Tác giả: Băng Nhi
Nếu Sớm Nhận Ra
Xin chào mọi người, đây là tổng hợp những truyện ngắn mình sáng tác theo cảm hứng. Và nhấn mạnh là BE hết nên cẩn thận khi nhảy vào :)))) Truyện thiên vê đặc tả cảm xúc nhân vật để người đọc cảm nhận được hoàn cảnh, tình cảm câu chuyện mang đến. Nên nếu miêu tả cảnh vật có sơ sài hoặc vài tình tiết hơi vô lí thì mong mọi người tha thứ. Có gì cứ góp ý giúp mình nhé. Mong mọi người ủng hộ, cám ơn ạ !!! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Nếu Sớm Nhận Ra!
1 chương
Trọng sinh chi Hoàng Hậu vi tôn
Hắn và nàng thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ban đầu là oan gia ngõ hẹp lúc sau tình đầu ý hợp, hơn nữa còn được Tiên Đế đích thân ban hôn. Năm Hiên Viên 247, hắn - Hiên Viên Lãng đăng cơ lấy hiệu Viễn Hoàng đồng thời sắc phong nàng - Hàn Băng Băng làm Hoàng Hậu. ” Băng Nhi, ta hứa cả đời này chỉ yêu mình nàng thôi “ .... ” Chàng đã không tin thiếp thì giữa chúng ta còn gì để nói ? “ ” Hàn Băng Băng ! Nàng tưởng Trẫm không dám phế Hậu Vị của nàng sao ? “ ” Chàng muốn phế thì cứ phế đi “ .... ” Băng Nhi, tỉnh, tỉnh. Đừng ngủ, xin nàng, xin nàng đừng ngủ. Đừng rời xa ta “ Trong khung cảnh hỗn loạn của buổi yến tiệc, người mặc Long Bào run rẩy ôm lấy một nữ nhân đang thoi thóp vào lòng, nhẹ giọng nỉ non cầu xin. Tay lại không ngừng truyền nội lực vào để độc tố không lan vào tâm mạch. Máu ướt đẫm y phục, gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc nhưng ánh mắt cô gái lại vô cùng thanh tĩnh hơn nữa còn mang theo muôn vàn ôn nhu. Nàng cố vươn tay vuốt ve gương mặt người nam tử đồng thời giúp hắn lau đi khoé mắt đỏ ửng đang vươn lệ quang, giọng nói lại đầy trêu chọc : “ Lãng, chàng từng nói nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ mà ? Đường đường Đế Vương một nước mà lại bi luỵ như vậy thật là mất mặt a “ Siết chặt người trong lòng, hắn cố trấn định để cho mình không phát điên. Chua xót nói : ” Hảo hảo, chỉ cần nàng khoẻ lại thì sau này nàng nói thế nào liền thế ấy “ Khí lực cạn dần, nàng nở nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời. Giọng nói êm dịu vang lên mang theo bi thương cùng tiếc nuối nồng đậm : ” Thật xin lỗi, và ta yêu...chàng “ “ Không....” - Tiếng thét đau đớn của vị Quân Vương trẻ tuổi vang vọng khắp Hoàng Cung. ( Chào mọi người, mình là Băng Nhi - tác giả của bộ truyện “ Trọng sinh chỉ Hoàng Hậu vi tôn “ . Thời gian trước mình có đăng truyện lên 1 lần nhưng về sau mình bị mất acc do vô tình thoát ra và quên mật khẩu :( Từ đó không thể đăng truyện được, mình cũng bận đi làm nên không viết tiếp. Nhưng sau bao ngày bỏ bê thì lòng yêu viết vẫn cháy trong mình. Thêm phần mình không muốn đứa con tinh thần đầu tiên chết non :< Nên mình đã tạo acc khác và up lại + viết tiếp. Mong các đạo hữu ủng hộ ^^ ) Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Trọng sinh chi Hoàng Hậu vi tôn!
11 chương
Trọng sinh chỉ Hoàng Hậu vi tôn
Hắn và nàng thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tình đầu ý hợp hơn nữa còn được Tiên Đế đích thân ban hôn. Năm Hiên Viên 247, hắn - Hiên Viên Lãng đăng cơ lấy hiệu Viễn Hoàng đồng thời sắc phong nàng - Hàn Băng Băng làm Hoàng Hậu. ” Băng Nhi, ta hứa cả đời này chỉ yêu mình nàng thôi “ .... ” Chàng đã không tin thiếp thì giữa chúng ta còn gì để nói ? “ ” Hàn Băng Băng ! Nàng tưởng Trẫm không dám phế Hậu Vị của nàng sao ? “ ” Chàng muốn phế thì cứ phế đi “ .... ” Băng Nhi, tỉnh, tỉnh. Đừng ngủ, xin nàng, xin nàng đừng ngủ. Đừng rời xa ta “ Trong khung cảnh hỗn loạn của buổi yến tiệc, người mặc Long Bào run rẩy ôm lấy một nữ nhân đang thoi thóp vào lòng, nhẹ giọng nỉ non cầu xin. Tay lại không ngừng truyền nội lực vào để độc tố không lan vào tâm mạch. Máu ướt đẫm y phục, gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc nhưng ánh mắt cô gái lại vô cùng thanh tĩnh hơn nữa còn mang theo chút ý tứ ôn nhu. Nàng cố vươn tay vuốt ve gương mặt người nam tử đồng thời giúp hắn lau đi khoé mắt đỏ ửng đang vươn chút lệ quang, mà giọng nói lại đầy trêu chọc : “ Lãng, chàng từng nói nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ mà ? Đường đường Đế Vương một nước mà lại bi luỵ như vậy thật là mất mặt a “ Siết chặt người trong lòng, hắn cố trấn định để cho mình không phát điên. Chua xót nói : ” Hảo hảo, chỉ cần nàng khoẻ lại thì sau này nàng nói thế nào liền thế ấy “ Khí lực cạn dần, nàng nở nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời. Giọng nói êm dịu vang lên mang theo bi thương cùng tiếc nuối nồng đậm : ” Thật xin lỗi, và ta yêu...chàng “ “ Không....” - Tiếng thét đau đớn của vị Quân Vương trẻ tuổi vang vọng khắp Hoàng Cung. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Trọng sinh chỉ Hoàng Hậu vi tôn!
11 chương