Chương 23: Ám sát

Không đúng! Chắc chắn cô nghe nhầm hoặc hắn đang cố trêu cô mà thôi. Lan Di lấy hết can đảm tát thẳng vào mặt Tô Huân. Tiếng bạt tay vang lên chua chát.

Hắn nhăn mặt tức giận. Là cô ta không có quyền làm như thế và cũng không dám làm điều đó mới phải. Định nói thì Lan Di đã bật người dậy, tay chỉ thẳng vào hắn, giọng chắc nịch.

“Tô Huân! Giữa chúng ta vốn chỉ là quan hệ trên hợp đồng! Những sự việc phát sinh như thế này anh nghĩ mình cứ nói ra là được hay sao? Có thai? Anh tưởng chuyện này anh nói có là có sao?”

Ánh mắt cô muôn phần đáng sợ, cô thật sự rất nghiêm túc với những gì mình nói. Lần này cô không thể nhún nhường được.

Hắn đưa tay lên mặt, cảm nhận sự đau rát truyền đến não. Cô chỉ thấy hắn nhăn mặt một chút rồi bật cười. Có phải cô đánh hắn điên rồi không?

“Đúng là mình tôi thì không được!”

Cô nhíu mày nhìn hắn.

“Cô thấy đàn ông tự mang thai bao giờ chưa?”

Máu cô dồn hết lên não. Mặt hắn thật sự rất đểu cán. Cái tên Tô Huân này rốt cuộc là muốn cái gì đây? Mặt mày méo mó vô cùng khó coi, cô hét lên thống khổ trong lòng nhìn hắn.

Hắn cầm lấy điện thoại bước xuống giường, chỉnh đốn lại trang phục. Không quên quay lại nhắn nhủ cô vài câu:

“Nhanh lên, sắp muộn rồi! Còn ngồi đó đến bao giờ?”

Cô thở dài tự trách mình bạc phước, đụng phải tên Tô Huân bị điên này. Giờ mới là những ngày đầu trong cuộc hôn nhân. Không biết sắp tới sẽ sống thế nào đây.

“Nhanh!”

Hắn lườm cô. Lan Di giật mình rồi nhanh chân xuống giường.


“Đi đâu đây cậu TÔ HU N?”

Cô hỏi hắn, cố tình nhấn giọng mỉa mai. Hắn im lặng, tay đưa lên mặt mà xuýt xoa, vết đỏ vẫn còn hằn trên gương mặt điển trai, môi chặt một tiếng cảm thán.

Tự nhiên cô thấy lạnh sống lưng, cổ họng khô khan. Đúng là có sức đe doạ mà, lúc nãy tay nhanh hơn não cô đã hành động mà không suy nghĩ nhiều. Giờ nhìn lại cái tát này cô đánh chắc sẽ nhận lại cái giá không nhỏ.

“Tới rồi thưa cậu chủ!”

Tài xế đánh tiếng. Bên ngoài có người mở cửa cho hai người bước ra. Trước mặtt Lan Di là một bến cảng lớn, những chiếc du thuyền hạng sang đang đậu dọc hai bên, biển xanh biết mà thời tiết hôm nay lại còn đẹp. Cô trố mắt nhìn miệng không tự chủ mà mở ra. Thật là xa xỉ quá mà!

Thế có nghĩa là cô sẽ được lên đó sao? “Mẹ ơi!” Nghĩ tới đó mắt cô đã sáng rực, lòng có chút mừng thầm. Định bụng quay qua Tô Huân thì hắn đã đi một đoạn xa phía trước. Cô hừ một tiếng rồi chạy theo.

“Này! Chờ tôi với!!”

Cô gọi với theo rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía hắn.

Tô Huân dừng lại bên cạnh chiếc du thuyền màu trắng. Bên trên còn có vài người đang đang chuẩn bị đồ, trong rất chuyên nghiệp.

“Nay chúng ta đi cái này à?” Cô vui mừng hỏi hắn.

