Chương 25: Trêu ghẹo bác sĩ

Phòng khám vừa được dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt sàn không một hạt bụi liền hiện lên hai dấu giày khó ưa.

Khương Tiểu Soái ưỡn thẳng lưng, lạnh lùng nhìn Quách Thành Vũ, đây đã là lần thứ n hắn đến đây quấy rối. Từ hôm đó ngẫu nhiên đuổi đến đây, nói chuyện với Khương Tiểu Soái vài câu, Quách Thành Vũ đã có hứng thú nồng đậm với Khương Tiểu Soái. Gần như mỗi ngày hắn đều đến, mỗi lần đều dùng thân phận bệnh nhân để kiếm vài câu chửi, vui không biết mệt.

"Bác sĩ Khương, tôi mắc bệnh rất nghiêm trọng."

Khương Tiểu Soái nhìn cũng không nhìn Quách Thành Vũ một cái, trực tiếp cầm đồ lau nhà lên, hung tợn lau đi dấu móng lừa của người nào đó.

Đôi mắt xếch của Quách Thành Vũ vẫn luôn đuổi theo Khương Tiểu Soái, tơ máu trong mắt đều muốn phóng ra, biến thành mấy sợi dây thừng, trói vị bác sĩ anh tuấn này lại như cái bánh chưng, nhét vào xe, trêu ghẹo cho đã một phen. Nghĩ bậy nghĩ bạ một lát tay liền không giữ được, trực tiếp ôm lên eo Khương Tiểu Soái, cả người dán sát lên.

"Bác sĩ Khương, cái áo blouse của cậu dùng gì giặt vậy? Sao thơm thế?"

Mặt Khương Tiểu Soái lộ ra vẻ tức giận, hai chân mày sắc xảo chau vào nhau, quay người đấm một cái vào khóe môi Quách Thành Vũ. Quách Thành Vũ tránh cũng không tránh, nhàn nhã đón lấy. Mà sau đó còn thè lưỡi ra, động tác hạ lưu liếm liếm lên chỗ vừa bị Khương Tiểu Soái thi bạo, trong con mắt tràn đầy ý tứ xâm phạm.

Khương Tiểu Soái lại muốn xuất thủ, nhưng bị Quách Thành Vũ ôm chặt, không thể động đậy.

"Nếu cậu chịu khám bệnh cho tôi, thì tôi không làm ồn cậu nữa."

Khương Tiểu Soái thờ ơ buông tay, ngồi cạnh bàn chẩn trị.

"Chỗ nào không thoải mái?"

Quách Thành Vũ u oán nói: "Hôm qua tôi cởi quần nhìn, phát hiện hai trứng một lớn một nhỏ, khác biệt đặc biệt rõ ràng. Cậu nói xem cơ quan của tôi có phát bệnh gì không, hay là con mắt của tôi có vấn đề? Bác sĩ Khương, hay là tôi cởi quần ra, cậu xem giúp tôi đi? Xem thử hai quả trứng của tôi có phải đều to như nhau..."

Ánh mắt thiếu đánh liếc Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái không tức giận, thậm chí bình tĩnh giơ hai viên thuốc lên.

"Hai viên này có phải lớn bằng nhau?"

Quách Thành Vũ gật đầu.

Khương Tiểu Soái lập tức chẩn đoán: "Mắt không vấn đề."

"Vậy chính là bộ phận của tôi có vấn đề." Quách Thành Vũ ra vẻ lo lắng: "Hay bác sĩ Khương điều chỉnh giúp tôi đi? Trên cờ hiệu của cậu không phải viết là 'diệu thủ hồi xuân' sao? Tôi hiện tại rất cần diệu thủ của cậu..." Ra vẻ muốn kéo tay Khương Tiểu Soái đặt lên chỗ đũng quần, "... giúp tôi hồi xuân."

"Không cần phải thế." Khương Tiểu Soái rút tay về: "Trực tiếp cắt đi, về sau vĩnh viễn không có hậu họa."

Vừa nói xong, cửa bị mở ra, Ngô Sở Úy bước vào.

