Tác giả: Bồng Vũ


Sinh Tử Kiến

Sinh Tử Kiến

Truyện Sinh Tử Kiến , câu chuyện ngôn tình sủng nói về số phận của một cô gái về đường tình duyên rất thất bại, cô coi bói số mệnh se duyên cho biết bao nhiêu người nhưng tại sao đường tình duyên của mình lại không may mắn. Sư phụ đã nói qua, nếu như cả đời này cô muốn bình an yên ổn mà sống. Cần phải Phong nhãn bất khán, thị phi bất thính, phùng thập bất xuất, Đông Phương bất hành. Có lẽ tai nạn đã định trước của cô, đúng ngay vào năm cô hai mươi tuổi này rồi. Nhưng còn truyện về vận mệnh của cô, là do ai an bài. Vì sao tình yêu của cô, nhất định phải dùng tính mạng để đổi lấy, sinh tử tương kiến... phải chăng chung quy Vẫn Là Tình Yêu mà dẫn đến rắc rối? Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Sinh Tử Kiến!
10 chương
Dã Phượng

Dã Phượng

Bạn đang đọc truyện Dã Phượng của tác giả Bồng Vũ trên website đọc truyện online. Chậc chậc! Cô gái này thật sự không thể nói lý mà! Ỷ vào nhan sắc kiều diễm khiến đàn ông hâm mộ, phụ nữ ghen tị mà trêu hoa ghẹo nguyệt chung quanh. Khiêu khích đàn ông, tranh giành tình nhân là trò chơi nàng am hiểu nhất Đối tượng kết giao không phải con nhà danh môn thì cũng là phú hào quyền quý Nàng lại còn chê kích thích không đủ, chuyển mục tiêu tới hắn Có lầm không đó? Hắn cùng lắm chỉ là nam bộc hầu hạ đại tiểu thư nàng nha! Tuy nói là vâng mệnh lệnh chủ nhân, nhưng cũng không nên bao gồm “hiến thân” chứ…… Ai, cô gái này xác định chắn chắc là chủ nhân khó hầu hạ nhất trên đời Làm không tốt bị nàng trách mắng, làm rất tốt lại rước lấy hờn giận của nàng Thế nào cũng không được, hiện tại còn phải chịu đựng nàng “Quấy rối tình dục” Nhìn nàng không biết thẹn thùng mặc đồ mát mẻ, tư thế quyến rũ dụ hoặc hắn Dần dần! Hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, lại càng không phải là gay! Xem đi, nàng chơi với lửa có ngày chết cháy, còn kéo người vô tội như hắn xuống nước Hại hắn nhìn nàng bên cạnh người đàn ông khác, trong lòng liền ghen ghét dữ dội…?? ღ✿ღ Tiết tử ღ✿ღ Bọn họ nói, phượng hoàng bất tử Một lần tắm mình trong biển lửa, là một lần nữa tái sinh Là biểu tượng của sự vĩnh hằng! Nhưng bọn họ không biết lửa thiêu đau đớn Không biết tái sinh khổ Không biết đằng sau sức sống mãnh liệt đó, phải tiếp nhận bao nhiêu nguyền rủa cùng oán hận. Cho nên, nàng chỉ có thể không ngừng phóng đãng tấm thân diễm lệ tuyệt sắc này Tùy hứng sống tạm, nóng nảy thất thường, kích động trêu đùa Sau đó, phảng phất trong những năm tháng dằng dặc không mảy may chừng mực Tìm kiếm một chặc cây[1] vững chắc làm chỗ dựa để nàng có thể nương tựa Một người không sợ nàng thiêu cháy, giải thoát nàng khỏi số mệnh giày vò… Chính là a, người kia ở đâu? Mấy ngàn năm chờ đợi thất bại, tận mắt nhìn cái gọi là yêu, đều dưới hỏa diễm của nàng hóa thành tro tàn, lòng nàng đã nguội lạnh, rét buốt, kết thành băng sương. Năm lại năm, ngày lại ngày, nàng chán chường mê muội, buông tay khỏi niềm hy vọng xa vời, lửa càng nóng, tâm càng khô cạn. Cuối cùng, nàng rốt cục nhận ra, tình yêu chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng, bất luận năm rộng tháng dài, sông cạn đá mòn, nhưng nàng vĩnh viễn chỉ có thể là một – Phượng hoàng cô đơn…… [1] Truyền thuyết về phượng hoàng thì phượng hoàng thường làm tổ ở trên những cây mọc nơi vách núi cheo leo Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Dã Phượng!
10 chương
Chết Cũng Không Thể Yêu