Tô Huân ghé đầu vào tai cô, cô có chút bất ngờ nên rụt lại, hắn giữ vai cô rồi nói:

“Cô tốt nhất là cẩn thận, đồ trên thuyền đắt lắm đấy!”

Mắt cô trợn lên, thế chẳng phải gián tiếp bảo cô hậu đậu sao. Không nói mỉa cô bộ hắn ăn không ngon sao? Cô liếc xéo hắn, hậm hực rủa thầm trong bụng.

“Cậu Tô, cô Tô mọi thứ đã chuẩn bị xong! Mời hai vị lên thuyền sẽ có người hướng dẫn ạ”.

Có người dẫn cô và hắn lên thuyền rồi rời đi. Bên trong khoan là một phòng khách khá rộng, có bàn, có rượu, có thức ăn, đúng như hắn nói, những thứ này đúng là đắt xắt ra vàng. Rồi cô sực nhớ ra bọn họ đi hết vậy sao ra ngoài kia được đây?

“Người lái thuyền đâu? Mình phải có người hướng dẫn chứ?”

Cô buột miệng hỏi, ngó nghiên xung quanh chỉ còn mỗi cô và hắn. Hắn hạ kính râm nhìn cô rồi hất cầm về phía bộ đồ lặn. Lan Di phát cáu chỉ vào hắn

“Gì chứ? Bơi ư? Thế thuê du thuyền làm cái quái gì?”


“Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi Tô Huân à!!... Anh cho tôi lên đi!!!”

Cô chật vật với cái phao hình con vịt hôm qua. Sao hắn có thể mang ra đây được chứ? Lại còn thả cô giữa biển, chiếc phao được nối một sợi dây với đuôi thuyền.

Hắn đang nằm phơi nắng. Cái dáng nằm đẹp đẽ đến phát ghét. Mặc cho cô gào hắn vẫn không quan tâm. Cô thật sự rất tức giận. Chính hắn là người đã lái chiếc du thuyền này ra đây, còn bảo cô chúng ta cùng lặn ngắm san hô. Thế mà cô đã bị lời nói ấy dụ dỗ tin răm rắp. Không ngại thay đồ lặn còn chuẩn bị tinh thần. Chưa gì đã bị hắn chồng cái phao vào người rồi đẩy xuống nước. Đến giờ cũng hơn 15 phút rồi vẫn chưa được vớt lên.

“Này!!! Đồ vô lương tâm, anh đưa tôi lên đi tôi thật sự rất mỏi rồi mà!”

Cô chửi đổng lên mong muốn hắn rủ lòng thương hại mà chú ý tới cô. Thật sự cô cũng mệt lắm rồi cứ bơi bơi thế này cùng với cái phao thì ngấm gì được chứ?

Hắn vẫn nằm im, dám tát hắn một bạt tay xem như cô cũng có gan đấy. Cho cô chịu thêm một lúc nữa thì mới nhớ mình là ai. Tô Huân ngó xuống sợi dây, định kéo cô lại thì không thấy người đâu.

“Chết tiệt!”

Hắn lo sợ. Miệng không ngừng gọi lớn:

“Con heo kia! Cô đâu rồi?”

“Lê Lan Di!!!”

Hình ảnh trong đầu hắn là cảnh đuối nước của một người phụ nữ. Mặt hắn trắng bệch vội nhảy ào xuống nước để tìm cô.

Trong làn nước xanh biếc, hắn vẫn gồng mình tìm kiếm cô. Xung quanh một màu xanh thẫm, kí ức trong đầu hắn lại quay về. Người phụ nữ ấy vùng vẫy, gương mặt khắc khổ cận kề với cái chết nhưng không một ai cứu giúp.

(Khó thở quá!) Hắn dần mất đi ý thức. Lan Di cũng không thấy đâu, hắn chỉ thấy mình rất mệt, muốn thiếp đi.

