ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8 - Đọ Hào Phóng Của 5 người Hoàng Đế

Một bên khác, phòng của nhị phu nhân Ngô Gia.

-Sao lại có thể con tiện tỳ này lại là tình nhân của Thiên Vinh.

Khương Mỹ Lệ, sắc mặt ầm trầm, bà luôn đố kỵ với nhan sắc của Nguyễn Mạch Tường Vy, nên nhiều lần gây khó dễ cho nàng, bây giờ cô ta một bước lên trời ả làm sao có thể chịu được.

-Không ngờ thằng Ngô Quốc An lại là con riêng của cha, thằng con hoang đó nhất định phải chết.

Ngô Thiên Thái đứng sau lưng ả vừa rên lạnh lên tiếng.

-Đúng, hai mẹ con nó không thể sống nếu không sẽ là mói nguy cho con, Khương gia ta đã lên kế hoạch thâu tóm Ngô gia từ 20 năm trước, không thể xảy ra sai sót được.

Ả ta phung ra lời cây độc, rên lên sung sướng vì Ngô Thiên Thái tay đã mò vào tận hai bầu sữa củ ả.

...

Sao khi mọi chuyện đã được giảo quyết, Ngô Thiên Vinh đã an bài chỗ ở cho Nguyễn Mạch Tường Vy, còn Ngô Quốc An từ chối vì lấy cớ đã quen ở với mẹ. Ngô Thiên Vinh cũng không nói nhiều vì hắn biết con mình thương mẹ nó hơn bất cứ ai, kể cả không chần chừ ra tay tý nữa lấy mạng Ngô Thiên Vĩnh.

5 người Hoàng đế gập riêng Ngô Quốc An nói chuyện.

-Nào nào, con ăn miếng trái cây.

Ngô Thiên Vinh nhiệt tình rọt trái cây cho Ngô Quốc An, mặt của hắn vẫn lạnh lùng như củ.

-Bệ hạ gọi ta là muốn nói chuyện gì ?

Hoàng đế cũng bị sự thẳng thắng của hắn làm cho ngạc nhiên.

-Ta cũng không dài dòng, theo ta được biết cháu từ nhỏ đã ở ngoại viện thân mang bệnh, sự việc hồi nảy diễn ra không giống như ta biết, phải chắn cháu có cơ duyên gì.

Ngô Quốc An biết thế nào thì cũng bị hỏi câu này, bất chợt cười.

-Thật cũng không giấu diếm, 4 ngày trước ta lên núi thảo dược không may bị té xuống núi, khita tỉnh lại thì thấy một ông lão rồi nói sẽ chữa bệnh cho ta và thu ta làm đồ đệ.

Mọi người bất ngờ Nguyễn Ái Quốc mở miệng hỏi:

-Vậy không biết lệnh sư của cháu tên gì ?

Mọi người cũng cùng một câu hỏi nên chống ngóng đáp án.

-Vô Cực, chí tôn Vô Cực.

Nhận được đáp án, mọi người như bị sét đánh, chi tôn hai chữ há có thể nói bừa, chi tôn là người phải đật tới Thiên cực cảnh, một Thiên cực cảnh lại ở một nơi hoang vu như Thái Cực đế quốc và lại nhận cháu mình là đồ đệ.

Mọi người không nhìn được vừa vui vừa sợ. Vui vì cháu mình sẽ có thành tựu trong tương lai, sợ vì bị vị Thiên cực cảnh trách phạt xuống đầu Thái Cực đế quốc.

-Vậy không biết lệnh sư còn tại đế quốc không ?

Ngô Quốc An lắc đầu.

-Không, sao khi chữa thương và truyền cho ta công pháp và tài nguyên đã đi rồi.

Mọi người thất vọng, nhưng lại nở nụ cười tự hào.

-Ha ha không ngờ cháu ta lại có kỳ ngộ như thế, nào đây là quà gập mặt của chúng ta chuẩn bị cho con.

Ngô Quốc An cũng không khách sáo, tiếp nhận ngọc giản.

-Vũ kỹ phi dao bộ, công pháp luyện thể thái ngưu quyết, lưu tinh chỉ, tinh thần chưởng và tiêu dao kiếm pháp.

Toàn bộ điều là huyền cấp trung phẩm, Ngô Quốc An cũng ngạc nhiên về độ hào phóng của 5 người.

-Đa tạ các vị thúc thúc, ... cha.

Từ cha do dự một lát rồi cũng nói nhỏ, theo hắn thấy 5 người cũng thẳng thắng, không như hắn nghĩ loại người.

Mọi người lần lượt chỉ điểm, khích lệ, hắn, hắn cũng sinh ra hảo cảm khi nói chuyện với 5 người.

-An nhi ngày 20 tháng 11 là ngày Hoàng Cực học viên khảo hạch con có muốn khảo hạch vào học viện không.

Hoàng đế nghiêm túc hỏi.

-Dạ có.

Hắn chắc mịch đáp.

-Tốt ta kỳ vọng vào cháu, mà cháu tu vi gì tại sao ta không nhìn ra.

Hoàng đế thắt mắt hỏi, khi người không thể nhìn ra tu vi của một người chỉ có 3 nguyên nhân, một tu luyện công pháp pháp bảo che giấu, hai tu vi cao hơn một đại cảnh giới, ba tu luyện công pháp cao hơn công pháp người xem.

Khả năng thứ hai bị loại bỏ, chỉ còn lại một và ba.

-Luyện khí ngũ giai.

Hắn chần chờ một lúc nói, hắn cũng không muốn bại lộ quá nhiều với đả kích 5 người.

Cái gì ?

Quả nhiên như hắn đoán, 5 người giật nảy mình, một người dùng 4 ngày tu luyện đột phá 5 tiểu cảnh giới, thiên phú bật nào, phóng nhãn Thái Cực không phóng nhãn khấp đại lục ai có thể làm được.

-Tốt rất tốt ha ha ha.

Mọi người vỗ tay khen hắn không dức miệng, nếu biết hắn chỉ ngồi một đêm tu luyện đột phá 7 cái tiểu cảnh giới thì không biết như thế nào.

Sao khi trò chuyện được một lúc hắn cũng đi về phòng mới của mình.

...

-Ha muội mỏi chán quá hà, đi không nổi nữa.

Cách ngoài Thái Cực đế quốc 500 dậm, có một đoàn người gồm 3 nữ 5 nam, bổng nữ nhân than mỏi.

-Gán đi, còn một chúc nữa về nhà rồi, tới lúc đó tha hồ mà nghĩ.

Một tên mập khích lệ nàng, nàng phụng phiệu làm nũng,.

-Thiên ca cổng ta, ta đi hêys nổi rồi, không là ta không đi nữa.

Người gọi Thiên ca thì bắt đắc dĩ gật đầu.

-Được rồi, nào lên.

Nàng vui mừng leo lên lưng Thiên ca, vừa đi vừa hát làm đoàn người trong thật vui vẻ.

Xin it bình luận.

Ta thích đọc bình luận.

28

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.