Chương 9 - Nỗi tương tư của tiểu cơm trắng
Tôn Vãn nhìn kĩ người đàn ông trước mặt này, quả nhiên tìm thấy một chuỗi kí ức lúc bé đã bị nguyên chủ sớm lãng quên từ tám đời . Nguyên lai người trước mặt này tên là Địch Phạn, ngày trước khi cô tầm 6-7 tuổi gì đó, lúc đó cô được nội Tôn dẫn đi nghỉ dưỡng ở ngoại thành, chỗ cô ở là một khu biệt thự nghỉ dưỡng không tính là lớn, người ở đấy cơ bản toàn thuộc từ nhà khá giả trở lên muốn sống cuộc sống yên tĩnh, vì là hè nên trẻ con chỗ ấy khá nhiều, đất rộng mà hộ gia đình lại ít nên mỗi nhà cách nhau khá thưa, gần chỗ biệt thự của cô còn có một cái hồ nhỏ, xung quanh lác đác vài cái cây to nghĩ mát. Khi ấy Tôn Vãn cùng ông đi câu cá, ngồi câu cá nội Tôn ngủ mất tiêu, Tôn Vãn cũng thấy chán, đứng dậy đi loanh quanh chơi thì thấy một đám trẻ nhỏ đang xúm lại làm gì đó, hiếu kì cô chạy đến xem , đến gần chút liền nghe thấy tiếng lũ trẻ đó nhao nhao nói:
-Đạp chết nó, cái đứa nhà nghèo bẩn thỉu!
-Như mày cũng dám bén mảng đến chơi với tụi tảo hả? chết đi!
-Nghe đồn nó còn bắt nạt em gái cạnh nhà tao đó, còn cướp đồ chơi của em ấy!
-Ba mẹ tao nói tao nhất định phải tránh xa nó!
-….*^&^%%$$#
Cứ như thế cả đám lao nhao đánh một đứa trẻ làm nó nằm ôm đầu trên đất không nói câu nào. Tôn Vãn của lúc còn nhỏ đương nhiên đã độc miệng rồi nhưng vẫn tràn trề tình thần hiệp nghĩa, đánh nhau không ít lần, hồi ấy cô luôn kiêu ngạo vì trở thành làm trùm nhà trẻ và tiểu học. Nhìn thấy tình cảnh như vậy cô liền hùng hùng hổ hổ cầm cái cần câu nhỏ mà nội Tôn mua cho đánh vào người lũ trẻ làm chúng nó sợ chạy hết đi. Trên đất lúc này chỉ còn một thằng bé gầy queo quắt đang nằm trên đất,cánh tay với cẳng chân bầm dập. Lúc đấy cô không biết quan tâm người khác, vứt cho cậu bé cái khăn trong túi đồ của cô, ý bảo cậu lau quần áo , sau đó tiêu sái dời đi.
Tôn Vãn trở về chỗ nội tôn Tôn nằm ngả trên thảm cỏ dưới gốc cây , chắc thoải mái quá nên ngủ mất, khi ngủ dậy cô thấy bên cạnh mình có một giỏ cá đầy, còn tưởng nội Tôn câu nhưng khi nội Tôn tỉnh dậy cũng hết hồn khen cô câu được nhiều cá. Tôn Vãn cũng không nói gì nhiều, cứ lẳng lặng xách cá về thôi, ngày hôm sau ra hồ thì thấy cậu bé hôm qua đứng dưới gốc cây, lúc đó phải nói cậu bé đó rất xinh xắn, làm cô nổi hứng làm chị. Trong cái khoảng thời gian mùa hè ấy, hai người bọn cô chơi với nhau suốt, cô cũng không hỏi tại sao cậu lại bị bắt nạt, cậu cũng không muốn nói. Sau hè, cô trở về đế đô đi học, rồi ngày lễ tết các thứ về đó đều gặp được cậu, cứ như thế 2 năm, 2 năm sau khi cô trở về thì cậu chuyển đi rồi, lúc ấy rất buồn nhưng cũng qua rất nhanh. Tôn Vãn thật sự rất lạnh lùng.