Khương Tiểu Soái vừa rồi còn rất bình tĩnh, nhưng vừa thấy cái đầu trọc lóc của Ngô Sở Úy, đã đại biến chuyển một trăm tám mươi độ.

"Sao cậu lại cạo đầu trọc lóc như vậy?"

Quách Thành Vũ cũng nhìn Ngô Sở Úy một cái, cười lạnh: "Thời buổi này đầu trọc lưu hành rồi sao?" Mấy hôm trước vừa đụng phải một Trì đại trọc lóc, hôm nay lại đụng phải một Ngô trọc lóc.

Ngô Sở Úy vào phòng thay quần áo dơ ra, lúc bước ra trực tiếp rút một cái chăn màu xám.

Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một hồi, cái đầu trọc láng o này, đôi mắt to tròn này, lại thêm cái chăn đó... lập tức nghiêng đầu gọi: "Này, Vượng tử, cậu xem có giống Ikkyu không?" (Một nhân vật trong anime Ikkyu-san)

Lý Vượng cười ha ha.

Ngô Sở Úy đã tu luyện nội công tương đối vững chắc, ánh mắt còn thản nhiên hơn sư phụ mình nhìn thẳng vào con ngươi Quách Thành Vũ.

"Bệnh mắt của anh không nhẹ đâu, trong mắt đều có c*t rồi."

Quách Thành Vũ không hiểu, nhưng Khương Tiểu Soái lại hiểu, lập tức bật cười, sau đó không nhịn được nữa, cong người chạy vào trong, từ trên giường cười xuống dưới giường, ôm lan can cười đến xuất huyết nội.

Ngô Sở Úy bị mù màu, người khác thấy trong mắt Quách Thành Vũ là tơ máu đỏ, nhưng vào trong mắt Ngô Sở Úy thì lại thành màu vàng, cho nên mới có câu nói vừa rồi.

Cho đến khi Quách Thành Vũ đi rồi, Khương Tiểu Soái vẫn còn vui vẻ không thôi.

Ngô Sở Úy sờ cái đầu trọc của mình: "Có gì buồn cười sao?"

Khương Tiểu Soái lúc này mới ngừng cười, rất nghiêm túc hỏi Ngô Sở Úy: "Cái đầu của cậu rốt cuộc là sao?"

Ngô Sở Úy ném ra giường sang một bên, căm hận thở ra một cái, đem đầu đuôi sự việc kể lại cho Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái nghiến răng: "Cậu thật sự để người ta bắt được?"

"Đúng đó." Ngô Sở Úy còn canh cánh trong lòng: "Rõ ràng tôi đã mang mặt nạ, sao anh ta lại nhận ra được?"

"Cậu nghĩ chỗ chúng ta có mấy người dám cầm gạch đập lên đầu?"

Ngô Sở Úy lại không cho là đúng, y ẩn ẩn cảm thấy là con mắt của mình gây ra. Trước mặt chính là cái gương, y nhìn chằm chằm mình trong gương, lại cầm lên soi, trước sau trái phải quan sát mọi góc độ, nhìn sao cũng cảm thấy mắt mình rất kỳ lạ.

"Aii, Tiểu Soái, anh nói xem tôi có thể đi thẩm mỹ viện kéo khóe mắt lên không? Tôi thấy nó lớn quá."

"Tôi đánh cậu bây giờ, tin không?" Khương Tiểu Soái tức anh ách: "Cả gương mặt cậu chỉ nhờ vào đôi mắt đó chống đỡ thôi! Bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ biết không!"

"Mắt lớn quá, tâm tư gì cũng không che giấu được. Hễ là người có tính toán đều không có con mắt sáng rõ thế này."

Khương Tiểu Soái lại kéo lông mi đen bóng cong cong của Ngô Sở Úy một cái, âm u nói: "Cậu sai rồi, hung khí càng sáng càng sắc bén, cậu cần kiên nhẫn mài nó, lợi dụng nó, khiến nó biến thành vũ khí sắc bén của riêng cậu."

Khương Tiểu Soái chính là không nói thẳng, bất luận Ngô Sở Úy làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức, chỉ cần nhìn vào mắt y, Khương Tiểu Soái liền cảm thấy y rất hiền lành, ưu thế trời cho này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.