Chương 2 - Người anh trai này
Vậy là cả cuộc đời Tôn Vãn trừ người thân thì quá hiếm hoi để tìm được một người thật sự thích mình, Viên Nhật thầm rơi lệ, dù tính cách của cô ở kiếp trước đều bị mọi người nói cổ quái nhưng cổ quái cũng không phải là biến thái, làm sao chọi lại dàn biến thái được đây. Hơn nữa, cô là người mang theo chủ nghĩa an nhàn, chưa hề có ý định phim hóa cuộc đời của mình nha.
Đến cái thế giới này, điều duy nhất cô cảm thấy may mắn nhất chính là bản thân là một phú nhị đại, sinh nhật mỗi năm đều được tặng giấy tờ nhà đất hoặc chìa khóa xe hay nhà gì đó. Tết đến lì xì đỏ của cô cũng chỉ cầm một phong bao cho lấy lệ thôi, các gia gia nội ngoại đều chuyển khoản thêm tiền mừng cho cô. Chỉ từng này đã khiến cô cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, ít nhất không chật vật lo tiền nong như kiếp trước.
Vấn đề khiến cô lo lắng nhất chính là nhiệm vụ thế giới, giữ mệnh chắc cũng đơn giản thôi, chỉ cần giàu thật giàu là được nhưng, trong nhà quả thật có quả bom nổ chậm, chính là anh trai Tôn Vãn, Tôn Bạch Diễn, là một nhân vật gọi là sẽ trở thành fan trung thành của nữ chính luôn, hơn nữa, khả năng của cô ta siêu phàm như vậy, ngủ với người ta liền được người ta ngày nhớ đêm thương, làm sao ngăn được nữ chính đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Cô là người đã đọc nội dung vận hành của thế giới, tự nhiên sẽ biết được một vài bí mật, kiểu như Bạch Diễn không phải là con trai ruột của Tôn gia, sau khi mẹ cô mang thai cô, sắp sinh liền bị tai nạn, may mắn không chết nhưng bị sinh non, mẹ cô thì không có khả năng mang thai nữa, Tôn Vãn trở thành đứa cháu độc nhất. Ngoài ý muốn, bạn nối khố của lão nhân gia nhà cô , con trai và con dâu đều mất sớm chỉ để lại mỗi đứa cháu đích tôn 6 tuổi. Ông ấy già yếu không thể chờ đến khi hắn lớn khôn liền nhờ ba mẹ cô chiếu cố, thế là liền biến thành anh trai cô, tài sản Bạch gia khi ấy do Tôn gia gia giữ dùm, đảm bảo đến khi Tôn Bạch Diễn đến 18 liền trao trả. Mọi chuyện đều xảy ra ở quê hương cảu Tôn Bạch Diễn nên trong nước không có ai biết chuyện này của Tôn gia. Tôn Bạch Diễn này khác hoàn toàn với Tôn Vãn, mặt hiền nhu như nước, lại lạnh nhạt cấm dục nhưng chỉ là chưa ăn thịt thôi, sau khi tiếp xúc với nữ chính liền biến thành trung khuyển. Điều Thiết yếu mà Viên Nhật phải làm bây giờ là ngăn cản anh người anh trai ngu đần này, bộ anh không thể chọn thực phẩm sạch một chút được sao?
( từ giờ xin được phép gọi là Tôn Vãn luôn)
Tôn Vãn nhắm mắt, đau đầu không biết đối xử sao đây thì một giọng nói đầy trầm ấm vang trên đầu:
-Tiểu Vãn, em còn ngồi đây làm gì, cả nhà đang đợi em về ăn cơm kìa.
Theo như kí ức của nhân vật, người đàn ông mĩ mạo lai tây này hẳn là Tôn Bạch Diễn rồi, ừm, nguyên chủ thích mặt lạnh nũng nịu với người nhà ha, phải tạo hảo cảm tuyệt đối với người anh trai này để khi hắn tách khỏi Tôn gia sẽ không hại mình.
-Diễn ca, em lười , em mỏi, em mệt, mau mau lại đây bế em về nhà!