Nhớ đoạn kí ức này, Tôn Vãn lại quay sang nhìn Địch Phạn, ngày xưa và bây giờ cũng quá khác nhau rồi, trong chuyện nguyên gốc cũng không có xuất hiện ai Địch Phạn, cho nên, mối quan hệ này, cô đánh dấu là an toàn. Địch Phạn thấy ai đó cứ híp mắt nhìn mình, liền tỏ phát huy sức quyến rũ của bản thân, quay đầu lại nở một nụ cười ấm áp nhìn ai kia:
-Đại thánh nhìn em hoài vậy?
-Chú em ngày xưa trắng lắm mà, sao giờ đen nhẻm vậy?- Tôn Vãn vốn chỉ muốn nói là trông cậu rất khác thôi, không ngờ là thốt ra khỏi mồm lại là như vậy.
-Này là em đi ra nước ngoài bôn ba rừng núi nhiều nên vậy đó!
Tôn Vãn lần nữa nhìn từ trên xuống dưới Địch Phạn, áo len mỏng cao cổ màu đen, bên ngoài cùng khoác áo khoác quân đội, quần jean đen và giày thể thao. Nào có giống một người phải lao lực trong rừng núi.
-Cậu đùa chị à! Nhìn cậu có chỗ quái nào giống người rừng? – Cô thề là 1 phút trước cô chỉ muốn nói hai từ “ Đừng đùa!”
Lúc nói mặt cô nhăn lại, trông rất giống như đang muốn đấm vô cái mặt anh, chỉ là anh thật sự nhớ hơi ấm của cô, sau khi rời khỏi cái địa phương kia, mỗi khi đang làm việc, đang luyện võ lại nhớ đến cô, anh thực sự rất bức bối, rất muốn quên đi, nhớ mãi một người có thể không bao giờ gặp lại nữa làm anh cảm thấy đau khổ, nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ, anh lại thử làm quen với người con gái khác, lại thấy người nào người nấy cũng đầy khuyết điểm, đầy điểm xấu, dù nhỏ nhất anh cũng không chấp nhận. Thế rồi anh cũng chuyển sang phương thức khác, cho bản thân nhung nhớ cô, vẽ vời hình ảnh của cô, anh không tin là mình có thể làm cái việc này suốt đời. Nhưng thế giới luôn không lường được hai chữ “ không ngờ ”, anh càng vẽ càng thấy nghiện, tranh lúc cô còn bé la liệt trong căn phòng bí mật của anh, anh còn không ngừng viết lại từng cuộc đối thoại của hai người, điêu khắc lại hình ảnh của cô,…. Mấy việc như vậy kéo dài vài tuần thì anh bắt đầu nằm mơ về cô, mơ cô cười với anh, không phải nụ cười chêt chóc mà là nụ cười ngọt ngào dù biết cô không cười nổi, ngày nào cũng mơ, mơ đủ sắc thái trên khuôn mặt cô. Rồi anh chuyển sang lĩnh vực về công nghệ, vài năm học anh cũng làm ra được đoạn phim ngắn buồn tên “ Kí ức đẹp ” về cuộc gặp gỡ của cô với anh.
