ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2 - Về Nhà

Ngày hôm sau, Phong Dật Vân âm thầm rời núi, không hề có ý định thông báo với La Phù và Mộng Chỉ Vân, tránh cho hai nàng nước mắt ngắn nước mắt dài hắn lại không nỡ đi thì mệt.

Quay đầu nhìn địa phương sinh sống hơn năm năm qua, Phong Dật Vân nhẹ thở dài một hơi.

- Nếu nhớ ta thì hãy đến Phong gia, ta ở đó chờ hai người!

Để lại một câu, Phong Dật Vân xoay lưng đi thẳng, hắn nhận ra được hai nàng vẫn luôn theo sát sau lưng, có lẽ vì không chịu nổi không khí chia ly nên mới không lộ diện.

Mãi đến khi Phong Dật Vân khuất bóng thì hai người mới chầm chậm bước ra từ sau tán cây, không ai nói câu gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn nơi mà Phong Dật Vân vừa đi qua.

...

Rời khỏi núi Bắc Đẩu thì đã là giữa trưa, Phong Dật Vân đưa tay quệt mồ hôi trán sau đó móc trong túi quần, lấy ra chiếc điện thoại di động quen thuộc.

Bấm bấm vài số, nhìn tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng hắn không nhịn được cong lên, tâm tình vốn u ám cũng trở nên sáng sủa hơn.

Píp...Píp...

Âm thanh chờ chỉ reo lên hai lần, lập tức có người bắt máy.

Phong Dật Vân chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ.

- Uy! Tiểu Vân... Tiểu Vân, là con phải không?

Phong Dật Vân bật cười, nhẹ giọng đáp.

- Vâng mẹ, là con!

Không cần nói tiếp cũng biết mẹ hắn lúc này kích động như thế nào, cũng phải, lần gần đây nhất mà hắn nói chuyện qua điện thoại với mẹ là cách đây một năm.

Tiếng hít thở dồn dập truyền đến hồi lâu mới dừng lại, giọng mẹ Phong lần thứ hai vang lên.

- Tiểu tử thúi, tại sao lâu như vậy con mới gọi điện cho mẹ, đứa nhỏ bất hiếu này...có biết mẹ nhớ con như thế nào không,...

Đứng im lặng nghe một tràng dài dạy dỗ, Phong Dật Vân cuối cùng buông một câu ngắn gọn.

- Mẹ, hôm nay con về nhà!

Âm thanh đầu dây bên kia lập tức im bặt, nhưng Phong Dật Vân vẫn có thể đoán ra được Phong gia sắp sửa loạn thành cái dạng gì, gà bay chó sủa, huyên náo ba ngày ba đêm cũng không phải nói chơi.

Nhận thấy mẹ Phong không nói gì tiếp, Phong Dật Vân liền treo máy, tranh thủ bắt máy bay về nhà sớm nhất.

Lúc này ở Phong gia, đúng như Phong Dật Vân dự đoán...

- Lão Kiên, ông nghe thấy không? Tiểu Vân hôm nay sẽ về đấy...

Mẹ Phong ở trong đại sảnh đi tới đi lui, trên mặt không thể át chế được kích động cùng hưng phấn, năm năm không gặp nhi tử đã sớm khiến nàng nhớ tới phát điên.

Một thân quý khí cũng không thèm giữ kẻ, nàng bây giờ bất chấp hình tượng nữ gia chủ luôn rồi. Mà Phong Kiên, phụ thân Phong Dật Vân ở bên kia cũng là gấp gáp đến hỏng, nhà hắn chỉ có một nhi tử bảo bối, lại còn là một yêu nghiệt siêu việt nhân loại, nói không yêu thích thì quả thật quá có lỗi với công sức cày cấy nặn ra được tiểu tử kia rồi.

Hai người ở trong đại sảnh đi tới đi lui, thiếu đường chỉ hận đại sảnh không thể lớn thêm chút để mình đi được nhiều hơn.

- Vú Lương đâu!

Theo tiếng quát của Phong Kiên rơi xuống, không lâu sau, một nữ trung niên từ bên ngoài chạy vào.

- Lão gia có gì phân phó ạ?

- Lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị, thiếu gia sắp về rồi!

Vú Lương nghe tới thiếu gia sắp về, thân thể cũng thẳng, sững sờ hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, không dám chậm trễ vội vội vàng vàng lui xuống phân phó hạ nhân làm một loạt công tác chuẩn bị chào đón Phong Dật Vân.

