Chương 31: Thù này không báo thì không phải quân tử

Hơn tám giờ sáng, Ngô Sở Úy lái xe hàng xuất phát khỏi xưởng điện máy.

Đã qua tết, dân làm công bên ngoài lại ùa về thành phố, đường phố chưa thông thoáng được bao nhiêu ngày đã lại chen chúc. Đến một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, mắt thấy đèn giao thông khác màu thay nhau sáng lên mấy lần, đều không thể lái sang đường đối diện.

Ngô Sở Úy vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe bên cạnh, y không phân biệt rõ màu sắc của đèn giao thông, chỉ có thể đi theo người ta.

Một câu là quyết định, Trì Sính lại được điều đến phòng cảnh sát giao thông, hắn không cần đứng tại chỗ điều khiển, chỉ cần đi tuần tra, thông đường giờ cao điểm là được. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức làm việc, mặc đồng phục lên người, uy phong lẫm lẫm. Hắn đứng ở giao lộ, tùy tiện quét mắt thì không có tài xế nào dám làm bậy.

Xe hàng của Ngô Sở Úy chậm rãi di chuyển trên con đường này, cách đèn xanh đèn đỏ chưa đến hai trăm mét, tính ra thêm hai đợt nữa sẽ đến phiên y. Tay Ngô Sở Úy nắm chặt vô lăng, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe bên cạnh. Lòng thầm niệm, cẩn thận thận trọng, nhất thiết đừng vượt đèn đỏ...

Đang nghĩ thế, Ngô Sở Úy đột nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng giật nảy. Mợ ơi! Không phải chứ?... Sao càng nhìn càng thấy giống tên trọc đó? Ngô Sở Úy híp mắt lại, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng Trì Sính lại chui vào dòng xe, thoáng cái không thấy đâu. Ngô Sở Úy vuốt ngực, thầm an ủi bản thân.

"Không thể nào, nhất định là ảo giác, làm sao trùng hợp như vậy được? Lần nào cũng đụng phải anh ta!"

"Chắc chắn là do chuyện hai lần trước đã để lại bóng ma tâm lý cho mình, mới khiến mình nhìn ai cũng thấy giống tên trọc!"

"..."

Đang nghĩ thế, xe bên cạnh đột nhiên chạy đi, Ngô Sở Úy đạp chân ga, lao qua con đường đối diện.

Chiếc xe phạm luật đầu tiên xuất hiện rồi, mang đến hy vọng được thêm phong bì trong cái túi trống rỗng của những vị cảnh sát giao thông, bọn họ như đói như khát lao đến chiếc xe hàng của Ngô Sở Úy, tranh nhau muốn viết giấy phạt.

"Tôi phạm luật gì?" Ngô Sở Úy không phục.

Một cảnh sát giao thông chỉ phía trên: "Cậu vượt đèn đỏ."

"Không thể nào!" Ngô Sở Úy phản bác rất đương nhiên: "Tôi và xe bên cạnh cùng lái qua mà!"

Lập tức đổi lấy một tiếng gầm: "Cậu chính là vượt đèn đỏ!"

Ngô Sở Úy nhìn phía trước, chiếc xe y vẫn chạy theo cũng bị mấy cảnh sát giao thông vây lại.

Sao mắt mình lại tệ thế chứ? Ngô Sở Úy buồn bực, chọn xe đi theo cũng chọn phải xe phạm luật!

"Cậu lái xe không nhìn đèn giao thông mà nhìn xe khác sao?"

"Cậu có uống rượu hay không đó?"

"Xuống xe, lấy bằng lái ra!"

Ngô Sở Úy siết chặt nắm tay, ánh mắt như bị đóng đinh, mang theo sự bi tráng và lẫm liệt của người cùng đường mạt lộ.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện khoảng trống, Ngô Sở Úy hung tợn đạp chân ga.

"Anh Trì, có thằng nhóc phạm luật chống cự cảnh sát."

Lúc Trì Sính chuyển mắt qua, Ngô Sở Úy đang muốn lái xe chạy trốn.

Trì Sính bước vội qua, giơ gậy cảnh sát trong tay ra, gậy nhanh chóng xoay tròn trong không trung, hung hãn đập vào kính chắn gió của Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy còn chưa kịp phản ứng, đã nghe bịch một tiếng, một thứ không rõ bay đến nện xuống ghế phó lái, vô số thủy tinh vỡ bay tung tóe.

Tay chân Ngô Sở Úy lạnh lẽo, không kịp phòng bị dẫm thắng xe.

Một bóng người dũng mãnh vọt vào tầm mắt.

