Tác giả: Phi Ma
Bi Thảm Thiết Cuộc Sống Trả Thù
Sinh ra ở một nơi thần thánh cư nhiên là thật sự tồn tại, bởi vì lỡ lời trung liền bị nhân thần cộng phẫn, đem đi hiến thần bồi tội Ta chết rồi thực sự đến nơi đó gặp quá thần, liền chọc quá hắn chỗ ngứa, bị hắn thù ghét, cho ta lời nguyền đời đời đầu thai đều được đến trí nhớ, thế nhưng cũng là đời đời bi thảm cuộc sống đang chờ đợi ta. Liền đem một cái phế phẩm bán thành hệ thống vứt cho ta xong, hắn ta ném đến cái thế giới hắn thích. Mỗi lần ở đó ta đạt được đến quang minh tán thưởng đều sẽ bị ngu ngốc chết đi. Đến tưởng hơn vài chục lần hắn liền chán, sẽ không thực muốn nhìn đến ta, ta bị vứt bỏ, bị đá vào trong một cái tiểu thuyết tu chân thế giới. Ở đó tên kia vô lại ác ôn thần không quản ta, ta quyết chí liền thế nào cũng phải tồn tại xuống dưới, một ngày biến hùng mạnh, để trở về nơi kia trả thù cái kẻ đã dám hành hạ ta một thời gian dài như vậy. Có cái hệ thống như vậy không nghĩ nhờ được cái gì, thế nhưng nó thế nhưng tại như thế ta không để ý cũng đều chậm rãi biến đổi. Từ một cái vô dụng phế phẩm, biến thành liền ảo đến giống như hack giống nhau làm ta trở thành một cái giống như bug game tồn tại. Ta ngẫm nghĩ, liền cảm thấy đời này khá nhất, sẽ không cần như thế đi đâu. Có cái tâm giao bằng hữu, có đồng đội thân cận, bất quá thế nào bí mật hiển lộ ra, ta ở trong cuốn truyện sai lệch rồi nội dung cũng rẽ đi cái khác đường quái dị. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Bi Thảm Thiết Cuộc Sống Trả Thù!
14 chương
Con Đường Xuyên Qua Của Người Bình Thường
Người ta nói, cứ hễ nhắc đến xuyên không nhân vật thì đều sẽ nói đến những thứ cơ bản này: Kiếp trước bá đạo, kiếp sau bá đạo, năng lực bá đạo, thân thế bá đạo, người yêu bá đạo, chỗ dựa vững chắc, đụng vào là tiêu, thảm kịch bi đát và lớn nhất hỗ trợ. Ta cũng là xuyên qua, thế nhưng cũng không có được mấy điều bên. Thôi thì cùng với năng lực của ta thì ông trời cũng đã ưu ái lắm rồi đi. Ta không phải cái gì thiên phú kinh khủng người, đừng nhìn ta, ta không phải thể loại bá đạo nhìn một cái liền nhớ, học một ngày liền xong. Ta không hắc hóa, ta bình thường đơn giản người, ta không khát máu một ngày không giết người không chịu được, ta thề đó. -Ta chỉ là cái người bình thường, bình thường…..bình thường…- ta lẩm nhẩm niệm cái này từ đã hơn một chục lần. À mà….ngẫm lại một chút, ta có một cái không bình thường. Ta không phải người…. Ô ~ các ngươi đừng xấu như thế được không ? Dù rằng ta không phải người cũng có liên quan gì đến các ngươi ăn ở đâu, vì sao lại truy sát ta ~ Ngươi nha, ngươi nha, cả ngươi nữa, đừng đến đây, ta theo chủ nghĩa hòa bình đấy!! Các người không thể hại một cái 'tốt đẹp' người như ta a~ À- chỉ có hai cái kẻ trong người ta là hoàn toàn không theo chủ nghĩa đó thôi. Nếu các ngươi có chuyện gì thì xin thứ lỗi, ta không chịu trách nhiệm được đâu, chết rồi cũng đừng trở lên kiếm ta đòi mạng. Ta không sợ người nhưng là ta ghét quỷ đâu…. Cái gì ? Ngươi bảo ta đi theo ngươi ? Hứa hẹn một cái trăm năm liền ta có thể trở thành mạnh nhất trừ thần tộc ra không đối thủ người ? Thực xin lỗi, ta có mang trọng trách trọng đại trong người, không thể theo ngươi được. Một trăm năm đối với ta cũng không phải là gì, chính là ta nhìn không được của ta tộc nhân bị giam giữ, không muốn đi làm việc khác. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nơi này không thu tiểu đệ, không thu tay sai người. Ta chỉ muốn kiếm tiền, sống, tu luyện, rồi lại kiếm tiền, sống, tu luyện. Đến khi có đủ rồi thực lực, ta mới muốn đi giải cứu đồng tộc của ta! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Con Đường Xuyên Qua Của Người Bình Thường!
0 chương