Chương 2: Chương 2 : Kỳ ngộ Hắc Ma cấm địa
  • Chàng trai trẻ, ngươi không muốn báo thù cho cha ngươi, không muốn báo thù cho Dâm Ma tông sao.

    Một âm thanh trầm thấp đầy uy nghiêm chợt vang vọng trong cấm địa.

Đế Nhất Phương đang nằm cam chịu số phận trên mặt đất chợt giật mình đứng dậy. Sau khi nhìn xung quanh mà không thấy một bóng người hắn tức giận quát lớn:

- Ai? Giấu đầu lòi đuôi, ngươi tưởng không lộ mặt thì ta sẽ sợ hãi ngươi sao? Hừ, ngươi quá coi thường Đế Nhất Phương ta rồi đấy!

Lúc này, không gian vặn vẹo, một hắc bào nhân chợt xuất hiện từ trong hư không. Khi thấy được hắc bào nhân, điều đầu tiên Đế Nhất Phương cảm nhận được là một cổ khí thế khổng lồ đè ép tới làm hắn có cảm giác muôn quỳ bái. Thế nhưng, hắn vẫn cố gắng đứng thẳng, mặc cho cổ khí thế đè ép làm chân tay mình bật máu tươi.

- Hảo tiểu tử, không uổng công ta dùng tới ba thành công lực cứu ngươi, ý chí thật vững vàng a.

Ánh mắt hắc bào nhân không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, hắn vừa dứt lời, Đế Nhất Phương liền cảm thất áp lực trên người chợt biến mất. Dường như đã đến cực hạn, Đế Nhất Phương cả người ngã sấp xuống, lập tức như lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, miệng vẫn còn lẩm bẩm vài chữ: " Ta thắng rồi.."

Chưa để Đế Nhất Phương ngã xuống đất, hắc bào nhân đã hóa thành một luồn khói mang hắn rời đi. Nghe được lời nói của hắn, trong mắt hắc bào nhân như dâng lên một cỗ hoài niệm, miệng thì thào:

- Mỵ nhi, con của nàng quả nhiên có tính cách quật cường giống như nàng vậy.

Khi nói câu này, giọng hắc y nhân không còn trầm thấp, uy nghiêm mà chỉ có một sự ấm áp nhàn nhạt và một chút gì đó chua xót.

Khi tỉnh dậy, Đế Nhất Phương không còn cảm thấy đau nhức, hắn ngạc nhiên kiểm tra thân thể một lần chợt phát hiện tất cả các vết thương lớn nhỏ hầu như đã không còn, ngay cả kinh mạch cũng được nối lại, tu vi ngay lập tức cũng khôi phục lại luyện khí kì tầng sáu. Trong lòng đang quá đỗi vui mừng thì một âm thanh vang lên làm Đế Nhất Phương trong cơn choáng váng chợt tỉnh lại.

- Vui mừng như vậy làm gì, đừng quên ngươi còn mối thù diệt môn chưa báo.

Âm thanh của hắc bào nhân vẫn trầm thấp và uy nghiêm, nhưng người tinh tế vẫn có thể phát hiện ra trong giọng nói đó có thêm một chút già nua, một chút như hữu khí vô lực. Đế Nhất Phương tất nhiên hiểu được thương thế của mình do hắc bào nhân này trị khỏi, cảm kích quay sang hắc bào nhân hành lễ:

- Ra mắt tiền bối, cảm tạ tiền bối đã cứu giúp và trị khỏi thương thế cho ta, lúc trước có gì mạo phạm, mong tiền bối thứ lỗi. Không biết tiền bối có phải là bằng hữu với phụ thân ta?

- Bằng hữu? Ta và phụ thân ngươi có lẽ cũng được coi như nửa bằng hữu. Mà thôi, không nói đến chuyện này nữa, ta và ngươi gặp nhau cũng coi như có duyên, nay ta muốn ngươi trở thành truyền nhân của ta, ngươi nguyện ý không, dù sao thì giờ ngươi cũng không thể sử dụng tâm pháp Dâm ma tông được nữa, rất dễ bị địch nhân phát hiện.

Sâu trong mắt hắc bào nhân khi nói tới Đế Thanh Thiên có chút phẫn hận, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Đế Nhất Phương nghe hắc bào nhân là bằng hữu của phụ thân mình, cảm thấy y không có ác ý, lại nhớ tới thù diệt môn, lập tức lên tiếng:

- Nguyện ý, ta nguyện ý trở thành truyền nhân của tiền bối, vì người xông vào núi đao biển lửa cũng không từ.

Hắn gấp gáp trả lời khi nghĩ tới mối thù trong lòng sẽ có cơ hội báo mà hồn nhiên quên mất một điều : thiên hạ không có bữa cơm nào cho không.

Thấy Đế Nhất Phương không truy hỏi, hắc bảo nhân cũng lặng lẽ thở phào, vung tay một cái, một cuốn sách và một cây kiếm xuất hiện ngay bên cạnh Đế Nhất Phương.

- Đây là Ma long thiên thư và Long ma kiếm, ngươi chỉ cần nhỏ máu vào kiếm, kiếm linh sẽ chỉ dẫn cho ngươi, giờ thì đi đi.

Đế Nhất Phương vừa nhận lấy hai đồ vật, chưa kịp cảm tạ chợt thấy mình bị đẩy vào không gian truyền tống, dịch chuyển ra khỏi Hắc Ma vực.

Sau khi truyền tống trận biến mất, hắc bào nhân chợt thổ ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt mờ ảo hiện ra, rõ ràng là một thanh nam nhân anh tuấn với mái tóc đen nhánh. Nhưng lúc này, nếu có ai nhìn thất bộ dạng hắn cũng không dám khen tặng, bởi vì khuôn mặt hắn đang lão háo một cách nhanh chóng, mái tóc cũng dần chuyển thành màu bạc. Trong tay hắn xuất hiện một mảnh vải dường như là một vạt áo nữ nhân bị xé rách, miệng lẩm nhẩm:

- Mỵ nhi, ta đã từng mất mục tiêu sống từ khi nàng ra đi, nhưng có lẽ giờ ta đã có lại nó rồi, ta sẽ cố gắng sống sót để có thể nhìn thấy con trai nàng trở thành bá chủ.

Thanh Vân Thành hôm nay có một sự kiện lớn làm cho người qua lại trong thành tăng gấp mấy lần, những tửu điếm, thanh lâu,... cũng vì vậy mà sinh ý bạo tăng. Một thiếu niên mặc bộ quần áo đen thẫm, cả người chỉ lộ ra một đôi mắt đang bước chầm chậm trên đường thì chợt thấy một tờ thông cáo. Trên thông cáo có ghi : Thanh Vân Tông khảo thí chiêu mộ đệ tử. Đúng vậy, sự kiện lớn ở thành Thanh Vân là việc thu nhận đệ tử của Thanh Vân Tông. Lúc này, thiếu niên rốt cục cũng mở khăn bịt mặt ra. Hóa ra hắn chính là Đế Nhất Phương, hôm trước nhờ truyền tống trận mà tới được nơi này. Sau khi bỏ khăn che mặt, hắn chợt nở nụ cười hỏi nữ tử đang đứng cạnh:

- Vị tiểu thư mỹ lệ này, xin hỏi Thanh Vân Tông đi đường nào?

Còn tiếp... Credit by Đế Nhất Phương - người viết DựcLong