“Ráng lên!!” Cô vòng tay qua cổ hắn lôi lên mặt nước. Sức cô cũng có hạn, lúc nãy nhân lúc hắn không để ý cô đã bơi vào thành bờ, có cầu thang đi lên. Núp ở đó một lúc, khi hắn gọi cô vờ như mất tích. Không ngờ hắn lại lao xuống nước cứu cô. Đợi mãi không thấy hắn lên phải lao xuống cứu ngược lại hắn.

“Tỉnh lại đi!! Tôi sắp đỡ anh hết nỗi rồi!! Anh đừng có chết đấy”

Cô nhìn thuyền rồi nhìn cái bờ cách mình hơn 20 mét. Cô cố gắng bơi ngược vào trong. Giờ có leo ngược lên lại cũng không thể vì hắn to như thế. Cô không cách nào lôi lên được. Duy nhất có thể cứu hắn là đem hắn lên bờ.

Tô Huân nằm bất động trên cát. Cô thở hổn hển như sắp đứt hơi. Nhỏ giờ đây là lần đầu cô ra nhiều sức như vậy. Cảm giác như sắp chết đến nơi. May mà cô biết bơi nếu không thì chết chắc rồi.

Cô nhìn hắn rồi vội hô hấp nhân tạo.

Cô dùng ít kinh nghiệm ít ỏi của mình xử lý tình huống này. Tay bóp miệng hắn rồi hít một hơi đầy thổi luồng hơi đầy sức sống cho hắn. Xong tay lại ấn mạnh 3 nhịp vào ngực. Thật ra chỉ là từng học qua cơ bản khi bơi chứ thực hành cô hoàn toàn không có kinh nghiệm. Cứu được hắn hay không cũng không rõ nữa.

Sao vẫn còn chưa tỉnh lại? Cô sợ hãi cố gắng tăng động tác nhanh thêm nữa.

(Mẹ!... ) Đầu hắn đen kịt. Một chút ánh sáng yếu ớt loé lên ở trên cao, rất mờ nhạt. Dường như có một bàn tay ai đó đẩy hắn đi lên mặt nước. Tai hắn ong ong nghe không thấy gì, người như có vật gì đè rất nặng. Khó chịu quá.

“Khụ Khụ”

Hắn sặc nước ho sụ ra ngoài, khó nhọc thở. Lan Di nhìn thấy liền mừng rỡ vừa khóc vừa cười ôm chầm lấy Tô Huân.

“Anh tỉnh rồi! Tỉnh lại rồi! Huhu.. tôi sợ quá!! Lỡ anh có chuyện gì thì sao đây!”

Ý thức dần trở lại, hắn thấy cô đang ôm chặt mình. Sao giờ lại là cô cứu hắn?

“Anh có biết tôi tưởng anh chết rồi không? Sao tự nhiên nhảy xuống lại không trồi lên nữa chứ? Anh có biết bơi không đấy!”

Cô buông tay hắn ra vừa lo vừa tức mà mắng. Rõ ràng là lúc nãy anh nằm bất động cô đã rất lo sợ. Mặt hắn trắng bệch, người cũng lạnh toát. Cố gắng ngồi dậy, rồi nhìn xung quanh.

Chiếc du thuyền nằm yên trên mặt biển. Giờ quay lại không biết còn đủ sức không. Hắn quay nhìn cô, mặt mũi tèm lem. Thật xấu xí.

“Xấu quá!”

Cô ngẫn ra nhìn hắn. Giờ này còn tâm trạng mà bình phẩm cô ư? Cô là người đã cứu hắn đấy. Lan Di tức giận đứng dậy rồi chỉ về phía hắn.

“Anh ở đây đi, tôi bơi về thuyền! Tỉnh rồi thì tự mình quay về!”

Vừa bước được hai bước thì có tiếng nổ vang trời ngay trước mặt. Cô điếng người ngã quỵ về sau. Chiếc du thuyền của hai người họ, phát nổ.