Chương 7 - Lời Hối Lỗi Của Ngô Thiên Vinh
Đây là lần đầu tiếng hắn đi vào nội viện Ngô gia, lối kiến trúc cũng không giống như trong những phim cổ trang mà hắn từng coi.
Đi mà hắn nhìn đông nhìn tây y như người từ quê mới lên thành phố sống, tên thuộc hạ đi trước lâu lâu quay qua nhìn hắn thì chỉ biết lắc đầu, nếu là một ngày trước hắn sẽ nói đồ nhà quê nhưng giờ đã khác.
-Tam thiếu gia đi hết đường này là tới đại sảnh, thiếu gia có thấy hồi hộp khi gập gia chủ ?
Tên thuộc hạ này là tên khéo ăn khéo nói nên địa vị cũng cao cao, chỉ thấp hơn quản gia một bật.
-Hồi hộp sao, cư cho là vậy đi.
Nếu nói hồi hộp thì hắn đương nhiên là có, hắn cũng muốn biết mặt mũi của cha mới của mình ra sao mà nở nhẫn tâm bỏ chủ cũ của thân thể này 16 năm.
Tên thuộc hạ biết ý nên không hỏi nữa lẵng lặng dẫn đường, hắn biết tam thiếu gia từ nhỏ bị ăn hiếp nên đâm ra it nói, it tiếp súc với ai, đi thêm một lúc tên thuộc hạ nói.
-Tam thiếu gia tới rồi, gia chủ đợi trong sảnh.
-Um ta biết ngươi đi làm việc của mình đi.
-Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Hắn nhìn của đại sảnh sãi bước vào, hắn liền nhìn vào người ngồi vị trí gia chủ thấy người trung niên mang theo nụ cười ôn hòa nhìn hắn, và mẹ mình đang ngồi với một nữ nhân khác, hắn không chút do dự đi tới chỗ mẹ hắn ngồi.
-Me.
Nàng đứng lên nhìn hắn, ánh mắc yêu thương sen lẫn khó nói.
-An nhi đó là cha con, mau qua bái kiến cha đi.
Hắn quay đầu nhìn cái nói giộng ngạc nhiên.
-Ô cha con à.
Nàng biết con trai thây đổi cũng đã thấy ánh mắt của hắn khi hắn giận nên hai mẳt đỏ nên, cố nén súc động nói.
-An nhi đừng...
Chưa nói hết bị hắn ngắt lời.
-Dạ, con biết chỉ là bái kiến cái thôi.
Hắn đi thật chận tới, 5 người Hoàng đế sốt ruột, nhìn vào vẻ mặc binh tỉnh kia mà không khỏi chấn kinh.
-Ngô Quốc An bái kiến gia chủ.
Nghe được hắn kêu mình là gia chủ Ngô Thiên Vinh trầm mặc, biết hắn còn oán khí với mình nên trong nhất thời không biết mở miệng ra sao.
-Gia chủ ngài không được khỏe à.
Ngô Thiên Vinh nghe thế tính nói không lời chưa ra thì bị đánh gãy.
-Ô thì ra gia chủ không khỏe, vậy ngài nghĩ ngơi đi nhé, không thì gập phải bất chắc gì thì gia ngơi này không hưởng được đâu.
Người nghe những lời này thì khiếp sợ, Ngô Thiên Vinh không nhịn được phung ngụng máu.
Phụttt...
-Gia chủ
-Ngô đê
-Thái Vinh.
Mọi người hoảng sợ chạy lại xem, Hoàng đế vội lấy ra 1 viên đang dược cho Ngo Thiên Vinh uống vào.
-Không sao chỉ là bị đã kích thôi.
Mọi người mới an tâm, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Ngô quốc An.
-Sao mọi người nhìn ta như thế.
Ngô Quốc An dùng ánh mắt quái lạ hỏi.
Trần Thái Yến không nhịn được nữa quát.
-Cậu ăn nói gì thế, hắn là cha ngươi.
Đột nhiên từ ngoài chạy vào một thanh niên, khoảng 17 18 tuổi.
-Cha, cha sao thế.
Thanh niên phóng tới hỏi, khi bắt gập ánh mắt của mọi người đều nhìn Ngô Quốc An thì thanh niên cả giận.
-Mày làm phải không ?
Ngô Quốc An bình tỉnh đáp.
-Um, tao đó mày tính sao.
Thanh niên không nhịn được phóng tới trước mặt Ngô Quốc An.
-Thì mày đi chết đi, Thái Cực quyền.
Thanh niên tung nắm đám đánh vào ngực Ngô Quốc An.
-Đừng dừng lại Vĩnh nhi.
Ngô Thiên Vinh thấy Ngô Thiên Vĩnh sấp đánh đệ đệ nó hốt hoảng la lên, nhưng đã muộn nắm đấm đang thi triên Thái Cực quyền không thể dừng lại.
Ầm ...
Ngô Quốc An hứng chọn cú đấm Thái Cực quyền bay đụng vào vách tường, Ngô Quốc An không có vận sức chống đỡ hộc ra một ngụng máu.
Phụttt...
Hắn chống tay đứng dây, mặt hài hước nói.
-Không ngờ hộc máu lại sảng khoái đếm vậy.
