Chương 2 - Kết thúc cũng là mở đầu cho cuộc hành trình mới.
Gintoki bị giam trong biệt thự này ba năm rồi, cậu nằm dài trên giường nhìn trần nhà thầm nhẩm tính thời gian. Đôi đồng tử đỏ như máu khẽ đảo quanh căn phòng, căn phòng này cậu đã sống từ khi được bế về biệt thự cho đến tận bây giờ.
Cả căn phòng chỉ một màu trắng cũng chẳng khác gì bệnh viện mấy, giữa phòng chính là chiếc giường to bốn mét cũng màu trắng nốt. Ngoài ra chỉ còn một chiếc cửa ra vào và một chiếc cửa sổ nhỏ cỡ nửa mét được đóng kín lại. ‘Tựa như một nhà tù màu trắng’ Gintoki thầm nghĩ.
‘Két---’ Nghe thấy tiếng cửa mở Gintoki vẫn nằm không nhúc nhích.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân và tiếng bánh xe ‘lộc cộc’ đến gần.
“Cậu chủ đến giờ uống thuốc rồi.” Một giọng nữ không chút tình cảm vang lên, Gintoki ngoan ngoãn ngồi dậy uống thuốc. Chén thuốc đen và bốc mùi cay đắng nhưng mày của cậu không nhíu chút nào.
Ba năm qua cậu đã uống loại thuốc này, cho nên quá quen thuộc với hương vị đắng cay của nó rồi. Thuốc vừa uống xong, nữ hầu kia cũng không đi đứng đó nhìn đồng hồ chờ đợi, sau năm phút cơ thể Gintoki bắt đầu rả rời hơi thở cũng mỏng manh, mí mắt cậu nặng trĩu. Cuối cùng Gintoki thiếp đi.
Lúc này nữ hầu mới thu dọn đồ đạc bỏ ra ngoài, trước đó còn không quên kiểm tra cửa sổ và khóa chặt cửa trước khi rời đi.
Cô ta vừa đi, Gintoki nặng nề mở mắt. Có lẽ hào quang nam chính giúp cậu không bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng quá nhiều, dù vậy cậu cũng chỉ có thể mở mắt chứ không cử động được.
Ba năm qua, họ bảo ngoại hình tóc bạc mắt đỏ của cậu là bệnh và bắt cậu phải uống thuốc. Nhưng Gintoki thừa biết đó là độc, dù vậy thì sao chứ? Còn có thể mong đợi một đứa trẻ sơ sinh phản kháng được sao?
Nhưng Gintoki cũng không cam lòng cứ thế mà chết trong cái nhà tù này, cậu đang đợi. Đợi thời khắc họ sẽ kết thúc trò chơi bệnh nhân bác sĩ nhàm chán này, và chỉ còn tối nay cậu sẽ có thể thoát khỏi nơi này.
…
Gintoki đang mơ màng ngủ trên giường thì nghe tiếng cửa mở ra, cậu thầm nghĩ đã đến lúc rồi. Ông quản gia già mặc âu phục dẫn theo hai nữ hầu bước vào, ông bước đến cạnh giường cất giọng:
“Mùa đông này quá giá rét, cậu chủ đã không chịu nổi mà ra đi!”
Như một lời thông báo của tử thần, Gintoki nằm đó mệt mỏi nhìn họ trong đôi mắt cậu không chút sợ hãi hay căm hận chỉ có thản nhiên và thậm chí trong đầu còn thầm nghĩ:
‘A, hóa ra đã vào đông rồi!’
Nữ hầu bước đến tiêm một mũi thuốc màu xanh lục vào cánh gầy gò của Gintoki, quả nhiên thuốc tiêm tác dụng mạnh hơn thuốc uống. Gintoki lập tức ngất đi, nhưng cậu còn phải trốn sao có thể dễ dàng ngất đi được. Dù mắt và cơ thể không cử động được Gintoki vẫn cố giữ cho tinh thần mình tỉnh táo lắng nghe âm thanh xung quanh.
