- Vị tiểu thư mỹ lệ này, xin hỏi Thanh Vân Tông đi đường nào?
Thấy nữ tử im lặng không trả lời, Đế Nhất Phương có chút chột dạ. Đứng cạnh hắn lúc này là một nữ nhân được bao bọc bởi bộ lam bào, dung mạo bị che kín chỉ để lộ ra đôi mắt đen hút hồn, tựa như có thế nhìn thấu tâm can kẻ đối diện. Không lẽ dung mạo của nàng có vấn đề? Cái gì mà phải luôn có bộ dáng nhân sĩ? Cái gì mà khi muốn nhờ cậy việc gì, trước phải ca ngợi đối phương? Nhớ đến lời của lão sư dạy lễ nghi ngày trước, hắn lại có xúc động muốn chửi rủa.
Một lát sau, nữ tử mới trả lời:
- Ngươi đi Thanh Vân Tông làm gì?
Thấy rốt cuộc nữ nhân cũng chịu mở miệng, Đế Nhất Phương thầm thở phào một hơi, nói:
- Ta nghe nói Thanh Vân Tông mở đợt khảo thí chiêu mộ đệ tử, nên muốn tới để báo danh.
- Thanh Vân Tông nằm trên núi Thanh Vân cách đây hai mươi dặm. Nhưng nhắc nhở cho ngươi nhớ, hiện tại Thanh Vân Tông không đón tiếp người ngoài. Nếu ngươi muốn than gia khảo thí thì sáng mai, hãy đến chân núi Thanh Vân báo danh. Nữ nhân nọ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cảm tạ cô nương đã chỉ điểm.
Đế Nhất Phương nhìn về hướng nữ tử chỉ một hồi, mới chắp tay cảm tạ. Nhưng khi hắn quay lại, nữ nhân nọ đã biến mất như chưa từng tồn tại.
- Một nữ nhân kì lạ.
Hắn nói thầm một câu nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, dù sao, nữ nhân đó có kì lạ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến hắn
Đế Nhất Phương quay người đi về phía tây mà không biết rằng, trong gian hàng nhỏ, có một cặp mắt đang dõi theo hắn, chính là nữ tử thần bí vừa rồi.
......
Đế Nhất Phương cuối cùng cũng thuê được gian phòng ở một khách điếm tên Thương Huyền. Khách điếm Thương Huyền nằm trong một khu hẻo lánh cách núi Thanh Vân hai dặm. Vốn Đế Nhất Phương cũng muốn không muốn thuê phòng ở đây, nhưng các khách điếm xung quanh trong khoảng ba dặm đều đã hết phòng, chỉ còn lại khách điếm này được đặt ở nơi hẻo lánh, nhìn lại có vẻ tồi tàn nên mới chẳng được ai để ý. Bất đắc dĩ, hắn đành phải mướn phòng ở Thương Huyền khách điếm này.
Lão bản khách điếm Thiều Quốc Việt, nghe nói lão giả này hầu như chẳn quan hệ với ai, suốt ngày chỉ mơ mơ màng màng, gần như lúc nào cũng có thể ngủ gục. Ngay cả khi hắn đến mướn phòng, lão cũng chỉ nói:
- 3 lượng bạc một ngày, tất cả các phòng không treo biển tùy ngươi lựa chọn. Rồi lại gục đầu xuống ngủ tiếp.
Đế Nhất Phương nghe vậy liền để 3 lượng bạc lên bàn, nhưng lại sợ Thiều Quốc Việt ngủ gật, bạc bị người ta lấy mất, bèn lén lén đút vào túi lão.
