“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Ngô Sở Úy bị Trì Sính che mắt kéo lên xe, không ngừng kêu réo trên xe: “Gần đây anh đang giở trò gì hả? Ba ngày hai lượt chạy ra ngoài, còn không cho tôi biết là đi đâu.”
Trì Sính trầm mặc không nói.
Qua một lát, Ngô Sở Úy thử hỏi: “Chắc không phải anh muốn bán tôi chứ?”
“Ai cần cậu hả?” Trì Sính nhếch môi: “Bây giờ tôi ném cậu ra đường, có người nhặt đã mừng rồi.”
“Má!” Ngô Sở Úy phẫn hận: “Tôi không đáng tiền vậy hả?”
“Không phải không đáng tiền, là lỗ tiền.”
Ngô Sở Úy tức giận muốn tháo bịt mắt xuống, lại bị Trì Sính nghiêm lệnh ngăn cản. Ngô Sở Úy liền thành thật, tựa lên cửa sổ không nói tiếng nào, trong lòng ẩn ẩn có chút mong đợi, có lẽ thật sự là niềm vui bất ngờ.
Lúc này đang sắp đến giờ cao điểm tan tầm, trên đường bị kẹt xe. Đợi khi Trì Sính lái đến nơi, Ngô Sở Úy đã sắp ngủ mất.
Trì Sính kéo Ngô Sở Úy ra khỏi xe.
Lúc cửa vừa mở, Ngô Sở Úy căng thẳng, vì tiếng mở cửa này quá quen thuộc, chỉ có cửa sắt cũ bị sét mới phát ra tiếng động thế này.
Khi Ngô Sở Úy dẫm lên con đường lát đá của kiểu vườn cũ, lồng ngực nóng hổi cuộn trào.
Trì Sính tháo bịt mắt của y xuống.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Ngô Sở Úy có một cảm xúc khó thể nói rõ.
Vườn cũ vẫn là vườn cũ đó, không có thêm một thứ gì cũng không bị thiếu một thứ gì, những thứ trước đó bị y dọn đi đều đã được Trì Sính dọn về, hơn nữa còn đặt vào đúng vị trí cũ. Ngay cả cái chổi mà bà Ngô thường móc trên tường cũng vẫn được treo ở đó, không thiếu một cọng nào.
Dường như sự từ bỏ hơn nửa tháng trước không hề có, những ngày hễ nhớ đến là hối hận tự trách cũng chưa từng trải qua.
Nguồn cội của y từ đầu đến cuối vẫn vững vàng ở đây, chưa từng rời đi.
“Sao nào?” Trì Sính vỗ một cái lên đầu Ngô Sở Úy, “Mới một thời gian đã không nhận ra nhà của mình rồi hả?”
Ánh mắt Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính lộ ra kích động và hưng phấn khó thể che giấu.
“Anh mua về hồi nào?”
Trì Sính thờ ơ nói: “Hôm trước.”
Ngô Sở Úy nện mạnh lên vai Trì Sính, không nói rõ là cao hứng hay bực mình, cất giọng sang sảng nói: “Sao anh không cho tôi biết sớm hơn?”
Nói xong, vui vẻ chạy vào nhà, đi vòng mấy vòng rồi lại chạy ra vườn. Trực tiếp lao đến trước cây hạnh nhân, leo lên như khỉ.
Trì Sính nhéo một cái lên mông Ngô Sở Úy, nói: “Xuống đây, đừng để sâu cắn.”
“Không!” Ngô Sở Úy kích động không thôi nói với Trì Sính: “Anh biết không? Tôi nằm mơ thấy có người đào cái cây này đi, lấy thân cây dùng làm xà ngang xây nhà, may mà không phải thật!”
Lòng Trì Sính giật giật, bình tĩnh nói với Ngô Sở Úy: “Cậu có bị ngốc hay không? Hiện tại ai còn dùng gỗ xây nhà nữa? Lại nói, cho dù có dùng cũng không dùng thân cây ăn quả.”
Ngô Sở Úy cười hê hê, lại nhảy từ trên cây xuống lưng Trì Sính, cùi chỏ vòng qua cổ hắn. Cười cực kỳ sáng lạn, tất cả hưng phấn và cảm động đều tràn ngập trong đó.