Chết Cũng Không Thể Yêu

Bạn đang đọc truyện Chết cũng không thể yêu của tác giả Bồng Vũ trên website đọc truyện online. Nam nhân này lại có thể càn rỡ một chút! Có tiền rất giỏi a? Làm việc thiện thật vĩ đại sao? Dựa vào cái gì hắn muốn dẫn nàng đi, nàng phải ngoan ngoãn cùng hắn đi? Có nhiều tiền thì hãy thu dưỡng một người để được coi là cha mẹ nuôi đi. Nam nhân này nếu không phải đầu có vấn đề, thì chính là một cái biến thái! Tuy nói hai người có ý cũng không hẳn, nhưng hắn là thật lòng muốn giúp nàng có được hạnh phúc. Chính là hắn đối với nàng cẩn thận chiếu cố đến độc tài cùng bá đạo. Quả thực hắn giống như sắm vai một người cha vừa ngang ngạnh vừa nghiêm khắc. Mà nàng, làm một nữ nhi ngoan ngoãn nhu thuận một chút cũng không cảm thấy hứng thú…… Chẳng bao lâu sau, hắn đối với nàng mà nói đã không chỉ là một người giám hộ. Vốn tưởng rằng chỉ cần yên lặng vui vẻ yêu hắn là đủ rồi. Nhưng nàng lại càng lúc càng tham lam, yêu càng nhiều thì càng đoán biết được nhiều. Bị bạn gái hắn chọc cho ăn nguyên bình dấm chua, hắn còn muốn phân rõ giới tuyến với nàng. Biết rõ hắn là người nàng không nên yêu, con đường này càng đi càng lại càng không thể trở về. Bởi vì một bí mật, tình yêu của nàng nhất định chỉ có kết cục diệt vong… (Theo trong bản convert thì văn án chỉ có mỗi 5 dòng dưới đây thôi) Một năm khi bẩy tuổi, cuộc sống của nàng bị phân chia phạm vi. Đến một năm kia, nàng vốn là tiểu công chúa được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng trong lúc vô ý lại biến thành mồ côi. Trong một năm kia, nàng mất đi người nhà, mất đi cha mẹ…… Còn có sắc mặt của nàng. (nguyên văn là: Còn có của nàng má phải). Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Chết Cũng Không Thể Yêu!
10 chương
Ác Điêu

