vân đã có mặt trước cổng biệt thự Phong gia, bốn gã bảo vệ trông thấy thiếu gia nhà mình toàn thân đầy máu liền hoảng sợ không biết làm sao.

Phong Dật Vân phất tay ý bảo không có việc gì rồi tự mở cổng đi vào, trên đường tránh cho hạ nhân nhìn thấy náo loạn lên nên đã chạy vội một mạch vào trong phòng, tốc độ khỏi phải bàn cãi nhanh hay chậm, căn bản là không với tới được bóng dáng của hắn.

Đóng chặt cửa phòng, Phong Dật Vân bước vào phòng tắm tẩy rửa máu tanh nhớp nháp trên người.

Chẳng bao lâu sau, Phong Dật Vân bước ra khỏi phòng với bộ quần tây áo sơ mi, loại đồng phục được cho là thước đo chính xác nhất để đánh giá sắc đẹp của một người đàn ông.

- Bây giờ thì... đi học thôi!

...

Trong khi đó ở Hoa Linh đại lục, một thân ảnh cao ngất đang đứng trên vách núi ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Khí tràng cường đại tỏa ra từ người nam nhân này khiến nam tử đang quỳ không xa phía sau lưng hắn run lên bần bật.

Loại cảm thụ giống như đang đứng trước một đầu viễn cỗ cự long làm cho hắn thật sâu trong nội tâm sinh ra một cỗ kính sợ nồng đậm, mà loại cảm thụ này chỉ có thể đến từ người nam nhân trước mặt, cũng là chủ tử của hắn, Long Thần.

Không sai chính là Long Thần, phần cơ thể tiền vào Hoa Linh đại lục cách đây mười tám năm, trong khoản thời gian đó, Long Thần dùng vẻn vẹn mười năm ròng rã để thúc đẩy huyết mạch trở nên cường đại hơn.

Cái tên Long Thần này không phải chỉ là một cái tên thông thường, chữ Long trong đó quả thật có dính liếu tới Long tộc, thời điểm Long Thần còn tung hoành ở Hoa Linh đại lục hắn đã từng đi qua Long Vực, tiến vào Long Trì để hoán chuyển máu huyết.

Từ đấy về sau, Long Thần danh chấn thiên hạ nhờ biệt danh tiểu cường đánh mãi không chết, danh hiệu Bất Tử Chân Nhân cũng vì nguyên do này mà ra, hắn có thể không mạnh nhất trong mười tám vị Chân Nhân, nhưng chắc chắn là người trâu bò khó chết nhất.

Không phải vô duyên vô cớ người ta lại gọi Long tộc là chủng tộc có nhục thân cường đại biến thái nhất.

Mà Long Thần sau khi bị phế tu vi, thứ hắn còn giữ được cũng chỉ có mỗi huyết mạch cường đại này, tuy bị đẩy về khởi điểm nhưng nếu một lần nữa khai phá thì nó sẽ tiếp tục danh chấn thiên hạ như trước.

Vì vậy, Long Thần quyết định dùng mười năm thời gian để cải tạo huyết mạch, thăng tiến huyết mạch Long tộc của mình lên một tầm cao mới nhờ công pháp nghịch thiên trong đầu.

Hiên tại dòng máu chảy xuôi trong cơ thể Long Thần không chỉ còn là máu của Long tộc thông thường, mà là của Viễn Cỗ Thiên Long, thủy tổ của Thần thú Thanh Long ngày nay.

Đương nhiên, nâng cấp huyết mạch thành công không có nghĩa Long Thần trở thành vô địch thiên hạ, loại huyết mạch này phải càng lâu dài về sau mới bộc phát được sức mạnh chân chính của nó, tại thời điểm khởi nguyên ban đầu, thứ mà nó trợ giúp được là cho Long Thần một cơ thể cường đại, tốc độ hồi phục nhanh hơn chút, ngoài ra vẫn phải cần hắn từng bước từng bước khai phá tiềm năng mới được.

Tuy nhiên mặt trái của sự cường đại này cũng là vấn đề mà Long Thần cần phải lo lắng, đó chính là tốc độ tu luyện, chậm, rất chậm... Tám năm qua, tu vi của hắn cũng chỉ tiến dừng lại ở cảnh giới Vũ Linh Tam Tinh, đặt vào trong quá khứ, tám năm hắn có thể lên tới Vũ Hoàng cũng không phải là quá khó khăn, ai bảo hắn sở hữu công pháp tà đạo đây.

Lượng tài nguyên cung cấp cần thiết thực sự rất nhiều, nhiều tới mức kẻ quen độc lai độc vãn như Long Thần hắn cũng phải lập nên một cỗ thế lực nho nhỏ, chuyên thu thập tài nguyên ở khắp mọi nơi phục vụ cho việc tu luyện của mình, ấy vậy mà tốc độ tu luyện vẫn chậm chạp đình trệ.

412

2

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.