ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7 - Nghi phạm xui xẻo

Cục Đặc Cảnh phía bắc thành phố Giang Long.

Mỗi khu vực quản lý hơn 20 triệu dân, đòi hỏi số lượng trụ sở cảnh sát và nhân lực nhiều vô số kể. Cục Đặc Cảnh được xem là trung tâm điều hành chính trong mỗi khu vực thành phố, các nhân viên cảnh sát bên trong này đều là những tinh anh hàng đầu quốc gia, thế nên công việc của họ cũng là phải đối đầu với các nhiệm vụ, tội phạm mang mức độ nguy hiểm hơn cảnh sát bình thường.

Bên trong tòa Đặc Cảnh cao 10 tầng lúc này rất nhộn nhịp, không ngừng có nhiều nhân viên cảnh sát đang ra vào làm việc.

Ở tầng 2 tòa nhà, một phòng diện tích rộng lớn treo bản " Truy Vũ ".

Lý Kiều Ân mặc trên người đồng phục cảnh sát màu xanh dương, quần dài màu đen. Nàng dùng tay tém gọn lại mái ngắn sau một đem thức trắng mệt mỏi.

Cái chết của Chu Minh, người đồng đội thân thiết làm nàng mang trong mình sự cảnh giác với các cảnh sát trong này.

Khi đó, đội Truy Vũ điều tra về vụ án sát nhân liên hoàn có những điểm chung là nạn nhân đều bị hung thủ mở phanh lòng ngực, lấy đi trái tim. Chu Minh là một trong số người đi thực địa đều tra nhiều nhất. Hắn khi đã tìm được nhiều manh mối liên quan đến hung thủ, nhưng vì tham công mà ôm lấy tự mình hành động.

Lý Kiều Ân không nghĩ đến kết cục của hắn lại tự đào mộ chôn mình.

Điều nàng chưa lý giải được chính là video từ camera ẩn trên người của Chu Minh, khi hắn đến nhà máy bỏ hoang trao đổi với một người đàn ông không thấy mặt, khả năng rất lớn đó chính là hung thủ.

Dù không có quá nhiều manh mối do không thấy được mặt, giọng nói thì dùng giả âm khi nói chuyện, nhưng camera vẫn quay được hung thủ mặc đồng phục cảnh sát khu Đặc Cảnh này, kết hợp với lời trăn trối nói về " giả " rất có thể liên quan đến những gì nàng biết được, một chủng loài vượt qua khỏi nhận thức của người bình thường mang tên Ác Linh.

Nếu là vậy, nàng không thể tự tay trả thù cho cấp dưới của mình, mà phải nhờ Siêu Đặc Cảnh - lực lượng đặc biệt, nơi các cảnh sát sở hữu sức mạnh siêu nhiên đến giải quyết.

Nhưng thật sự Lý Kiều Ân vẫn muốn tự tay mình hạ sát tên giả danh đó, nhất là khi rất có thể hắn đang ẩn náu quanh đây.

Cộc! Cộc!

" Mời vào! "

Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng. Điều chỉnh lại dáng ngồi uy nghiêm như thường lệ, Lý Kiều Ân nhìn cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bước vào là một người cấp dưới thân cận của nàng, tên là Trương Tấn.

Hắn sau khi bước vào liền đứng ngay ngắn thẳng người, nghiêm túc đưa tay làm thế chào cấp trên :

" Báo cáo đội trưởng! Về vụ án sáng nay chúng ta nhận điều tra. Sau hơn ba giờ đội chúng ta vừa bắt giữ một tên có biểu hiện đầy khả nghi, nên đã áp giải về đây. Xin đợi chỉ thị từ đội trưởng! "

Lý Kiều Ân chợt nhớ đến sáng nay tổ đội nàng được giao về vụ án các thiếu niên ở độ tuổi mới lớn, sau khi mua thuốc " Vui Vẻ " để bay lắc thì hôm sau liền chìm vào hôn mê. Ngày kế tiếp, bọn chúng bất ngờ đột ngột tỉnh dậy, biểu hiện kỳ quặc khó hiểu, luôn miệng gọi thuốc đó là Thần dược giúp cho chúng thăng hoa, thấy được hạnh phúc trong cuộc sống.