Ác Điêu

Bạn đang đọc truyện Ác điêu của tác giả Bồng Vũ trên website đọc truyện online. Được mệnh danh là vị thần mạnh nhất trong Tứ Thần, không nghĩ cũng có ngày Võ Khúc đại nhân bị một cước đá bay. Nàng ngàn tính, vạn tính vẫn sa vào quỷ kế đa đoan của hắn. Chính vì khinh địch mà kết quả cuối cùng như hắn nói là trở thành tù nhân của hắn. Đáng giận, hắn đem nàng trở thành sở hữu riêng, độc chiếm lại tìm mọi cách mà nhục nhã. Còn nắm giữ "nhược điểm" của nàng, uy hiếp, làm cho nàng muốn trốn thoát cũng không được... "Ngươi chỉ có thể là nữ nhân của ta!" Câu tuyên bố bá đạo công khai như thế của hắn vừa quen thuộc lại xa xôi, làm đau lòng lại si mê. Vì sao trong mắt hắn có yêu, có hận, có giận, đau lại còn nhiều hơn? Cho đến khi nàng nhớ lại đoạn ký ức bị lãng quên kia, mới hiểu rõ ân oán tình cừu giữa bọn họ. Thì ra nàng đã sớm đem lòng của nàng, yêu của nàng, trí nhớ của nàng dành cho hắn. Bọn họ rõ ràng yêu đối phương, lại lẫn nữa bỏ qua chân tình lẫu nhau. Không rõ nên mới cho nhau oán hận, cho nhau công kích. Nhưng ở trong ván cờ phức tạp đó, nàng bất quá cũng chỉ là một con cờ. Đi một bước, chuyện sống chết cũng bị thao túng, ngay cả yêu hận cũng không do mình tự chủ. TIẾT TỬ Mây mù mời mịt, ánh sáng mờ phản chiếu dưới bóng tùng có hai vị tiên nhân đang đánh cờ, bọn họ bạch sam phiêu duệ, khí định thần nhàn, không nhiễm phàm trần tục sự... "Tòng Dung tiên nhân, ngươi chẳng lẽ mặc kệ ba con thú kia trốn đi mà không quan tâm sao?", lão đạo Tu Di đang cùng Tòng Dung, chủ nhân của Vân Tiên động thiên đánh cờ đột nhiên hỏi một câu. "Ai, lão già này, ngươi sao không chuyên tâm đánh cờ lại đột nhiên hỏi như vậy?", Tòng Dung nhíu mi. "Mọi người đều đang bàn tán, còn ngươi vẫn cứ như vậy không nhanh không chậm, làm cho những người khác...", Tu Di liếc mắt nhìn hắn một cái. "Ta cũng không nôn nóng, bọn họ gấp làm gì?,Tòng Dung châm biếm, tay hạ một con cờ. "Ngươi cũng biết, tứ thú nghiệp chướng nặng nề, ngươi thân là người giám sat lại không có động tĩnh gì, mọi người đều bàn tán, nói ngươi căn bản không muốn tìm cách bắt ba con thú còn lại", Tu Di nhìn bàn cờ, lập tức đi một nước để ngăn thế công của hắn. "Ta có nói không truy bắt chúng nó sao?", Tòng Dung phe phẩy quạt lông, mi nhướng cao. "Vậy vì sao ngươu lại chậm chạp không hành động? Vì sao lại để chúng nó lưu luyến ở nhân gian ngàn năm?" "Ai nói ta không có hành động?", Tòng Dung hừ lạnh. Tu Di ngẩn ra, ngạc nhiên nói " chẳng lẽ ngươi đã cho truy binh đi đuổi bắt, lần này là phái ai đi?" "(thiên cơ không thể tiết lộ a!) Tòng Dung thản nhiên cười. "Phải không? ngươi thật có lòng bắt chúng nó sao? Hồ nhi kia thì tính thế nào?thật vất vả mới bắt được trở lại,lại để cho nó chạy thóat", Tu Di nghi ngờ. "Hồ nhi trọng tình, nó tu sửa mấy ngàn năm cuối cùng triệt ngộ tính người, giải khai được mê chướng hình thú, đây là tạo hóa của nó, không thể ngoan cố không để cho nó đi", Tòng Dung chậm rãi đáp. "Chồn bạc kia là nhờ có nha đầu Lưu Tô cứu nó, hừ, ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi biết rõ Lưu Tô một mình hạ phàm lại không ngăn cản, khẳng định là đã sắp đặt âm mưu", Tu Di nheo mắt, tiện tay hạ một nước cờ, chặn đứng đườn lui của đối phương. "Ta chỉ là biết thời biết thế, dù sao Lưu Tô cũng là lợi khí để áp chế chồn bạc, từ nàng đi, ngược lại lại không làm hỏng việc", Tòng Dung hơi cười, hạ một con cờ làm cho cục diện hòan tòan thay đổi. "Kế tiếp thế nào? Ngươi đối phó với từng con thế nào? Theo ta biết, ba thú còn lại cũng không dễ đối phó như Hồ nhi", Tu Di vừa hỏi vừa nghĩ kế sách thay đổi ván cờ. "Đúng vậy, Hồ nhi tuy dã tâm lớn nhưng còn dễ khống chế, nhưng ba thú còn lại thì dã tính khó thuần, chúng nó không cần trở thành người, dã tính ngày một nhiều hơn cho nên phải tốn chút công phu...", Tòng Dung trầm ngâm nói. (nga?) Tu Di thấy hắn phân tâm, mừng thầm, thừa cơ công thành chiếm đất. "Khuyển nhi tham tài, kiêu ngạo. Phượng nhi hư vinh, phóng túng. Điểu nhi chỉ sợ thiên hạ không lọan. Chúng nó sở hữu cá tính khác nhau, Hồ nhi lụy tình Lưu Tô, giảm đi không ít khí lực của ta, còn ba thú kia thì phải hốt thuốc đúng bệnh mới được" "Hố thuốc