Sau khi ăn tối, Đế Nhất Phương nhìn khóa chặt cửa phòng, mở ra linh giác, âm thần đề phòng xung quanh. Khi xác định được xung quanh vài chục trượng không có bất kì ai theo dõi, hắn mới hơi thả lỏng tâm trí, trích một giọt máu, nhỏ vào thanh Long ma kiếm kia. Long ma kiếm hấp thu giọt máu, thân kiếm chuyển từ màu xám nhạt thành một màu đen tuyền, lưỡi kiếm hiện ra những đường long vân kì dị mà sống động, cả cây kiếm tỏa ra một khí tức cuồng bạo như có như không.
Ngay lúc giọt máu vừa chạm vào thân kiếm, lão bản tên Thiệu Quốc Việt đột nhiên ngẩng đầu dậy, đôi mắt chợt léo lên nhuệ khí sắc bén, lão trầm ngâm một chút rồi vung tay lên, làm cả khách điếm được bao trùm bởi một tầng năng lượng vô hình mỏng manh. Làm xong chuyện này, lão lại gục đầu xuống bàn ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đế Nhất Phương không biết rằng chỉ vì một lần tốt bụng hiếm hoi mà giúp mình tránh được rất nhiều phiền phức. Tuy khí tức của Long ma kiếm rất mỏng, tu sĩ bình thường không thể cảm nhận, nhưng đối với tu sĩ có tu vi cao thì lại khác, nhất là đối với những lão quái Nguyên Anh luôn cực kì nhạy cảm với những luồng khí tức như vậy.
Lúc này, hắn chỉ chăm chú chờ xem kiếm linh của Long ma kiếm sẽ như thế nào. Trong suy nghĩ của Đế Nhất Phương, hắn luôn chắc chắn rằng đi liền với thanh kiếm có chút thâm trầm, cổ xưa kia hẳn là một lão giả, không thì cũng là một tráng hán uy vũ. Nhưng khi kiếm linh thật sự xuất hiện, lại khác hoàn toàn với trí tưởng tượng của hắn, thậm chí còn làm hắn ngơ ngẩn hồi lâu. Trước mặt hắn lúc này là một nữ tử trẻ tuổi, vóc người thon dài, nàng mặc một chiếc váy dài bó sát để lộ ra vóc người cân xứng. Mái tóc dài màu tím nhạt buông xõa, ngũ quan tinh mỹ, ánh mắt toát lên một cỗ tự tin và kiêu ngạo khó có thể che dấu. Nữ tử nhìn qua hắn một hồi rồi mới nói một cách lạnh nhạt:
- Kiếm linh Nguyệt Sương ra mắt chủ nhân. Chủ nhân có gì căn dặn?
Giọng nói thánh thót như chim hoàng yến vang lên làm cho Đế Nhất Phương đang thất thần tỉnh lại. Hắn dụi dụi mắt một lúc để rõ ràng à mình không nhìn lầm rồi mới nói:
- Chuyện là thế này, Ma Long thiên thư này ta mở mãi cũng không được, nàng có thể mở nó được hay không?
- Có thể.
Vẫn là với giọng điệu lạnh nhạt đó, nàng đáp lời. Cùng lúc, nàng đồng thời giơ cả hai tay lên chỉ vào Ma Long thiên thư, miệng ngâm một chuỗi chú ngữ tối nghĩa. Những chú ngữ này như một chiếc chìa khóa vậy, mỗi khi nàng ngâm một câu, đường vân trên thiên thư lại ít đi một phần. Đến khi câu chú ngữ cuối cùng kết thúc, mặt ngoài thiên thư đã không còn đường vân nào, mà thay vào đó là hình ảnh một con rồng màu đen đang thôn phệ thiên địa.
- Thiên thư đã được mở, hiện tại do tu vi của chủ nhân quá yếu ớt, nên ta sẽ không thể hiện diện được lâu. Khi nãy còn dùng quá nhiều năng lượng để mở ra thiên thư nên bây giờ ta sẽ phải quay về thân kiếm.
Nói xong, nàng cũng không đợi Đế Nhất Phương phản ứng đã hóa thành một luồng khói tím chui vào thân kiếm.
