Chuyện xui xẻo gì cô chưa từng trãi chứ nhưng mà chuyện này có thể không đến với cô được không vậy?
“Không xong rồi!”
Cô gào lên trong đau khổ rồi nuốt trọn sự nuối tiếc mà quay đầu chạy thật nhanh về nơi cô đã bỏ trốn. Duy nhất chỉ có nơi đó là thứ cô nghĩ ra.
Lúc này không còn nỗi lo lắng nào làm cô bận tâm hơn việc giải quyết cái bụng mình. Cô hiên ngang chạy bằng cửa chính, xong vào phòng rồi lướt qua Tô Huân như một cơn gió đến khi cánh cửa toilet đóng sầm lại cô mới an lòng. “Được cứu rồi!..”
Có người ngay tại sô pha đang nằm chễm chệ tận hưởng bản nhạc ballad với giai điệu du dương bị cô xông vào có chút giật mình. Những điều này đều là hắn đã biết rõ, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy. Môi mỏng khẽ nhách lên, tiện tay lấy chiếc điện thoại cô để quên trên bàn.
Sau khi tống khứ sự khó chịu cô mới hiểu cảm giác thế nào là “Rỗng toét” mà người cùng khổ phải hứng chịu. Cơ thể không có một chút sức lực nào cố gắng bám lấy tường đi ra. Cô nằm ạch xuống sàn vì đến ghế cô cũng hết sức mà bò tới.
“Tại sao mình lại ra nông nỗi này chứ?”
Cô khóc không ra nước mắt rồi đột nhiên phát giác ra điều gì đó rồi gào lên đầy tức giận.
“TÔ HUÂN!!!!!”
Đầu cô như vỡ lẽ ra chân lí của mọi việc. Tô Huân không bao giờ làm gì không có lí do cả. Bữa ăn hôm nay cho cô chọn, cho cô tận hưởng cho cô tất cả đáng lẽ ra cô phải đề phòng mới đúng. Sao có thể ăn ngon miệng đồ ăn cậu ta cho như vậy.
Cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ mê man về những chuyện đã xảy ra thì nhớ đến việc quan trọng.
“Đức Nam!.. Chết rồi, điện thoại mình đâu?”
“Lan Di? Sao em không nghe máy anh? Em có chuyện gì sao?"
“Lan Di à?”
12 cuộc gọi nhỡ
Tô Huân cầm điện thoại nhìn vào những tin nhắn trên màn hình rồi im lặng. Ánh mắt hắn sâu như mặt biển đêm. Vô định và đáng sợ.
*PIP
“Cô ấy đang ở cạnh tôi”
Sắc mặt Đức Nam mừng rỡ khi thấy tin nhắn rồi chợt biến dạng vì kích động. Tay anh nắm thành quyền thấy rõ những sợi gân xanh.”Chết tiệt!”
Nhưng sau đó là cảm giác của sự bất lực và đau lòng. Trong anh lúc này thật cô đơn.
Hắn nhét điện thoại vào túi quần rồi chậm rãi đi vào quây về. Đúng lúc nghe thấy tiếng hét yếu ớt của cô, cùng cặp mắt cố tỏ ra sát khí không một chút đe doa đang nhìn trừng trừng vào hắn.
Cô cố nhất người dậy một cách chật vật, hắn cũng không đến đỡ cô. Còn ung dung đứng quan sát cô.
“Quá đáng thật đấy! Đáng ra tôi nên đề phòng anh nhiều hơn!!”
Hắn nhách môi mỏng, nở nụ cười nữa môi nhìn cô gật đầu.
“Anh!!!”
Cô tức nói không nên lời, hận không nhét đống thức ăn ấy vào miệng hắn cho hắn nếm cảm giác như cô. Nhưng giờ đến sức mà gào còn không có chứ đừng nói đánh đấm gì. Cô mệt lã người cố vịn vào ghế rồi tưa vào.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn cô. Bước chân di chuyển chậm rãi về phía Lan Di.
Cô ngay lập tức cảnh giác, nhìn về phía sau tìm kiếm thứ gì đó có thể bảo vệ bản thân. Có thể có là phản xạ tự nhiên của một con môi đang bị con thú săn nhìn trúng. Cô vơ được cái gối rồi ôm chặt lấy. Hắn vẫn chậm rãi tiến tới không nói một lời nào.
Ánh mắt hắn thật sự có sức uy hiếp đáng sợ. Tim cô như sắp vỡ tung ra, từng nhịp tim đập nhanh đến độ cô khó thở. Hắn bận áo sơ mi trắng, vài chiếc nút đã được mở ra để lộ một chút da thịt mập mờ trong đêm. Tự nhiên cô ghét cái đèn màu vàng này đến thế, chúng cứ làm không khí ở đây trở nên ma mị, kể cả hắn. Trong phim những cảnh này đều là cảnh thân mật.
“Anh… anh định làm gì?”
Cô hoảng sợ đến độ không chỉnh được câu nói của mình. Hắn nhìn cô rồi cười lên tiếng đầy khinh bỉ.