Bỗng một ngày anh nhận ra, làm những việc như vậy thật vô ích, vì làm nhiều bao nhiêu cũng sẽ không gặp được cô, anh hối hận năm đó sau lại cho bản thân thoải mái nhung nhớ cô. Anh dùng 5 ngày để cố làm bản thân quên đi rồi đâu lại vào đấy,lại nhớ cô. Anh quyết định tìm kiếm và trở lại địa phương kia nhưng căn biệt thự kia không còn nữa, đã bị người ta phá đi làm công viên thiếu nhi quy mô lớn rồi, cái hồ cũng không còn. Anh lại buồn rầu, ba anh nhìn thấy thì bắt anh đi dự tiệc, xem mắt mấy vị tiểu thư trong giới thượng lưu, trước đó anh chỉ thây bọn họ không vừa mắt lại tràn ngập khuyết điểm nhưng vẫn biết đó là phụ nữ, bây giờ thì lại thấy bọn họ không khác đàn ông là bao, chỉ là có ngực, có mông, có tóc và không có “ cậu em”. Chuyện xem mắt này diễn ra không thành, anh cũng phiền, thấy anh trai bôn ba khắp thế giới không để tâm chuyện nam nữ mà anh thèm, anh cũng muốn như vậy, biết tin anh trai đang ở đâu, anh liền bay đến ngay lập tức, mặc kệ cho lão ba tức giận, anh trai cũng tức giận. Lần này anh quyết tâm quên hết chuyện xưa thì… lại gặp cô. Từ xa thấy bóng dáng một người đi trên đường một mình, anh có cảm giác kì lạ, thấy cô vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ, anh cũng chạy vào, anh đi đối diện cô, nhìn gương mặt cô khi cô nói chuyện với nhân viên của hàng, anh xác định đó chính là người anh muốn tìm. Liền đánh bạo gọi tên cô, anh thực không thể tin nổi sau từng ấy năm anh đang nói chuyện với người luôn xuất hiện trong mộng, anh vui muốn chết. Bây giờ anh đang nhìn người con gái kia ăn mì, cái miệng xinh xắn cứ chu ra,thật đáng yêu, lúc trước anh không ngừng tưởng tượng cảnh cô lúc trưởng thành vậy mà bây giờ gặp vẫn không khỏi bất ngờ, so với những gì anh nhớ cô còn xinh đẹp hơn rất nhiều, dễ thương hơn rất nhiều.
-Tiểu cơm trắng, cậu không ăn gì sao?
Tôn Vãn ở thế giới trước chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình nên hầu như cũng không có phát hiện người kia nhìn mình, chỉ là lúc cô ăn, chợt nhớ ra có người bên cạnh nên quay lại nhìn, thấy người kia nhìn cô. Lấy kinh nghiệm kiếp trước của cô, khi nhìn một người đang ăn, chứng tỏ người đó đang đói. Cô nghĩ người ta chắc cũng muốn ăn nhưng thật ra không có tiền, giống như cô kiếp trước. Trong lòng cô lại nảy sinh bản chất nghĩa hiệp,cô thì không có cái bản chất nghĩa hiệp này đâu nên đây chắc chắn là của Tôn Vãn nguyên chủ. Hỏi như vậy mà cục cơm trắng không nói gì, hẳn là ngại nói mình không có tiền. Tôn Vãn liền rút ví tiền trong túi áo đưa cho cậu:
-Cầm lấy, mau mua cái gì ăn đi.
Địch Phạn nhìn ví tiền bị cô nhét vào tay anh, ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ nhìn cô, cũng đoán được cô đang thương hại anh “nghèo”, nhưng cũng chẳng sao, anh thích thế. Cầm cái ví của cô, anh tiến vào phía bán hàng, lấy cái loại mì mà cô ăn, đứng từ xa nhìn về phía cô ngồi lại không thấy cô đâu.
Cả thế giới như ngưng lại, tim anh co rút, hộp mì trên tay rơi xuống đất, anh điên cuồng chạy lại vị trí kia, sờ trên ghế còn hơi ấm, biết cô vừa rời đi chưa lâu, anh lại lao đến bên cửaa sổ nhìn ra ngoài đường, anh khó khăn lắm mới thấy cô, anh không muốn để cô vụt mất một lần nữa, đôi tay anh nắm chặt nổi đầy gân xanh, khuôn mặt giận dữ, tỏa ra đầy sát khí, một suy nghĩa mới thoáng qua “ Cô ấy ghét mình. Cô ấy cố tình trốn tránh!”, nếu là như vậy… nếu là như vậy…
-Tiểu cơm trắng, làm gì mà thất thần thế?
Tôn Vãn đứng một bên ngó đầu ra ngoài, nhìn theo hướng ánh mắt của Địch Phạn, trên tay cô còn cầm hai cái cơm nắm hình tam giác.
