Tác giả: Viên Hô Tiểu Nhục Bao
Lão Bà 32 Tuổi Trùng Sinh
Ba mươi hai tuổi Văn Đình Tâm trùng sinh trở lại năm mười tám tuổi, ngày đầu tiên, liền gặp được trượng phu kiếp trước của cô -- Nam Thế Dương. Lúc ấy, anh mười tám tuổi, cô nhưng là lão bà ba mươi hai tuổi ẩn giấu trong thân thể mười tám tuổi. Nữ cường, tinh anh,. . . Nữ nhân như vậy, không nghĩ tới vẫn phù hợp khẩu vị của anh như xưa. ---- Nam Thế Dương lần đầu tiên gặp phải Văn Đình Tâm, đã cảm thấy cô có vấn đề. . . Cô đối với anh hiểu tận gốc rễ, chính mình lại ngay cả tên cũng không muốn nói, chỉ nói, "Anh sẽ biết tôi." Sau chờ anh tra ra, cô lại nói, "Anh nên nghe tôi." Quen nhau rất lâu, cô đều lấy giọng trưởng bối nói, "Tiểu tử, anh không nghe tôi, sẽ thua thiệt! Mãi cho đến kết hôn, cô mới nói ra, "Anh, còn trẻ như vậy, cưới tôi là một bác gái hơn ba mươi tuổi, sẽ không cảm thấy ủy khuất chứ?" Nhưng là, Nam Thế Dương cầm lấy thẻ căn cước của cô, nhìn chằm chằm được giấy hộ khẩu tâm tình đều muốn xuyên. . . Vì cái gì bản thân cô đã ba mươi hai? Rõ ràng, chỉ có mười tám tuổi nha? Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Lão Bà 32 Tuổi Trùng Sinh!
253 chương
Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trọng Sinh
Ba mươi hai tuổi, Văn Đình Tâm trọng sinh trở lại mười tám tuổi. Ngày đầu tiên, liền gặp được trượng phu kiếp trước của cô - Nam Thế Dương Lúc ấy, hắn mười tám tuổi, cô lại là lão bà ba mươi hai tuổi ẩn giấu trong thân thể mười tám tuổi. Nữ cường, giỏi giang, cũng có chút bà cụ non… NỮ NHÂN NHƯ VẬY, KHÔNG NGHĨ TỚI VẪN PHÙ HỢP VỚI KHẨU VỊ CỦA HẮN NHƯ CŨ. Nam Thế Dương lần đầu tiên gặp được Văn Đình Tâm, liền cảm thấy cô có vấn đề… Cô đối với hắn hiểu rất rõ , nhưng lại không muốn nói tên , chỉ nói, “Anh sẽ biết tôi.” Lúc sau chờ hắn tra ra cô, lại nói, “Anh nên nghe tôi.” Kế tiếp rất nhiều thời điểm, cô đều là dùng giọng trưởng bối nói với hắn, “Tiểu tử, anh không nghe tôi thì sẽ thua thiệt!” Mãi cho đến kết hôn, cô mới nói ra , “Anh, tuổi còn trẻ như vậy, cưới tôi là một bác gái hơn ba mươi tuổi, có thể hay không cảm thấy ủy khuất?” Nhưng là, Nam Thế Dương cầm thân phận của thẻ căn cước, hộ khẩu của cô nhìn chằm chằm đến giấy cũng muốn rách… VÌ CÁI GÌ CÔ LẠI NÓI CHÍNH MÌNH BA MƯƠI HAI? RÕ RÀNG, CHỈ CÓ MƯỜI TÁM TUỔI A?! Trích đoạn 1 Hai người một trước một sau đi tới, Nam Thế Dương ở sau lưng không ngừng đánh giá cô, đáy lòng nghi ngờ không dứt, cảm giác như bị tảng đá đè nặng. " Này, Cô nói cô tên gì ?"Nam Thế Duơng đuổi theo bước của cô, " Đem địa chỉ nhà cô nói ra, tôi sẽ đưa cô thù lao" “Tiểu tử,” quay đầu, văn đình tâm quấn chặt áo khoác, vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Tôi không cần tiền của anh.” “Tôi không thích thiếu nợ người khác, cô mau nói.” Nhíu mày, nhìn cô lắc đầu xoay người, Nam Thế Dương nôn nóng đuổi kịp, “Uy, ít nhất phải nói cho tôi biết tên của cô đi?” LẮC LẮC TAY, VĂN ĐÌNH TÂM TÙY Ý NÓI, “ANH SẼ BIẾT TÔI.” Trích đoạn 2 Ở trước đại môn, tay chống nạnh, ngăn Nam Thế Dương sắp ra cửa lại. Lúc ấy, Văn Đình Tâm đã có chút khẩn trương —— “Tiểu tử thúi, đi chỗ nào?” Cánh tay che ở trước mặt Nam Thế Dương, nàng nhíu mày khẩn trương… “Cô như thế nào lại ở chỗ này a?” Nhướng mày, hắn đặt chân bước, “Tôi không phải bảo anh hảo hảo ngốc ở nhà sao?” Sau khi nghe xong, cô đấm vào ngực hắn , “Tôi nói buổi tối anh không thể đi ra ngoài, không nghe lời tôi nói phải không? Anh còn muốn ăn mệt sao?!” Bị cô cường thế bắt buộc, hắn từng bước lui ra phía sau, hắn hoảng nói, “Tôi, đi tiếp cô a…” “Nga?!” Trích đoạn 3 Ở phòng mới kéo khăn tắm xuống, bắt lấy Nam Thế ương đang chảy máu mũi, lúc ấy, Văn Đình Tâm cảm thấy chính mình điên rồi… “Em hỏi anh, em thực tế đã ba mươi ha tuổi rồi, nữ nhân già như vậy, anh có còn muốn hay không!” “Muốn,” lau máu mũi, hắn lớn tiếng nói, “Em chính là tám mươi anh cũng muốn!” Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trọng Sinh!
0 chương