Ngô Sở Úy giày vò thế nào quậy thế nào Trì Sính cũng đều trấn được, nhưng Ngô Sở Úy vui vẻ, Trì Sính không chịu nổi. Cảm giác đó giống như được rót đầy mật vào lòng, ngọt đến mức nổi hết cả da gà.
“Đừng quậy nữa.” Trì Sính trầm giọng nói: “Làm tôi sởn gai ốc luôn rồi.”
Ngô Sở Úy lúc này mới leo xuống người Trì Sính, cùng hắn vào căn phòng ở giữa. Tuy trước đó Trì Sính đã thu dọn, nhưng Ngô Sở Úy cảm thấy cần phải quét dọn lại lần nữa. Dù sao đã lâu không có ai ở, trên tường và trên giường đều đóng một lớp bụi, cửa sổ và tủ cũng cần phải lau.
Đợi khi dọn dẹp đâu vào đấy, nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã hơn mười giờ tối.
“Chúng ta nên về thôi.” Ngô Sở Úy nói.
“Trì Sính nói: “Không cần, tối nay ngủ ở đây.”
“Ở đây không có máy nước nóng, bồn năng lượng mặt trời cũng không thêm nước, không thể tắm.”
“Lúc trước khi nhà cậu chưa lắp đặt bồn năng lượng mặt trời thì tắm thế nào?”
“Dùng chậu.”
“Vậy là được rồi.”
Nói xong, Trì Sính ra ngoài lấy chậu, nấu một chút nước nóng, chuẩn bị dùng khăn đơn giản lau người. Không ngờ vừa đặt chậu xuống, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng: “Để tôi rửa chân cho anh.”
Trì Sính nhe răng cười dữ tợn: “Rửa thật à?”
“Nói rửa là rửa, phí lời làm gì!”
Thật ra trong lòng Ngô Sở Úy rất không muốn làm chuyện này, nhưng Trì Sính thật sự trả giá quá mức vì y, không hồi đáp một chút thì không hay lắm. Huống chi đã nói ra rồi, thì không còn cơ hội vãn hồi, chỉ có thể gồng mình làm.
Chân Trì Sính vừa được Ngô Sở Úy kéo bỏ vào nước nóng, trên trán liền rỉ một lớp mồ hôi.
Không phải do nước nóng, mà do lòng nóng, nóng đến muốn bỏng.
Ánh mắt tà tính của Ngô Sở Úy đảo qua Trì Sính, xa xăm gọi.
“Lão gia…”
Gọi xong, nhịn không được bật cười, lỗ tai cũng đỏ lên.
Tim Trì Sính nóng lên như ngày tam phục, lỗ chân lông đều kêu gào cuồng nhiệt. Hận không thể ngay lập tức đá ngã chậu nước rửa chân, ấn Ngô Sở Úy lên giường mà làm.
Nhưng nhìn thấy Ngô Sở Úy cúi đầu, lải nhải chà lau mu bàn chân hắn, Trì Sính lại có chút không nỡ.
Cho nên, Ngô Sở Úy chỉ xoa vài cái, Trì Sính đã kéo y lên.
“Được rồi được rồi…” Trì Sính vuốt mặt Ngô Sở Úy: “Không cần cậu rửa, xem vẻ mặt ủy khuất của cậu đi, để tôi rửa cho cậu được chưa?”
Nói xong, bưng chậu nước rửa chân ra ngoài, đổi chậu nước sạch, kéo chân Ngô Sở Úy bỏ vào.
“A… hơi nóng đó.” Ngô Sở Úy muốn rút ra.
Trì Sính ấn chặt: “Nóng chân tốt cho sức khỏe.”
“Bây giờ cũng không phải mùa cần nóng chân!” Ngô Sở Úy oán thán.
Trì Sính kiên trì: “Mỗi ngày cậu hứng điều hòa, cả người toàn hàn khí, nên làm nóng người.”