Nhưng với các bác sĩ thì không thấy như vậy, sau khi khám sơ bộ một vài tên thiếu niên dùng thuốc Thần dược, cơ thể bị hao mòn mỗi ngày 2%, não bộ bị ảnh hưởng ngày càng nghiệm trọng, tới ngày thứ mười chúng đã mất đi nhận thức xã hội, trở nên cuồng loạn, đói khác thèm thuốc.

Nhận thấy đây là một sự việc thật sự nghiêm trọng, thứ thuốc mạnh hơn so với các loại ma dược bình thường, mà theo như điều tra thì có khả năng còn dính dáng đến vụ án đặc biệt ( các vụ án liên quan đến các thế lực siêu nhiên ).

Đội Truy Vũ của nàng được điều động kiểm tra vụ án, nếu chắc chắn là vụ án đặc biệt thì ngay lập tức gửi yêu cầu các Siêu Đặc Cảnh vào cuộc giải quyết.

" Mang nghi phạm vào đây. "

" Rõ! " Trương Tấn chào nghiêm chỉnh liền ra ngoài dẫn lấy người.

1 phút sau, hắn quay trở lại đi kèm với một thanh niên có vẻ ngoài khá sáng sủa bước vào phòng.

Lý Kiều Ân khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt nghiệp vụ đánh giá thanh niên, đôi môi hồng hào khẽ mở :

" Tên cậu là gì? "

Tên thanh niên không biết có nhận thức được rằng mình bị tình nghi bán ma dược hay không, khi mà hắn từ lúc vào Cục Đặc Cảnh không ngừng trầm trồ ngó nghiên, tỏ ra phấn khích với mọi thứ, luôn miệng khen lấy khen để cục cảnh sát này quá là xịn xò.

" Này! Có nghe đội trưởng hỏi tên cậu không hả! "

Trương Tấn lớn tiếng nhắc nhở tên thanh niên nhìn bộ dạng như ở quê mới lên này. Hắn biết, nếu để đội trưởng nổi giận thì sẽ khủng bố thế nào, không phải tự nhiên nàng bị các đồng nghiệp sợ hãi gọi là Nữ Diêm Vương.

Tên thanh niên được Trương Tấn nhắc nhở nên không nhìn vòng vo nữa, hắn cử chỉ tự nhiên đưa tay tự giới thiệu :

" Hello, tôi tên là Từ Nhiên năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, là một trẻ mồ côi từ khi lọt lòng. Từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, sau đó tự mình cố gắn nuôi sống bản thân ăn học đến năm hiện tại bây giờ là năm hai đại học. Sở thích xem phim, ăn uống, ngắm gái đẹp. Màu yêu thích là xanh lam bãi biển , tím mộng mơ, hồng mạnh mẽ. "

" Ưu điểm : đẹp trai, thông minh, cơ thể cường tráng. Nhược điểm : chính là không có nhược điểm. "

" Dù đã hai mươi xuân xanh nhưng chưa có mối tình vắt vai, nếu hai anh chị cảnh sát đây có em gái đang học cấp 3, có thể tự tin giới thiệu cho em trai này, yên tâm rằng em đây là người tốt không bao giờ làm phụ nữ thất vọng. À mà... chị gái xinh đẹp đây nếu đang độc thân cũng có thể... "

" Ngừng! "

Lý Kiều Ân gương mặt trắng nõn lúc này không kiềm chế được muốn nổi gân xanh, vội đưa tay kêu tên thanh niên mau chóng ngừng nói.

Chỉ mới vừa hỏi tên thôi, tên trời đánh có cần nói nhiều vậy không?