Mọi người trong Phong gia vừa hay tin nhân vật trong truyền thuyết của Phong gia trở về, lập tức nháo nhào hỗn loạn hết cả lên, biểu hiện còn đặc biệt kích động hơn cả hai người Phong Kiên.

Tại Đế Đô Phong gia là gia tộc đệ nhất, quyền lực ngút trời, so với những gia tộc ẩn thế cường đại tuyệt đối không hề thua kém, chẳng qua sự cân bằng này hết thảy đều nằm ở một người, Phong Dật Vân.

Thời điểm hàng này xuất thế, có tổng cộng bốn cổ thế lực võ giả ở ẩn siêu cường ngỏ ý muốn thu nhận làm môn hạ, đến cuối cùng chỉ có mỗi Bắc Đẩu phái giành được, mà ba cổ thế lực còn lại không những không thu được lợi ích mà còn phải trở thành tay chân cho Phong Dật Vân, không chỉ bởi bọn họ nguyện ý vì tiềm lực của hắn, mà còn do Mộng Chỉ Vân, nữ nhân cường đại đến nghịch lý này dùng vũ lực để uy hiếp, ba đại phái kia không thể không nghe theo.

Bấy nhiêu đương nhiên chỉ oanh động cao tầng thế giới võ giả, nên nguyên nhân Phong Dật Vân trở thành truyền kỳ chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó. Cách đây ba năm, hắn có quay trở về nhà một lần, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt hai nhà Triệu, Vương, và ba tập đoàn khổng lồ đối địch với lại Phong gia, năm con quái vật tương đương với Phong gia cứ như vậy bị một thiếu niên mười lăm tuổi đánh gục.

Hiện tại ngay cả chính phủ cũng phải khách khách khí khí với Phong Dật Vân hắn, chưa tính thế lực trong nước, chỉ cần sự hiện diện của hắn mang tới cân bằng chèn ép cho đám thế gia lánh đời cũng đủ để bọn họ dùng lễ đối đãi hắn.

Vì vậy không nhắc tới người ngoài, trên dưới Phong gia đối với Phong Dật Vân rất là sùng kính, so sánh được với thần.

Tất cả cùng nhau bận rộn chuẩn bị cho tới buổi chiều, một chiếc Bentley Supersports màu xám trắng tuyệt đẹp dừng lại trước cổng biệt thự Phong gia.

Phong Dật Vân mở cửa bước xuống, trên xe cũng có thêm ba gã hộ vệ bước xuống theo.

- Về nhà rồi!

Thở ra một hơi dài, Phong Dật Vân cất bước tiến vào cổng, tức khắc hai hàng dài vệ sĩ vest đen đứng hai bên cung kinh cuối đầu, đồng thanh hô lên.

- Mừng thiếu già hồi phủ!!!

Âm thanh vang dội hữu lực, Phong Dật Vân bất chợt mỉm cười, hai tay giang rộng để cho bóng hình mảnh mai đang chạy tới phía trước nhảy chồm vào ôm mình.

Không ai khác chính là mẹ Phong, Liễu Hân Hân, nàng năm nay đã bốn mươi nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân của tuổi trẻ, nhìn qua không hề già chút nào.

Nàng bất chấp người đang xem nhiều hay ít, nhi tử của mình xa cách lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu được muốn hảo hảo hàn huyên một phen.

- Mẹ, người gầy đi rồi!

Phong Dật Vân một bên nói một bên hưởng thụ ấm áp cùng mùi hương quen thuộc, hắn kiếp trước cô độc hơn ngàn năm, kiếp này sớm thề độc phải trân trọng tình thân khó có này.

Nghe Phong Dật Vân nói, Liễu Hân Hân rốt cuộc nhịn không nổi khóc òa lên, hai tay ôm cổ hắn càng thêm chặt.

Nhẹ nhàng vuốt lưng Liễu Hân Hân, Phong Dật Vân khẽ ngẩng đầu nhìn Phong Kiên cười cười.

- Cha, người vẫn khỏe chứ?

Phong Kiên hơi gật đầu, đôi mắt phiếm hồng chứng tỏ nội tâm đang rất xúc động, chần chờ một lúc hắn liền bước tới ôm cả vợ và nhi tử, một nhà ba người đoàn tụ, khung cảnh ấm áp khiến hạ nhân xung quanh cũng ươn ướt hai mắt.

- Tốt lắm! Chúng ta vào nhà thôi, bên trong còn có bữa tiệc đang chờ tiểu Vân đấy...