Giờ mọi người mới phản ứng kiệp, Nguyễn Mạch Tường Vy hai mắt đỏ chạy lại hắn hỏi.
-An nhi, con có sao không.
Ngô Quốc An miễm cười khi miệng còn dính máu nói.
-Mẹ, con không sau, nhiêu đây nhằm nhò gì với những gì con chịu.
Người nói vô tình người nghe hữu tình, 5 người Hoàng đế lúc đầu mọi chuyện diễn ra rất suông sẻ nhưng đời không như mơ họ không ngờ Ngô Quốc An lại oán khí sâu nặng như vậy.
Lúc này Ngô Thiên Vĩnh mới bình tỉnh lại, nhìn tỷ mỹ lại khuôn mặc của Ngô Quốc An bật thốt lên nói.
-Á, hắn không phải là người làm ở ngoại viện 4 ngày trước té núi sao, con ngươi con sống.
Cái gì??
Mọi người bật thốt lên, Nguyễn Mạch Tường Vy hoảng sợ hỏi.
-Thật không con, con bị té núi hả, sao tối hôm qua không nói mẹ biết.
Nàng gôm gớm nước mắt, lao đi vét máu còn động lại trên miệng hắn.
-Mẹ, mẹ yên tâm không phải con còn khỏe mạnh đứng đây sao.
Hắn hơi sót cho nàng lâu nước mắt cho nàng kéo nàng ra sau lưng mình, ánh mắt rét lạnh nhìn Ngô Thiên Vĩnh.
-Chết...
Hắn hét lên vô cực kiếm từ không gian hệ thống bay ra, nhắm ngay tim, dù kiếm rất nhanh nhưng không thoát khỏi mắt 5 người Hoàng đế, Hoàng đế tung một chương đánh bây Vô cực kiếm, dù vậy vô cực cũng đâm sướt qua phần hông của Ngô Thiên Vĩnh.
-Aaaa...
Ngô Thiên Vĩnh hét lên đâu đớn tay bụng phần hông.
-Tại sao nó lại mạnh như vậy, ta đã dùng 6 phần lực lượng chỉ xê dịch một tý thôi.
Phải biết Hoàng đế là nguyên anh bát giai, 6 phần lực lượng cũng không phải một trúc cơ có thể chịu, vậy mà trược mặc lại diễn ra tình huống làm hắn kiếp sợ.
-Đủ rồi, sao con có thể ra tay năm như vậy với đại ca con.
Ngô Thiên Vinh cũng không quan tâm vì sao Ngô Quốc An lại có thực lực chống một chưởng hoàng đế.
Trần Thái Yến dù giận nhưng cũng không nói gì, ôm Ngô Thái Vĩnh đi băn vét thương.
-Nè cậu trai trẻ, cậu ra tay có hơi nặng rồi không.
Trần Thái Hùng cũng không yên lặng được lên tiếng.
-Có gì từ từ nói, chuyện đâu còn có đó bình tỉnh ngồi xuống nói chuyện.
Huynh Hoàng Huynh đưng ra khuyên ngăn.
-Mấy người là ai ?
Ngô Quốc An nhìn 4 người trước mắt tò mò hỏi.
-An nhi không được vô lễ, người này là Hoàng đế của Thái Cực đế Quốc, còn đây là 3 vị gia chủ của Nguyễn gia, Trần gia, Huỳnh gia.
Nguyễn Mạch Tường Vy vội ngăn Ngô Quốc An lại vội giới thiệu từng người.
-Ngô Quốc An bái kiến Hoàng đế, Trần gia chủ, Nguyễn gia chủ, Huỳnh gia chủ, không biết mọi người gọi con tới tóm lại vì việc gì?
Ngô Quốc An dù sao cũng biết lễ nghĩ, nhập gia thì tùy tục, chào hỏi từng người rồi ánh mắt hiếu kỳ dò hỏi mọi người.
-Đại ca, việc của đệ, đệ tự giải quyết.
Ngô Thiên Vinh ngăn Hoàng đế nói, Hoàng đế gật đầu lui ra phía sao.
-Mấy năm nay con sống tốt không?
-Ngài nghĩ sao?
Ngô Quốc An khoanh tay hỏi ngược lại.
-Cực khổ cho con, là cha sai, là cha không làm bổn phận của một người cha nên làm, làm khổ mẹ con con trong mười máy năm qua, hôm nay ta muốn nói sinh lỗi với mẹ con và con, cha mông con tha thứ và cho cha bù đấp lại lỗi lằm mà khi sưa cha mắc phải.
Ngô Quốc An nghe những lời của Ngô Thiên Vinh thì cũng động tâm, nhưng vẫn nói.
-Ngài có bù đấp lại được những vét thương mà ta phải chịu, những lời mắn chửi mà ta phải nghe, những nỗi cực khổ vất vả của me ta trong mười mấy năm nay.
Ngô Thái Vinh vừa đâu vừa thương vừa mừng nói.
-Được được, ta chắc chắc sẽ bù đấp tốt cho hai mẹ con.
Ngô Quốc An mền lòng vì cuộc sống sau này của mẹ, hắn cũng không thể ít kỷ chỉ vì mình mà mẹ phải theo mình đi khắp mơi dù lòng không nở.
Hàii, chỉ là tình một đêm với mẹ, ta cũng không nở ra tay chia cách
Xin it bình luận
22
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