Tôn Bạch Diễn cũng đã quen cái thói công chúa của Tôn Vãn, cũng không thấy quá phản cảm, đặc biệt là hôm nay. Mái tóc rủ xuống che khuất ánh mắt không rõ ý vị gì, khuôn mặt anh đỏ ửng nhưng cuối cùng vẫn là lúng túng bế Tôn Vãn đang nằm trên thảm cỏ lên. Wao …. Cô thật sự nghiện khuôn mặt mang đầy tính tính ôn nhu thẹn thùn này đi, cứ như một cô con dâu mới về nhà mẹ chồng vậy!
-Anh trai bao lớn rồi nhỉ?
Bạch Diễn nhìn người đang nằm trên tay một hồi, lại nhẹ nhàng nói như đang oán trách:
-Anh mới đi có vài năm em liền quên luôn tuổi của anh ?
-N.. nào có, chỉ là anh trai càng lớn càng trổ mã khiến em gái không khỏi cảm thán thôi!
-Ha…. Vậy em nói xem anh bao nhiêu tuổi rồi.
Đúng là…. Chỉ hỏi chơi ai ngờ lấy đá thả vào chân rồi(T_T)
-ờm…. chắc là 26 đi!
Tôn Bạch Diễn cười mỉm đầy chất nhu hiền, cười đáp:
-May cho em còn nhớ không thì biết tay anh.
Wao….. cô chọn bừa một số mà cũng đúng hả, này phải cảm ơn lão thiên rồi. Nếu Tôn Bạch Diễn 26 tuổi thì hiện tại nguyên chủ đang 20 rồi. cái này thật sự không có trong kí ức của nguyên chủ đâu, nguyên chủ chỉ lo gây chuyển suốt ngày thôi.
Hiện tại cô đang cùng gia đình đi nghỉ mát tại một trang viên đứng tên Tôn Bạch Diễn ở Thụy Sĩ, cũng chính là nhà của hắn, sự việc khi xưa xảy ra cũng là ở đây, tuy nhiên trong nhà cô chỉ có mình cô không biết chuyện này, cô cũng chưa bao giờ hỏi nên tốt nhất là diễn theo vai đi, tỏ ra thông minh quá cũng không tốt.
Tôn Bạch Diễn một đường mang theo cô vào nhà rồi thả cô xuống, ba mẹ Tôn nhìn thấy thì lắc đầu :
-Tiểu Vãn, con bao nhiêu tuổi rồi còn bắt anh bế từ ngoài kia vào?
-Mẹ ~~~ con mãi mãi tuổi 16 nha!
Khuôn mặt “búp bê sứ” của Tôn Vãn cố gắng cười tự nhiên nhất có thể, tự cô thấy bản thân vô cùng cố gắng rồi nhưng vào mắt người khác thì không hiệu quả cho lắm.
-Thôi tiểu Vãn, con đừng cố cười nữa…
Chi một khắc ngay khi Tôn Vãn nghe thấy , liền từ từ hạ khóe môi nhưng vào mắt người khác thì lại thành cảnh cô lập tức hạ khóe môi, lông mi dài liền cụp xuống, trên mặt lại mang vẻ “ cười thật mỏi miệng”, khuôn mặt lạnh tanh được khôi phục. Ba mẹ Tôn đều bất đắc dĩ, chẳng qua, bệnh này của con gái ngày xưa đã sớm phát hiện rồi nhưng không chữa được, cứ cười đều khiến người khác phải tránh xa. Ông nội Tôn giờ này cũng từ ngoài vườn bước vào, thở dài thườn thượt:
-cái này nha đầu này giống bà nội như đúc rồi, bà ngoại mất sớm nên ngươi không biết chứ lúc bà ấy cười lên cũng là kiểu sắp đòi mạng người ta luôn rồi!
cả nhà đều cười, tất nhiên là trừ Tôn Vãn. Mọi người bắt đầu bữa ăn trưa đầy vui vẻ, ăn xong, ông nội Tôn liền đi ra ngoài vườn ngồi hóng gió, ba mẹ Tôn thì hí hửng kéo nhau đi ra phòng khánh xem phim. Tôn Bạch Diễn liền đứng dậy dọn bát đũa ra bồn rửa, cô cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng liền nhớ ra người giúp việc ở đây hôm nay đã xin nghỉ, nếu là Tôn Vãn trước kia thì cô đã sớm chạy đi xem phim cùng ba mẹ Tôn rồi, nhưng vì sự nghiệp giữ vững danh hiệu phú nhi đại, cô phải cẩn thận lấy lòng anh trai.