Sau khi nhìn rõ mặt Trì Sính, Ngô Sở Úy suýt nữa đập đầu vào kính chắn gió.

Tôi thao thao thao thao thao thao thao ba anh!!!

Mẹ nó đời trước tôi mắc nợ anh sao?

Tôi đã từ bỏ tôn nghiêm đi bán hàng rong, anh làm thành quản hủy sạp của tôi! Tôi nằm gai nếm mật làm người mãi nghệ, anh trăm phương ngàn kết dỡ bệ của tôi! Tôi tái xuất giang hồ làm ăn cướp, anh chuyển nghề làm cảnh sát bị tôi trộm! Tôi bỏ tối theo sáng ra làm tài xế, anh lại vung gậy cảnh sát cản đường tôi...

Hơn nữa!!!!!! Tại sao luôn là ngày đầu tiên tôi làm công việc mới?!!!!!

Đổi ngày khác không được hả?!!

Để tôi qua vài ngày, không được sao?!!

...

Trì Sính dường như không nhận ra Ngô Sở Úy, chỉ làm việc công.

"Phạt tiền, hợp tác chấp pháp, tự chọn một đi."

Còn chọn nữa sao? Trên người Ngô Sở Úy một xu cũng không có, nhanh chóng xuống xe.

Ai cũng không nghĩ ra được Trì Sính cho Ngô Sở Úy nhiệm vụ gì, Ngô Sở Úy ngay cả ý định muốn giết chết hắn cũng có. Trì Sính không biết lấy từ đâu ra hai cái mặt nạ, một cái màu đỏ, một cái màu xanh, bảo Ngô Sở Úy đứng trên lề đường, đèn đỏ sáng lên thì đeo mặt nạ màu đỏ, đèn xanh sáng lên thì đeo mặt nạ màu xanh.

Cái này đối với Ngô Sở Úy mù màu mà nói là khiêu chiến rất lớn a!

Y sợ Trì Sính phát hiện trở ngại thị giác của mình sẽ trừng phạt nặng thêm, nên chỉ dám ghi nhớ thật kỹ. Tay trái là mặt nạ màu xanh, tay phải là mặt nạ màu đỏ, sau đó thông qua người đi đường lúc đứng lúc dừng mà phân biệt màu đèn giao thông.

Suốt cả ngày, Ngô Sở Úy chỉ đứng ở con đường đó đổi mặt nạ, hứng chịu vô số ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo.

Trong đầu chỉ còn lại một câu vè.

"Người đi, nâng tay trái, người dừng, nâng tay phải..."

Con mắt thâm sâu của Trì Sính đánh giá Ngô Sở Úy, trong lòng cũng dần suy nghĩ không thấu. Tên này sao luôn để hắn bắt được? Không phải cố ý chứ? Lẽ nào y muốn dùng quy tắc ngầm với mình? Nhưng nhìn ánh mắt căm ghét thói đời, tự giữ thanh cao đó, cũng không giống a!

Trời tối dần, lại đến giờ đổi ca của cảnh sát giao thông.

Trì Sính thấy Ngô Sở Úy cũng mệt rồi, phất tay ý bảo Ngô Sở Úy dừng lại.

Tay Ngô Sở Úy cũng sắp mất tri giác.

Trì Sính vừa muốn bước qua 'quan tâm' Ngô Sở Úy, một giọng nói ngọt nị bay đến, không cần nhìn cũng biết, người này chính là Nhạc đại mỹ nhân gần đây rất được sủng. Cảnh sát giao thông bên cạnh thầm chảy nước bọt, không hổ là cậu ấm! Câu được nữ thần như thế.

"Sao em đến đây?" Trì Sính hỏi rất tùy ý.

Nhạc Duyệt cố ý đáp lại: "Em sợ đợi anh tan ca rồi, lại không bắt được người."

Ngô Sở Úy một mình cứng đờ trong gió, con ngươi lóe ra ánh sáng tím u ám, cứ như đã bị diêm vương chiếm xác.

Y nhìn thấy Nhạc Duyệt, cũng thấy Nhạc Duyệt ôm tay Trì Sính, lại khiễng mũi chân hôn lên mặt hắn một cái.

Y còn nghe thấy tiếng đùa giỡn của những cảnh sát giao thông bên cạnh.

Dường như đột nhiên hiểu ra tại sao Trì Sính đâu đâu cũng làm khó y rồi.

Thì ra một kích chí mạng nằm ở đây!

Ngô Sở Úy không chửi ầm lên, mà vô cùng bình tĩnh đi về phía xe hàng của mình.

Thù này không báo thì không phải quân tử!