Phong Kiên lên tiếng đánh vỡ không khí mùi mẫn, Liễu Hân Hân nghe vậy lập tức phản ứng, vội kéo tay Phong Dật Vân vào nhà.

- Đúng đúng! Tiểu Vân, mẹ có cho người làm mấy món con thích, mau vào nhà dùng bữa thôi.

Phong Dật Vân dưới sự lôi kéo của Liễu Hân Hân, rất nhanh đã bước vào đại sảnh, lúc này những kiện đồ đắt tiền trưng bày đã được mang đi chừa chỗ cho ba cái bàn thật lớn và một cái bàn nhỏ, đám hạ nhân phục vụ cho Phong gia trông thấy Phong Dật Vân bước vào đều dùng ánh mắt sùng bái ngắm nhìn.

Bất quá đến khi hắn bước tới gần thì tất cả lần lượt cúi đầu xuống, trong nội tâm dâng lên một cỗ kính sợ không nói nên lời, bởi vì khí tràng cường đại tỏa ra từ trên người hắn quá mức áp bách, không khác gì một vị vương giả tối cao, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia nhìn tới người nào thì người đó đều toát mồ hôi lạnh, thân thể khộng nhịn được run lên.

"Thật đáng sợ!!" Trong đầu mọi người bấy giờ hiện lên ba chữ đó.

Chờ Phong Dật Vân ba người ngồi xuống bàn ở trung tâm, thấy Phong Kiên ra hiệu, mọi người mới dám đặt mông ngồi xuống.

Ngay sau đó, Phong Kiên rót ra một chén rượu tự mình đứng lên nói.

- Hôm nay thiếu gia trở về, là ngày đại hỉ của Phong gia chúng ta, mọi người cứ ăn uống thỏa thích... Nào, mời!!

Dứt lời, Phong Kiên ngửa cổ uống cạn, mọi người cũng vậy nhao nhao uống cạn rượu trong ly của mình.

Bữa tiệc rất nhanh được diễn ra trong không khí vui vẻ, hân hoan, Phong gia là vậy, đối xử với hạ nhân không giống như các đại gia tộc khác, những bữa tiệc như thế này bình thường đều chỉ có mặt bởi thân thích trong tộc, nhưng Phong gia thì khác, thế hệ này bọn họ chỉ có mỗi Phong Kiên và Phong Dật Vân, cho nên mỗi khi tụ họp đều không có bao nhiêu sôi nổi.

Cũng nhờ cách đối xử như vậy nên hạ nhân Phong gia rất trung tâm, làm việc nổ lực hơn rất nhiều, bọn họ thực sự quý trọng người trong gia đình này.

Tiệc ăn mừng kéo dài đến bảy tám giờ tối mới kết thúc, những hầu gái bắt đầu công việc dọn dẹp của mình, còn nam đinh thì di dời đống đồ cổ, vật trang trí đại sảnh về chỗ cũ, trả lại sự khang trang tráng lệ cho căn phòng.

Riêng Phong Dật Vân thì được Liễu Hân Hân kéo vào phòng trong, Phong Kiên tự nhiên đi theo sau, hắn cũng muốn trò chuyện với nhi tử bảo bối của mình đấy.

Ba người rất lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện để nói, mãi tới tận khuya Phong Dật Vân lấy cớ đi đường mệt mỏi mới được về phòng.

Thả mình nằm trên giường, Phong Dật Vân chợt lấy điện thoại ra gọi vào một số.

Không để hắn đợi lâu, đầu dây bên kia đã có người tiếp máy.

- Thiếu gia khỏe!

Phong Dật Vân thu hồi bộ dạng cười đùa như khi ở bên cha mẹ, thay vào đó là hơi thở lành lạnh bức người.

- Chuyện ta giao ngươi làm đã làm xong rồi chứ?

- Vâng, vừa vặn xong cách đây một tuần!

Phong Dật Vân hài lòng gật đầu, đoạn nói tiếp.

- Tốt! Bước tiếp theo cứ làm như ta phân phó, huấn luyện bọn chúng thành tử sĩ, tu vi ít nhất cũng phải Vũ Đồ Nhị Tinh... Ngươi nói bao lâu sẽ hoàn thành?

Người bên kia trầm mặc một lúc rồi trả lời.

- Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm thưa thiếu gia.

- Không được, hai tháng phải thành cho ta, nếu cần thì sử dụng những thứ ta đưa cho ngươi lúc trước, hiểu rõ?

- Vâng! Thuộc hạ sẽ không làm nhục mệnh...

Phong Dật Vân treo điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên độ cong quỷ dị.

630

2

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.