Giống như một người mù, các xúc giác của Gintoki trở nên đặc biệt nhạy cảm. Cậu được khiêng đặt vào một chiếc hòm nhỏ vừa vặn kích thước của cậu, chắc đã chuẩn bị dành riêng cho cậu. Tấm thủy tinh mỏng đậy trên quan tài vang lên những âm thanh rất nhỏ ‘lộp bộp’ chắc là tuyết rơi lên đó, âm thanh như một bản nhạc bi thương đưa tiễn một sinh linh về cõi vĩnh hằng.
Không khí lạnh giá bên ngoài luồng vào khe hở của quan tài khiến Gintoki cảm nhận được sự giá rét đó.
'Rầm… Vù…'
Tiếng ô tô khởi động máy, mở ra con đường đến điểm cuối của Gintoki. Sau khi họ đặt chiếc quan tài nhỏ xuống đất và chôn lại, Gintoki nghe thấy tiếng bàn tán trò chuyện rôm rả của những người chôn cất. Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng thương tiếc hay đau buồn nào dành cho cậu.
Tựa như thứ họ đang chôn chỉ là một cái cây ngọn cỏ.
Sau đó, không còn âm thanh gì nữa. Không gian vắng lặng, Gintoki cũng không động đậy chờ đợi một lát xác định không có ai cậu mới bắt đầu khó nhọc cử động ngón tay của mình.
‘Cố lên nếu không mày phải chết thật ở đây đó, khó khăn lắm mới thoát khỏi cái nhà tù đó mày định chết vậy sao?’
Từ chỉ có ngón tay cử động được đến cả bàn tay, mồ hôi nhễ nhại đầy trán ướt đẫm cả lưng áo. Nhưng cậu không thể dừng lại được, thời gian càng lâu không khí bên trong sẽ càng ít đi và cuối cùng chỉ còn một kết cục chờ đợi cậu. Đó là cái chết.
Cuối cùng sau bao vất vả cậu cũng cử động được toàn bộ cơ thể, giơ chân đá mạnh vào quan tài hiển nhiên cú đá không có chút lực nào chẳng thể lung lay chiếc quan tài kiên cố.
Lại tiếp tục đá vào những góc yếu của quan tài và tay cũng đấm vào những điểm yếu đó. Cuối cùng quan tài cũng nứt ra một cái khe bằng nắm tay, còn Gintoki đã mệt đến thở hổn hển cả người đầm đìa mồ hôi, tay và chân đều đầy máu.
Nhưng khóe miệng lại cong lên cười và ánh mắt thì sáng lấp lánh nhìn khe sáng kia. Cậu lại dùng sức đấm đá vào khe hở kia.
‘Xoạt… Rầm!’
Đất cát ập vào trong quan tài, Gintoki lại không hoảng loạn mà tràn trề vui vẻ. Cậu vội vàng đào đất chui ra ngoài.
Tựa như zombie đội mồ sống dậy, cậu mệt mỏi nằm trên chính mộ địa của mình. Trên bầu trời xám xịt, từng đợt mưa tuyết rơi xuống thân thể gầy gò đầy thương tích của Gintoki.
Gió lạnh khiến Gintoki cảm giác được mình còn sống, cậu hít một hơi thật sâu sự tươi mát của khí trời và mùi hoa dành dành thơm mát ập vào mũi.
“Còn sống thật tốt a!” Gintoki cảm khái một tiếng. Đôi mắt nhìn tấm bia mộ của mình.
Tấm bia tầm thường không tên không tuổi cũng chẳng có hình, nó nhỏ bé nằm giữa rừng bia mồ rậm rạp. Mộ phần đó càng thêm thảm hại do bị đào bới lên, bùn đất lộn xộn vấy bẩn nền tuyết trắng, ở giữa còn có vết máu mờ nhạt đặc biệt chói mắt trong khung nền trắng toát kia.
Ánh mắt Gintoki đầy kiên định và tự tin nhìn lên bầu trời đầy mây xám xịt kia, tựa như có thể nhìn thấy ánh mặt trời đang ẩn nấu sau áng mây dày dặc đó.
19
2
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