Thấy Tôn Vãn đến rửa bát cùng mình thì không khỏi ngạc nhiên, Tôn Bạch Diễn nâng mắt kính lên, nhìn Tôn Vãn một chút rồi lại tiếp tục rửa bát để cô tráng, miệng cong lên một đường cung nhỏ, bắt đầu nói chuyện với cô:
-Chút nữa em chuẩn bị, anh sẽ đưa em về nước trước, để ba mẹ với ông nội ở đây, họ cũng chưa muốn về.
-Aiya… em cũng chưa muốn về nước…
-Ngoan, về nước còn đi học, đợi em tốt nghiệp rồi muốn đi đâu anh cũng không quản em
Tôn Vãn biết Tôn Bạch diễn là một quả hồng mền bọc thép, bên ngoài có vẻ không thích gần ai nhưng thật ra rất dễ mềm lòng, rất dễ bị tổn thương bởi một số người, cũng rất dễ cảm động, nhưng có vẻ lần này anh quyết tâm mang Tôn Vãn về nước rồi, dù nguyên chủ rất thích một hai không họp ý liền đòi bằng được nhưng xin nhỗi đi, cô không phải nguyên chủ, học hành đối với cô như cá gặp nước nên không lằng nhằng nhiều, liền bằng lòng cùng Tôn Bạch Diễn về nước, chỉ là ….. về nước liền gặp người không muốn gặp, nghĩ lại cô liền thấy khó chịu, tốt nhất vẫn là nên tránh xa nữ chính cùng đám nam thần kinh, đấu với bọn họ vô cùng mất sức, chỉ cần cô cố gắng thu liễm đừng cười với bọn họ, bọn họ sẽ không nghĩ rằng cô có ý đồ xấu, như vậy sẽ không đối đầu nhau, càng phải tránh xa tên thần kinh biến thái ngày đêm tư tưởng cô kia, theo nguyên tác, thời gian hắn mơ mộng với cô chính là cái đêm trong quán bar ngay sau ngày tốt nghiệp, vẫn còn gần 1 năm nữa.
Tôn Vãn cùng Tôn Bạch Diễn cứ như vậy ngay ngày hôm sau trở về nước. Nghỉ ngơi một ngày liền ai làm việc nấy. Tôn Bạch Diễn cũng thực là giỏi đi, sáp nhập công ti Bạch gia cùng Tôn gia cho dễ quản lí, nhưng việc của cả hai công ti dồn lại cũng không ít, mà nhất là khi hai công ti này ở trong nước lại không phải là cùng lĩnh vực, Bạch thị chuyên về thời trang đã lâu, nhãn hiệu còn đã nhẵn mặt trong và ngoài nước rồi, còn Tôn thị lại chuyên về sản suất đồ chơi, vô cùng nổi tiếng đối với trẻ em, nhiều người lớn còn có thú vui siu tầm những món đồ theo từng chủ đề của hãng, hai công ti sát nhập sớm tạo nên một thương hiệu mới tên DW, theo như ba mẹ Tôn cùng nội Tôn bàn bạc thì cái tên này mang nghĩa là thế giới mộng mơ đi, quả nhiên, cả nhà đều tính trẻ con, đặt tên gì cũng đều sến súa.
Tôn Vãn học ngành tài chính mặc dù lại có năng khiếu làm nhà thiết kế hơn, đó là nguyên chủ giỏi thiết kế nên tài năng này liền truyền thụ lại cho Tôn Vãn hiện tại, chứ kiếp trước Tôn Vãn thật sự là học Quản trị quốc tế nen chắc với tài chính hi vọng không khác biệt quá lơn. Vì trường của Tôn Vãn theo học là trường nước ngoài kết hợp nên có khá nhiều ngành khác nhau, thật là ý trời khi nữ chính đang làm hoa khôi ngành thiết kế trang sức. Quả thật Viên Giai Giai rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, mọi người đều thấy Viên Giai Giai là một bạch phú mĩ* lại là bạch liên hoa*
*chỉ những người trong trắng, giàu, đẹp lại tốt bụng tinh khiết
22
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