Địch Phạn theo phản xạ quay lại nhìn cô, anh sững sờ, sát khí trong mắt anh liền biết mất không còn dấu vết, hóa ra cô vẫn ở đây, anh nén cảm xúc muốn ôm chầm lấy cô, muốn cô mãi mãi ở trong lòng mình.
-K… không có gì, chị vừa đi đâu vậy?
-Ăn bát mì sao đủ no, chị lấy thêm cơm.
Cô vừa nói vừa giơ hai cái cơm nắm lên rồi đi đến ngồi vào chỗ của mình, Địch Phạn cũng chạy đến ngồi bên cạnh cô, vươn tay lấy cái cơm nắm của cô rất tự nhiên ngồi bóc ăn. Tôn Vãn quay lại nhìn anh với ánh mắt chết chóc ( thật ra thì cô đang bày tỏ ánh mắt khó hiểu).
-Em không biết nên ăn gì, thấy cơm nắm của chị cũng ngon đấy!
-Ừm, rồi trả ví đây.
Địch Phạn đưa ví cho cô, khoảnh khắc ngón tay cô lơ là mềm mại, man mát chạm vào lòng bàn tay anh, anh liền đỏ mặt cùng thẹn thùng, đương nhiên anh cũng tự mắng mình trong lòng, cái biểu cảm chết tiệt này!
Ăn xong, Tôn Vãn lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài, Địch Phạn thấy lập tức đứng dậy lẽo đẽo theo sau, đương nhiên cô biết mình có cái đuôi nhỏ rồi nhưng cũng không nói gì. Địch Phạn theo sau, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, hai vai cô có hơi run, trời lạnh như vậy mà cô lại mặc mỏng như thế, anh mới đến đế đô còn biết chuyện này, cô chắc hẳn còn ở đây lâu hơn anh mà cũng không biết sao?!
Địch Phạn đi đến gần hơn cởi áo khoác ngoài định khoác cho cô nhưng như nghĩ ra cái gì lại mặc vào, cầm hai mép áo dang rộng ra rồi chùm lấy người cô. Cái áo cũng thật to, như vậy mà vẫn kín người cô, Tôn Vãn ngoại trừ sốc nhiệt từ anh còn bị sốc hành động, dù quen biết đã lâu nhưng đó là nguyên chủ, chân chính cô chưa bao giờ tiếp cận anh, anh lại làm ra cái hành động như vậy làm cô thụ sủng nhược kinh có chút không chịu nổi. Tôn Vãn ngừng bước, giọng cô vừa lạnh lùng vừa sắc bén thốt lên:
-Này, cậu muốn chết có phải không?!
Địch Phạn xác thực nghe thấy tiếng nghiến răng của cô, sao cô có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ. Anh giở giọng trách cứ cô:
-Vai chị còn run đây này!
Nói rồi anh buông tay, xoay người cô lại, mặt đối mặt nhìn cô. Anh lại cầm tay cô:
-Nhìn xem, tay chị lạnh thành cái gì rồi? Môi cũng tím tái, hai má cũng hồng rồi, ông nội chị thương chị như vậy , biết chị bỏ mặc bản thân như thế liệu có an tâm không?
Chao ôi, cái tên nhóc này sao lại còn hơn cả ba Tôn mẹ Tôn như thế chứ, chẳng nhẽ mấy năm nay câu thật sự rất khổ sao? Nhắc nhở cô như vậy là đang liên hệ bản thân không có người thân quan tâm, trách cô có người quan tâm mà cô còn không biết quý trọng bản thân?
-Là… lúc nãy hơi đói nên ra ngoài, không nghĩ tới bên ngoài lại lạnh như vậy thôi.
Địch Phạn không đợi cô rút tay ra liền kéo tay cô vòng ra sau lưng mình rồi lấy áo khoác bọc cô lại, ôm lấy cô. Chính là cái cảm giác này, cái cảm giác ấm áp mãn nguyện này, cái cảm giác đã lâu mà anh không có được. Chính là cái cảm giác anh khao khát.
20
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