“Xem phim nhiều quá rồi nhỉ?”
“Đâu! Đâu có!”
Cô vội chối, giật mình như bị nói trúng tim đen. Má càng ngày càng đỏ. Quay qua cô thấy hắn đang cầm cóc nước rót đầy ly rồi lấy trong ngăn bàn ra vài viên thuốc. Cô nhìn động tác của hắn không rời một giây.
“Uống hết rồi nghỉ ngơi đi! Không thì mai không có sức mà diễn đâu”
Hắn đặt lên bàn rồi quay lưng đi vào trong phòng. Cô nhìn trân trân như người mất hồn, mấy chuyện vừa xong cô chưa kịp tiêu hoá hết. Này là vừa đấm vừa xoa mà. Cái tên khốn này!
“Mà khoan, diễn? Diễn gì chứ?”
Cô lại càng lo lắng lên bội phần. Những lời hắn thốt ra thật sự có lúc là thật có lúc là giả. Cô làm sao mà phân biệt được chứ? Nhưng mà linh cảm cô mách bảo lần này đúng là nếu không giữ sức khoẻ tốt, ngày mai ắc có chuyện.
Mệt quá, cả người như không còn sức vậy. Hôm qua uống thuốc xong cảm thấy rất mệt và ngủ thiếp đi. Không muốn dậy chút nào, ở đây thật êm quá. Cô cảm giác mình như đang nằm trên những tấm nệm bông rất êm ái và thoãi mái. Nếu được nằm đây tiếp cô sẽ không ngại ngủ thêm một giấc nữa. Giấc mơ này thật đẹp mà. Cô đang tận hưởng thì...
Nhưng mùi gì vậy nhỉ? Mùi này quen lắm. Một phần ý thức nhỏ nhoi của cô lên tiếng để đánh giá vấn đề “ Nằm mơ thì không thể ngửi được mùi mà…” Thế là cô không mơ ư? Vậy đệm? Cô sao được ngủ đệm kia chứ? Là sofa kia mà. Ý thức dần quay lại khiến cô nhận ra điều gì không đúng đang diễn ra, lặp tức cảnh giác.
Đối mắt nhỏ khẽ động đậy. Hàng mi cong từ từ hé ra. Gần quá, sao lại là da thịt nhỉ? Hay là mình đói quá nên mơ thấy đồ ăn chứ? Cô lắc nhẹ đầu, cố mở mắt thêm lần nữa. “ TRỜI ƠI!!!”
Toàn thân cô bất động, não tê liệt. Mặt mài xanh mét không còn giọt máu. Thứ hiện ra trước mắt Lan Di làm cô giật điếng người.
Tô Huân dụi dụi mắt, nhìn xuống cô gái bên cạnh đang nằm trong lòng mình. Hai cặp mắt chạm nhau. Cô còn nhìn được rõ từng đường nét trên gương mặt hắn hoàn mĩ đến mức nào vào buổi sáng. Còn cảm nhận được từng nhịp thở của hắn ngay trước mặt mình. Ai đó nói với cô là ảo giác đi! Chứ cú sốc này cô chịu không nổi đâu.
Cô ghét sự im lặng này. Ghét việc hắn không đanh đá chửi mắng cô. Ghét việc hắn nhìn cô chăm chú. Thật sự rất ghét… Mặt cô trở nên đỏ như quả gất.
“Sốt à?”
Tay hắn nhẹ đặt lên trán cô. Một sự xao động không hề nhẹ vang ầm trong người Lan Di. Cô thật sự muốn hỏi hắn đang làm cái gì vậy? Chuyện lúc này là sao? Tại sao cô lại nằm ở trong phòng hắn, lại còn nằm ngay trong lòng hắn nữa kia chứ?
“Muốn biết tại sao à?”
Lời nói vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của cô, đôi mắt cô sáng rực gật đầu đang chờ đợi hắn trả lời. Nằm ở đây thật sự cô sắp không thở nỗi nữa rồi.
“Đưa tai sát đây”
Cô làm theo lời hắn không chút đắng đó. Vì cô thật sự muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
“Hôm nay, vai diễn của cô là vợ của tôi!”
Cô trân trân nhìn hắn, chỉ thế thôi sao? Bạc môi mỏng nhẹ nhàng thốt ra thêm vài lời.
“Và sắp tới cô phải có thai!”
“Thưa bà, hôm qua cậu chủ và cô Lan Di đã ở cùng nhau qua đêm”.
Một người đàn ông cung cẩn đưa cho bà Tô những tấm hình được chụp rõ nét. Bà Tô nhìn chăm chú gương mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Còn hào phóng bảo quản gia gởi ông ta chút tiền thưởng vì những bức hình tốt này.
“Haha, như thế này có phải tốt không?”
Ở phía trên có gương mặt của một vị tiểu thư không mấy vui vẻ nhìn xuống. Môi cô mím chặt, tay nắm thành quyền, bỏ đi vào trong.