Đế Nhất Phương cũng chỉ biết cười khổ. Hắn từng là thiếu chủ của một tông môn đỉnh cấp, tất nhiên đã thấy qua đủ loại người. Lúc nãy, tuy nàng cố tình che dấu, nhưng sự khinh thường thoáng qua trong ánh mắt nàng Đế Nhất Phương vẫn kịp nhìn thấy. Bởi vậy lúc nàng nói phải về kiếm, hắn mới không ngăn cản nàng lại.
Ma Long công pháp tổng cộng có chín tầng. Mỗi tầng đều phải có tu vi tiêu chuẩn mới có thể học. Ví dụ như tầng một Long căn; đây là tầng dành riêng cho luyện khí kì, khi đột phá được tầng này, có nghĩa là ít nhất ngươi lúc đó đã là trúc cơ sơ kì.
Ma Long công pháp còn có một chú thích nhỏ phía dưới: Ma Long công pháp thích hợp tu luyện tại những nơi âm u, nồng đậm sát khí. Đế Nhất Phương đọc xong liền ngồi xếp bằng xuống, vận hành linh khí trong người theo cách thiên thư ghi. Một luồng khí ấm áp, dễ chịu lập tức ùa vào đan điền hắn, làn tu vi của hắn tăng trưởng nhanh chóng. Vui mừng quá đỗi, Đế Nhất Phương liền làn lại vài lần, nhưng thủy chung tu vi chỉ dừng lại ở luyện khí tầng bảy, không hơn. Tuy chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng như vậy cũng làm tăng khả năng vượt qua cuộc khảo thí ngày mai. Đối với kết quả này, Đế Nhất Phương đã khá hài lòng.
Sáng sớm hôm sau, Đế Nhất Phương đã có mặt ở chân núi Thanh Vân. Tuy cổng của Thanh Vân Tông vẫn đóng chặt, nhưng dưới núi đã có hơn trên trăm tu sĩ tụ tập. Tu vi chủ yếu trong đám người này là luyện khí tầng năm còn đẳng cấp cao hơn chỉ lác đác vài ngườ. Tuy là vậy, nhưng Thanh Vân Tông lần này nhận đệ tử có chia ra ngoại môn và nội môn. Ngoại môn nhận đến chín mươi người, nhưng nội môn chỉ nhận mười đệ tử. Vì vậy, đám người có tu vi luyện khí tầng bảy, tám kia vẫn làm cho hắn có chút đề phòng. Trước đây đúng là hắn có tu vi cao thật, nhưng hầu như hắn chỉ tiềm tu và ăn đan dược tấn cấp, thực chiến chẳng có là bao, mà dù có thực chiến thì có ai dám mạnh tay tấn công thiếu chủ của Dâm Ma Tông chứ. Bởi vậy, muốn tranh được chức đệ tử nội môn chính là khảo niệm khó khăn đầu tiên trên con đường mà hắn đã chọn.
Keettt
Khi hắn đang suy nghĩ cách đánh bại đối thủ thì rốt cục, cửa lớn của Thanh Vân Tông cũng mở ra. Một đoàn khoảng năm, sáu người có cả nam lẫn nữ được dẫn đầu bởi một lão già có vẻ mặt phúc hậu xuất hiện trước mặt mọi người. Thấy được vài trăm người đang ở dưới chân núi nhìn lên, lão hơi gật đầu rồi nói:
- Chào mừng các vị đã tới Thanh Vân Tông. Có lẽ mọi người đến đây đều có chung mục đích là báo danh để tham dự khảo thí chiêu thu đệ tử của tông ta. Vậy ta xin nói thẳng. Lần này chiêu thu khảo thí chiêu thu đệ tử của tông ta chỉ thu nhận những tu sĩ tuổi dưới mười lăm có tu vi luyện khí tầng năm trở lên. Người nào đủ điều kiện thì hãy lên đây với ta, còn các vị đạo hữu còn lại, xin mời về cho.
Còn tiếp...