đúng bệnh? chẳng phải nói muốn bắt chúng nó thì ngươi đã sớm chọn được người? Rốt cuộc là ngươi chọn ai?", Tu Di đạo nhân tò mò vô cùng. "Ngươi cũng đừng hỏi, tóm lại, chúng nó vẫn ở trong lòng bàn tay của ta, theo ta thấy, không lâu nữa Khuyển nhi sẽ bị thu phục', Tòng Dung đáp. (dùng cái gì thấy được?) Tu Di ngạc nhiên nói. "Khuyển nhi kiêu ngạo, luôn tự cho mình là giỏi, hạ phàm liền tự cho mình có thể ganh đua với người nhưng nó đã quên trong người vẫn còn lưu máu trung trinh, thiên chức của nó chính là bảo vệ, chỉ cần có người phục tùng nó, nó cũng không có cách ruồng bỏ...", Tòng Dung xảo trá cười. (đây là ý tứ gì?) Tu Di khó hiểu. Lúc này một gã sai vặt bước vào, hướng Tòng Dung báo cáo " tiên nhân, thời gian Bàn Nhược đại nhân trở lại Thiên giới đã gần đến, có nên chuẩn bị nghi thức tiếp giá nguyên thần của nàng?" Tòng Dung còn chưa tiếp lời, Tu Di đã kinh hô ra tiếng. "Là Tả Phụ Thừa Thiên cung, Bàn Nhược đại nhân? Ngươi, cư nhiên ngươi dám thỉnh Bàn Nhược đại nhân tự thân xuất mã, Ngọc Hòang có biết không?" "Ai, thật là lắm miệng", Tòng Dung trừng mắt nhìn gã sai vặt "Tòng Dung, nên sẽ không phải muốn thu phục được Khuyển nhi chỉ có Bàn Nhược đại nhân đi?", Tu Di giật mình. "Ngươi nói đi" "Trời ạ, nha đầu kia nhìn rất mơ hộ, lại hay dọa người, nàng mà ra tay đại khái là ngay cảm chuyện lớn cũng bìn thuờng đi", Tu Di lẩm bẩm. "Ngươi nói quá, Bàn Nhược là quan văn, nàng chỉ là một nữ tủ trói gà không chặt...", Tòng Dung cười nói. "Đừng có dọa ta, người ta đều biết sức mạnh chân chính không phải là bạo lực mà chính là cái lọai thọat nhìn không có lực ảnh hưởng, ta biết Bàn Nhược bề ngòai yếu đuối nhưng lực ảnh hưởng của nàng rất đáng sợ", Tu Di nhíu mày. (a......) Tòng Dung nở nụ cười, Tu Di lão đạo, khá nghiêm túc. "Đợi chút, vì sao Bàn Nhược không mang theo nguyên thần hạ phàm? Như vậy không phải cái gì nàng cũng không nhớ rõ sao?", Tu Di lại hỏi. "Đây là ý của nàng, nàng cho rằng như vậy sẽ rất thú vị" "Thú vị? chuyện nàng thấy thú vị đều làm người ta cười không nổi...", Tu Di lắc đầu, có điểm đồng tình với Khuyển nhi. "Khó có dịp được hạ phàm chơi đùa, theo nàng đi", Tòng Dung vẫn là Tòng Dung. "Những người khác đâu?Ngay cả Bàn Nhược cũng xuất thủ như vậy đối thủ cùa Phượng nhi cùng Điêu nhi nhất định cũng không nhỏ...". Tu Di đột nhiên linh quang chợt lóe, thiếu chút nữa làm rớt quân cờ trong tay ' thủ hạ của Ngọc Hòang, ngòai trừ Quan Tinh Tòng Dung ở ngòai, thì Tả Phụ Bàn Nhược, Hữu Bật Bình Thường cùng Võ Khúc Thủ Kiếm...chẳng lẽ ngay cả bọn họ đều..." Tòng Dung cười mà không đáp, chốt hạ ván cờ ' ngươi thua, Tu Di" Nhìn lại bàn cờ chỉ thấy quân trắng tiến quân thần tốc, hắc quân nhất thời bị tiêu diệt hết. "Ôi, chỉ không cẩn thận một nước thì đã bị công phá...", Tu Di than một tiếng, mặt mày bí xị. "Cho nên mới nói, chơi cờ phải chuyên tâm, Tu Di đạo nhân", Tòng Dung phe phẩy quạt, khẽ cười. "Ngươi bụng dạ âm hiểm, sớm đã có tính kế, ta xem thế nào thì mấy súc sinh kia căn bản không trốn thóat lòng bàn tay của ngươi", Tu Di hừ hừ, trong lòng lại bị bố cục bắt thú của Tòng Dung làm cho run sợ. Thủ hạ tinh nhuệ của Ngọc Hòang đều sử dụng hết, có thể thấy Tòng Dung rất coi trọng tứ thú, cảm tình, tứ thú này đúng như lời đồng, chúng nó đều từng là những nhân vật rất có lai lịch đây. "Ai thóat ra được lòng bàn tay của ai đâu, chẳng qua là một vật khăc một vật mà thôi, là tình là duyên hay là nghiệt cũng chưa nói được đâu", Tòng Dung quay đầu nhìn lên dải thiên hà. Dưới tầng tầng lớp lớp mây là hồng tần mạnh liệt ba đào đến vạn trượng, trong cái cõi tràn đầy thất tình lục dục đó, có lẽ đám phàm nhân còn hung mãnh hơn so với dã thú. Tam thú gian ngoan kia liệu có chống cự được với đủ lọai cám dỗ, hiểu được mà thóat ra hay là càng thêm sa đọa, vĩnh viễn không thể xoay người? Chúng nó tiêu dao đã đủ lâu, sắp đối mặt với đối thủ mạnh nhất cùng với khảo nghiệm khắc nghiệt nhất, chúng nó rồi sẽ lựa chọn thế nào? Trưởng thành hay là trọn đời luân hồi dã thú? Đáp án sẽ công bố...... Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Ác Điêu!
10 chương
[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