Dần dần, Ngô Sở Úy thích ứng với nhiệt độ nước, lại cảm thấy khá dễ chịu. Đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ, ba y cũng rửa chân cho y như vậy. Đôi tay lớn tỉ mỉ xoa vuốt lòng bàn chân mu bàn chân của y, rửa xong thì vỗ mông, đi, chui vào ổ chăn ngủ!
Bên ngoài lác đác mưa, quả nhiên đã bắt đầu có hương vị mùa thu. Mở cửa sổ ngủ trên giường lò cảm giác rất mát mẻ, không còn cảm giác toàn thân dinh dính nữa.
Ngô Sở Úy cảm thấy cổ hơi ngứa, vừa gãi một chút, liền kêu oái một tiếng.
Trì Sính nghiêng đầu nhìn y: “Sao vậy?”
“Hình như bị thứ gì cắn.” Ngô Sở Úy nhe răng.
Trì Sính nhíu mày: “Tôi đã nói rồi mà, bảo cậu đừng leo lên cây, cậu cứ không nghe, bị cắn cũng đáng đời.”
Ngô Sở Úy buồn bực quay người đi, rầu rĩ một hồi.
Qua một hồi lâu, Trì Sính mới mở miệng nói: “Qua đây, để tôi xem thử bị cắn ở đâu.”
Ngô Sở Úy không động đậy.
Trì Sính lật người Ngô Sở Úy qua, ghé vào cổ y, cúi đầu tỉ mỉ nhìn. Ngô Sở Úy nhìn ngũ quan đầy mạnh mẽ của Trì Sính, cảm nhận hơi thở nặng nề phả lên mặt, tâm tư không biết trôi đi tận đâu.
“Này, Trì Sính, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Trì Sính tùy tiện đáp: “Sắp hai năm rồi.”
“Tại sao tôi cảm thấy chúng ta chỉ vừa mới bên nhau vài ngày, cảm giác nóng cháy vẫn không hề giảm!” Nói xong dùng chân cọ lên mông Trì Sính, mặt mang theo nụ cười không nghiêm túc.
Trì Sính đảo mắt nhìn y: “Vì cung phản xạ của cậu dài.”
Ngô Sở Úy hơi dại ra, trừng mắt nhìn Trì Sính một lát, mới u ám mở miệng.
“Vậy sao cung phản xạ của anh cũng dài giống tôi rồi?”
“Nếu cậu có thể giữ thân hình này mãi, cùng bộ mặt này, cái mông chặt này, tôi có thể sẽ không phát hiện.” Trì Sính chế nhạo.
Ngô Sở Úy đấm lung tung lên người Trì Sính, rồi mở miệng khá ngọt ngào.
“Vậy anh đây là đang khen tôi phải không?”
Trì Sính bị điệu bộ lẳng lơ của Ngô Sở Úy chọc cười, túm tóc y ấn xuống đũng quần.
Thân thiết kéo dài đến sau nửa đêm, Ngô Sở Úy sung sướng xong rồi, đột nhiên hỏi Trì Sính: “Anh có thể vĩnh viễn dũng mãnh như thế không? Nếu có một ngày anh không thao được thì làm sao?”
Trì Sính cười gằn một tiếng: “Cậu cũng đang khen tôi đúng không?”
Ngô Sở Úy nóng mặt, nghĩ một lát mới nói: “Đợi anh thao không nổi rồi, đổi sang tôi thao anh!”
Trì Sính làm như không nghe thấy.
Ngô Sở Úy chọt chọt Trì Sính: “Nè, tôi có thể thao anh không?”
Trì Sính trì trệ nửa giây, vỗ một cái lên ót Ngô Sở Úy.
“Ngủ.”
Ngô Sở Úy quả thật đã buồn ngủ, không có tinh lực tính toán nữa, nhanh chóng ủ bên mặt Trì Sính ngủ mất.
Một đêm này ngủ rất ngon giấc, trước đó Ngô Sở Úy không dám ngủ ở nhà cũ, đặc biệt là vị trí giường lò này, sợ sẽ nhớ tới đêm bà Ngô đi, y chạm vào một thân thể lạnh lẽo. Nhưng bây giờ y không sợ nữa, nơi cánh tay chạm tới đều là thân thể rắn chắc ấm áp của Trì Sính, y lại có gia đình rồi.