" Chị không hỏi nữa hả, vậy tôi đi về được rồi. "

Từ Nhiên vội xoay người ra cửa, hắn rất gấp chạy khỏi nơi đây. Mới sáng sớm đi chào hàng liền bị cảnh sát bế, mẹ nó quá là xui xẻo. Về đến nhà nhất định phải tắm ba lần xả xui mới được.

Ý nghĩ rất tốt nhưng rất tiếc là Trương Tấn đã ngăn hắn lại. Lý Kiều Ân cười nhếch mép nhìn Từ Nhiên, đã vào đến đây còn muốn trốn thoát, xem ở đây là công viên giải trí à?

" Cậu vào buổi sáng nay đến ga tàu điện ngầm làm cái gì? "

Từ Nhiên tằng hắng lấy giọng :

" À hem...tôi chỉ đi xung quanh đi dạo thôi, không có làm gì mờ ám cả! "

Trương Tấn kế bên liếc mắt nhìn hắn, sau đó lấy ra điện thoại mở lên một đoạn video. Bên trong là một người thanh niên mặt mày gian xảo, tiếp cận liên tiếp những người khác nhau trên ga tàu điện, đặc điểm chung của họ là đều đeo khẩu trang kín mặt.

Lý Kiều Ân cũng là lần đầu thấy video này nên quan sát rất chăm chú. Nàng vừa nhìn xong liền đặt ra nghi vấn :

" Nhìn đi, thứ cậu giao dịch với bọn họ là loại thuốc gì, mà mỗi lần thành công đều đưa cậu 20 ngàn bạc. Nói cho cậu biết, chúng tôi đang tình nghi cậu là người phát tán ma dược gần đây làm hại nhiều người. Nếu không khai báo sự thật thì chính cậu sẽ gánh tội cho người khác, có biết không? "

Từ Nhiên nghe xong trong lòng hỏi thăm mười tám đời thằng bán ma dược. Hắn sáng nay xem được tin tức rằng là hôm nay đến mùa cảm, nên vội vàng điều chế một mẻ thuốc trị cảm siêu tốc để kiếm lời. Không thể ngờ tới vừa bán buôn chưa được vài tiếng đồng hồ liền bị nghi bán hàng cấm!

Hắn vội giải thích :

" Thưa hai đồng chí cảnh sát, tôi đúng là tới ga tàu điện bán thuốc nhưng mà là bán thuốc trị cảm siêu tốc, chứ không biết gì về ma dược nha! Mà nhìn video đi, tôi tìm khách hàng từ bé đến già đều có cả, không phải như tên bán hàng cấm kia, chỉ tìm đối tượng thiếu niên như chị cảnh sát nói. Thế nên, tôi là vô tội. "

" Cậu nói rất có lý...nhưng, chứng minh như thế nào là cậu bán đó là thuốc cảm? Từ đoạn phim cho thấy thuốc cậu đưa không hề có nhãn hiệu hay gì cả, chỉ được đựng trong gói zip nhỏ. Nên chúng tôi có lý do nghi nó là ma dược. "

Lý Kiều Ân hùng hồn phản bác, nàng gương mặt cười đầy ẩn ý, rất muốn xem Từ Nhiên làm sao đối phó tình huống này. Đương nhiên, nàng suy nghĩ đúng như Từ Nhiên nói, hắn khả năng lớn không phải là tên hung thủ đội Truy Vũ của nàng đang tìm.

Tách!

Từ Nhiên búng tay tràn đầy tự tin nói :

" Cái này quá đơn giản! Chị gọi một người bị cảm đến đây thử thuốc là không phải biết liền hay sao? "

Nhìn thấy hắn bộ dạng tự tin như thế, Lý Kiều Ân cũng có chút tò mò về thuốc trị cảm siêu tốc mà hắn nói. Phải biết rằng, thuốc trên thị trường muốn trị hết cảm nhanh nhất phải tốn ít nhất hai đến ba ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn.

Chỉ là một tên trẻ tuổi có thể kiếm đâu ra loại thuốc thần kỳ như thế chứ?

