Chương 1 - Hãy tôn trọng luật cấm tiểu bậy! Nếu không bạn sẽ bị trừng phạt!!!
Gintoki nhìn chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo và quý giá treo trên trần nhà trắng tinh, cùng với mấy chục cặp mắt xung quanh đang nhìn về phía Gintoki, những ánh mắt lạnh thấu xương.
Giọng nói không chút cảm xúc của bác sĩ vang lên đánh vỡ không khí trầm mặc và áp lực nơi đây:
“Thưa ông bà, đứa bé không sao cả. Dáng vẻ này là có lẽ do đột biến gen...”
Bác sĩ còn chưa nói xong, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đã giơ tay lên ra hiệu im lặng. Gương mặt già nua đầy uy nghiêm của ông ta khiến bác sĩ lập tức im miệng cúi đầu.
“Alia đã chết vì khó sinh và đứa con trai của nó thì bị bệnh nặng từ trong bụng mẹ!” Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt đầy ghê tởm và lạnh lùng như nhìn người chết mà liếc Gintoki.
Nhưng Gintoki hoàn toàn không để tâm đến họ, ánh mắt cậu thẫn thờ nhìn chiếc đèn chùm sáng chói kia, nhớ lại chuyện đêm qua.
Mặc kệ sự lo lắng của hai đứa nhỏ ở nhà, hôm đó cậu vẫn đi uống rượu với Hasegawa. Cũng chỉ ăn nói vớ vẩn với nhau vài câu nhưng sau khi tỉnh lại thì họ đã uống rất nhiều.
Hasegawa lại trở về với căn nhà thùng các tông ở công viên, còn cậu thì tự mình loạng choạng về nhà. Nhưng rượu vốn cũng là chất lỏng mà uống nhiều thì sẽ có nhu cầu đi xả đê.
Gintoki lờ mờ thấy một ngôi miếu cũ nát, đương nhiên là một người văn minh như cậu thì không hề tắm miếu bằng nước thánh của mình mà đi vào cái cây bên cạnh. Lúc ấy cậu đang say xỉn nên không để ý, cái cây được dòng nước thánh tưới vào treo đầy bùa chú và cạnh nó còn có một cái bảng ‘Thần Đại Thụ’.
Gintoki thề nếu lúc đó cậu biết thì thà cậu nhịn tới hư luôn kim cô bổng của mình thì cũng sẽ không tưới cây như vậy.
Sau khi rùng mình vài cái thỏa mãn, Gintoki định kéo quần bỏ đi thì bỗng dưới chân vấp một cái gì đó, cậu ngã cắm đầu vào ngay vũng nước thánh mình mới tạo thành.
Còn chưa kịp cảm thụ mùi hương thơm mát chết người của nó thì Gintoki đã mất ý thức.
Gintoki còn nhớ rõ lúc cuối cùng trước khi mất ý thức, cậu còn thầm nghĩ ‘Không ngờ nước tiểu của mình có siêu năng lực vừa đụng là ngất! Quả nhiên nước tiểu của nam chính có khác!!!’.
Sau đó, Gintoki đã bị tiếng la hét đầy đau đớn của một người phụ nữ đánh thức. Không gian xung quanh cậu chỉ có một màu đen, hình như cậu đang nằm trong một cái kén. Cả người cử động rất khó khăn, và quan trọng hơn là cậu phát hiện mỗi khi cậu cử động người phụ nữ kia càng hét lớn hơn.
Gintoki không cử động nữa thầm lắng nghe tiếng động bên ngoài, có tiếng hét của người phụ nữ, có tiếng bước chân vội vã chạy ra chạy vào, có âm thanh bánh xe di chuyển.
Sau một âm thanh đẩy cửa mạnh mẽ, mọi âm thanh trở nên im lặng. Âm thanh la hét của người phụ nữ kia cũng im bặt, sau năm phút một âm thanh chói tai vang lên ‘Bíp---’.
Gintoki ngây người, hình như là âm thanh của máy đo nhịp tim.
“Thời gian tử vong: 23 giờ 13 phút.” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Nhưng Gintoki đã không còn tinh thần quan tâm điều đó, cậu vô cùng hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc cũng trống rỗng.
‘Xoẹt!’
Như tiếng của một cái kéo cắt một đường trên mảnh lụa quý, cắt mở ra một khe sáng trong không gian u tối xung quanh Gintoki. Ánh mắt của cậu bất giác nhìn theo ánh sáng đó, khe sáng nhỏ dần được một bàn tay to kéo to ra. Rồi đôi tay đó kéo cậu ra ngoài.
Nhìn đám người mặc trang phục bác sĩ, Gintoki cũng đoán ra được phần nào rồi. Cậu cố gắng ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ nằm trên giường, tấm vải trắng nhuộm đầy máu tươi, người phụ nữ chưa tới ba mươi nằm đó. Mái tóc xoăn vàng óng ả đã ướt đẫm và dính dớt bởi mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp đã vĩnh viễn khép lại chỉ để lộ ra hàng mi cong vút và hai hàng nước mắt mơ hồ, đôi môi bị cắn đến nát nhừ còn dính đầy máu.
Cảnh tượng giống như một bức tranh cổ điển xinh đẹp lại thê lương đến khiến người ta bật khóc.
‘Mẹ sao?’ Gintoki thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, cậu đã không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi. Bác sĩ không hề quan tâm việc đứa bé còn chưa khóc, cũng chẳng tắm rửa gì. Ông ta chỉ qua loa lấy một cái khăn trắng bọc cậu lại rồi bế đi.
Cũng chính là căn phòng có chiếc đèn chùm xinh đẹp này, trong phòng có khoảng mười mấy người. Dẫn đầu là ông già kia, ông ta mặc âu phục tinh xảo như một thương gia đang đánh giá món hàng của mình, ánh mắt ông ta không chút cảm tình nhìn Gintoki đánh giá một vòng rồi quay người đi. Những người khác cũng lần lượt bước đến, Gintoki cảm thấy mình như con khỉ trong sở thú đang bị mọi người vây xem. Nhưng ánh mắt bọn họ đều như nhau đều chứa đầy sự kinh ngạc và ghê tởm.
Sau đó chính là cảnh ban đầu, bác sĩ giải thích và câu kết của ông già kia.
Đêm đó, Gintoki được bế đến một ngôi biệt thự sâu trong rừng. Cũng mở ra cuộc đời mới của cậu.
22
2
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