*_Thể loại:_ * ngôn tình hiện đại, huyền ảo, kì bí, HE Chết tiệt, việc xui xẻo này sao có thể xảy ra với cô chứ? Cô vốn đang thấy mình thật may mắn, rốt cục có thể thoát khỏi ác danh “sâu gạo”. Được đến nơi khí chất thanh lịch, tràn ngập phong tình Trung Quốc “Đông Phương mĩ nhân” làm việc. Còn may mắn hơn boss lại là một siêu cấp mĩ nam tử. Không nghĩ rằng cô mới vui vẻ mười ngày, tiếp theo lại phải đối mặt với vận mệnh đáng sợ – Mới làm nửa ngày, thì ra boss mĩ nam không phải thật sự muốn cô đảm đương chức vụ trợ lý đặc biệt. Mà là đang nhắm vào huyết mạch hoàng thất độc nhất vô nhị trên người cô. Muốn cô ngoan ngoãn dâng sinh mệnh quý giá của mình, giải trừ lời nguyền từ ngàn năm trước! Làm ơn đi, hiện tại là thế kỷ nào rồi, ai còn tin tưởng vào “Lời nguyền độc” nữa chứ. Đừng có đùa!? Hừ, thiệt thòi cho cô trước đây còn thầm mến boss, những tưởng có thể câu được một con rùa vàng. Không nghĩ rằng rùa vàng này chẳng những có độc, hơn nữa lòng dạ thâm sâu không lường hết! Tóm lại, nam nhân còn xinh đẹp hơn cả thiên tiên này vừa nguy hiểm lại vừa đáng sợ. Nếu không tránh xa, cô chỉ sợ thật sự phải cam tâm hi sinh, thay hắn giải lời nguyền…… Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện [Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân!
10 chương
[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm

[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm

Thể loại: Tiểu thuyết Một cuốn sách kể về tình yêu đầy si cuồng và mâu thuẫn của nhân vật Đông Phương Thiên Kiêu. Là một người con trai thứ hai của dòng tộc Đông Phương, anh là người phụ trách mảng kinh doanh trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân. Một người nổi tiếng với tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch. Cũng như những người mang họ Đông Phương, anh có một vẻ ngoài vô cùng thu hút nhưng chính bản thân anh lại vô cùng căm ghét diện mạo hấp dẫn này. Bởi tất cả chỉ vì lời nguyền thần bí từ ngàn năm trước. Nếu như vừa sinh ra đã biết được ngày chết của mình thì sẽ ra sao? Điều tội tệ hơn chính là dù làm bất cứ việc gì cũng không thoát khỏi. Mỗi ngày qua đi là thêm một ngày bước chân tiến đến gần cái chết. Tất cả những thứ đó khiến anh rơi vào hoang mang và tuyệt vọng. Cha anh, cô chú anh, ông anh hay cả tổ tiên anh đều có một diện mạo xinh đẹp nhưng tất cả họ đều không thể sống quá 30 tuổi. Và hiện tại, ngay chính bản thân anh cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai mươi sáu năm nay anh và các anh em của anh đều kiếm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền oan nghiệt này và thật may mắn, cơ hội của họ đã đến khi anh cả của anh – Đông Phương Phong Hoa – tìm được một người con gái có thể hy sinh để giúp cả gia tộc anh. Nhưng tiếc thay, chính tình yêu lại là bước cản lớn nhất, Đông Phương Phong Hoa vì người con gái ấy mà nguyện chấp nhận cái chết, vậy còn anh, chẳng lẽ một Đông Phương Thiên Kiêu kiên quyết, mạnh mẽ cũng sẽ phải chấp nhận buông xuôi theo sự an bài của số phận? Không, anh sẽ không từ bỏ, không một ai có thể phá hủy hy vọng của anh, chỉ cần một tia hy vọng anh sẽ theo đuổi đến cùng. Thế nhưng, thật đau đớn cho Thiên Kiêu khi chính người con gái mà anh yêu lại tự tay đập vỡ hy vọng cuối cùng của gia tộc anh. Chính là người con gái lạ lùng ấy – Hắc Tĩnh. Hắc Tĩnh là ai và tại sao cô lại hận Đông Phương Thiên Kiêu đến mức muốn đẩy cả gia tộc anh tới cái chết? Đông Phương Thiên Kiêu sẽ làm gì khi con đường giải lời nguyền đã rơi vào bế tắc tuyệt vọng? Anh sẽ làm gì với Hắc Tình khi mà chính bản thân anh vừa yêu vừa hận cô như vậy? Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện [Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm!
10 chương
Mộng Cảnh

Mộng Cảnh

Convert: meoconlunar Edit: Diệp Tử Vi + Lệ Lâm Truyện nằm trong Hệ liệt *Câu Lạc Bộ Linh Lực * 1. Cô Gái Mù Kì Duyên 2. Nhiệm Vụ Cứu Yêu 3. Báo Nam 4. Mộng Cảnh Cô là một người rất đặc biệt, lúc rất thánh khiết, thiện lương không gì xâm phạm được, khi lại mị hoặc, quyến rũ, thích câu dẫn nam nhân Không phải cô bị "nhân cách phân liệt" mà đó là do người chị đã chết của cô đang trú trong thân xác cô Hai chị em cùng một thân thể, chia nhau sử dụng nó. Nhưng có nhiều lúc cô cảm giác như không giống vậy, khiến cô hoài nghi mình chỉ sợ không phải mộng môi mà thật sự bị đa nhân cách Nhưng cô gặp anh, một con người tao nhã hết mực, nhưng con người khác của anh lại vô cùng bạo lực, luôn thèm khát phá hủy Chính vì vậy trong mộng cảnh của anh, mọi thứ thật tiêu điều, vắng lặng Cô cũng là người đầu tiên tiến vào đó Nhưng, thật ra cô cảm thấy tình cảnh của anh cùng của cô thật tăm tối như nhau Cùng một nan đề cần giải quyết Chỉ là cô can đảm hơn anh, có có dũng khí nói tiếng yêu Còn anh lại lo sợ, dù luôn tiến gần cô, trêu chọc cô nhưng lại không chịu nhìn thẳng vào lòng mình Cô quyết định đánh cược, muốn có lại thân thể này, vì cô sợ rơi vào trong mộng, chị cô lại muốn vùng thoát ra, sẽ phá hủy cô Cô đánh cược với chị mình, chỉ để ở bên cạnh anh Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Mộng Cảnh!
12 chương