" Đội trưởng bây giờ...? "

Trương Tấn không chắc chắn nên hay không làm theo tên nhóc này nói.

Lý Kiều Ân nhìn cấp dưới của mình, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.

Sau 1 phút, Trương Tấn lần nữa trở về, đi kèm với hắn lần này là một nữ cảnh sát vẻ ngoài trung bình, nàng đeo lấy khẩu trang miệng ho khan liên tục.

" Đội trưởng, đã gọi được cảnh sát Lệ đến thử thuốc. "

Ba người cảnh sát lúc này dồn ánh mắt tập trung lên người Từ Nhiên. Không để làm họ thất vọng, hắn từ trong chiếc túi quần thần kỳ của mình lấy ra viên thuốc màu cam được để trong túi zip. Lý Kiều Ân vừa nhìn liền nhận ra nó là cùng một loại với viên thuốc mà Trương Tấn dùng điện thoại cho nàng xem qua.

" Chị Lệ uống thử viên này đi. "

Nữ cảnh sát gật đầu đáp ứng. Nàng cởi bỏ khẩu trang, nhận lấy viên thuốc từ tay Từ Nhiên sau khi mở ra túi zip, liền bỏ viên thuốc vào miệng nuốt lấy.

Trước ánh mắt tò mò của hai người còn lại, nữ cảnh sát chỉ nhận thấy cổ họng đột nhiên mát lạnh, nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng trở về bình thường, cảm giác mệt mỏi khi bị cảm cũng đã biến mất.

Nàng chớp chớp mắt ngạc nhiên vô cùng, thật không nghĩ tới thuốc này có hiệu quả nhanh như vậy. Nàng mau chóng báo cáo rằng mình đã hết bệnh.

" Thế nào, mọi người đã tin tưởng tôi rồi chứ? "

Từ Nhiên đang muốn chạy ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, nếu bị bọn họ biết mình mở phòng khám lậu, không giấy phép chắc chắn bị giữ lại đây còn lâu hơn.

Nhưng có vẻ may mắn không có mĩm cười với hắn.

Trương Tấn vừa nhận được thông tin mới, liền vội vàng báo cáo cho Lý Kiều Ân.

" Đội trưởng, chúng ta đã thu thập được chân dung tên hung thủ bán thuốc! "

Hắn lần nữa đưa ra một đoạn video mới, lần này ở ga tàu tập trung vào một tên mặc áo khóa hoodie màu nâu, dáng người gầy gò, gương mặt hắn teo tóp như mấy tên nghiện lâu năm. Điều bất ngờ là có một đoạn hắn đang giao tiếp với Từ Nhiên, tuy không quá lâu, nhưng một lần nữa dẫn sự chú ý của Lý Kiều Ân về phía Từ Nhiên.

Từ Nhiên đưa hai tay lên trời, gương mặt tỏ vẻ vô tội :

" Đừng nhìn tôi như vậy, tên đó tự ý tiếp cận tôi, hỏi tôi có muốn mua thuốc của hắn hay không thôi. "

Lý Kiều Ân ngón tay phải gõ theo nhịp lên bàn, tra hỏi :

" Vậy cậu trả lời hắn ta thế nào, có biết thêm gì hay không? "

Từ Nhiên vuốt cằm, nhớ lại khi hắn đứng gần tên bán ma dược đã thấy được một tin nhắn với nội dung : 11 giờ sáng, cổng C, khu công nghiệp QQ.

Nghe hắn nói vậy, Lý Kiều Ân nhìn đồng hồ trên bàn.

10 giờ 10 phút.

Vẫn còn đủ thời gian.

Nàng nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế làm việc, phân công cho Trương Tấn tạm thời chỉ huy đội, thực hiện phong tỏa xung quanh bán kính 300m khu công nghiệp QQ. Còn nàng thì nắm lấy vai Từ Nhiên, người đang cố vùng vẫy bất lực kéo lên xe riêng của mình.

4

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.