Chương 242: Cậu có thể làm con trắng ra

Ngô Sở Úy tiếp tục làm thân với Đâu Đâu, Đâu Đâu vẫn không thèm để ý. Tay cầm một cây kẹo que vị chocolate, kiêu ngạo bỏ vào miệng liếm cắn, không biết còn cho rằng nó đang ăn que nhựa phía dưới.

Ngô Sở Úy muốn hỏi nó có thể cho mình nếm thử một miếng không, kết quả nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra phải biểu đạt thế nào.

Gọi Trì Sính, Trì Sính đang ở nhà vệ sinh cất tiếng đáp lại.

Ngô Sở Úy mở cửa nhà vệ sinh ra, thò đầu vào.

“Có thể cho tôi liếm một cái không? Nói bằng tiếng Anh nói thế nào?”

Trì Sính đang giải quyết thằng nhỏ, nghe câu này liền cười dữ tợn.

“Cần gì nói bằng tiếng Anh? Dùng tiếng Trung tôi cũng cho cậu liếm.” Nói xong vẩy vẩy cự long trong tay.

Ngô Sở Úy thấp giọng mắng, đóng cửa cái rầm.

Đi đến trước mặt Đâu Đâu, trực tiếp đưa tay qua.

“I want to eat. (Cậu muốn ăn)”

Đâu Đâu lấy cây kẹo trong tay ra, con mắt đen bóng nhìn thẳng vào Ngô Sở Úy.

“You are crazy! (Chú điên rồi)”

Ngô Sở Úy: “…”

Mười phút sau, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà bếp, tay cầm một cái dĩa nhỏ, trong dĩa là nước đường. Y cố ý đi ngang qua Đâu Đâu, lấy tay gõ lên dĩa, phát ra tiếng keng keng.

Đâu Đâu căn bản không để ý đến y, hai cái chân đen thui khoanh lại, chuyên tâm ăn kẹo của nó.

Ngô Sở Úy bắt đầu thổi kẹo, nhớ lúc xưa y cũng dựa vào môn tuyệt học này để câu được Trì lão gia đến tay.

Vì quá lâu không thổi, trình độ hơi giảm đi. Vốn muốn thổi một con thỏ, kết quả sau khi thổi xong, một con chuột sinh động như thật hiện ra.

Con mắt to đen lúng liếng của Đâu Đâu trộm liếc sang bên này, kết quả đợi khi Ngô Sở Úy nhìn sang nó, nó lại nhanh chóng quay đầu về.

Ngô Sở Úy thè lưỡi, từ trên xuống dưới, chậm rãi liếm lên cây kẹo. Cố ý ra vẻ say mê, miệng phát ra tiếng nước chẹp chẹp, dụ hoặc Đâu Đâu chủ động tới làm thân.

Kết quả, lại triệu Trì lão gia ra.

Ngô Sở Úy giãy dụa một lúc, mới đuổi được con chuột quấn người Trì Sính đi.

Kẹo trong tay hoàn toàn biến hình, Ngô Sở Úy muốn thổi thêm một con mèo, kết quả lại thổi ra vịt Donald.

Lần này, Đâu Đâu đã kìm không nổi, nó là khách quen của công viên Disneyland.

Thế là, bước thật nhỏ, nhích từng chút từng chút sang chỗ Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy đùa nghịch con vịt trong tay, khóe mắt đảo qua một bóng đen đang tiếp cận mình.

Cuối cùng, Đâu Đâu nhích đến trước mặt Ngô Sở Úy, ánh mắt hiếu kỳ thăm dò kẹo trên tay Ngô Sở Úy.

“Đây là cái gì?”

Ngô Sở Úy nhấn mạnh từng chữ: “Kẹo… đường.”

Đâu Đâu nghiêm túc lặp lại: “Ống… nhổ.”

Ngô Sở Úy đỡ trán, chệch tận đâu vậy?

Muốn tỉ mỉ giải thích cho Đâu Đâu nghe hàm nghĩa của kẹo đường, mượn cớ này kéo quan hệ với Đâu Đâu. Kết quả mở miệng quên từ, bất đắc dĩ lại phải vào phòng ngủ, trả bằng giá bán thân để mời Trì Sính vừa bị mình đuổi đi ra.

Sau khi Trì Sính trở ra, rất lưu loát giải thích cho Đâu Đâu nghe kẹo đường này là một tuyệt học dân gian, lập tức trấn trụ được Ngô Sở Úy. Trong ý thức của y, Trì Sính chính là một tên khốn vô học bất tài, tất cả là nhờ vào quan hệ. Nào ngờ người ta nói lời đưa tình trôi chảy như thế, âm giọng tiếng Anh cũng rất chính thống.

Quả nhiên, sau khi Trì Sính nói xong, cánh tay nhỏ của Đâu Đâu lập tức dính lên mu bàn tay Ngô Sở Úy. Nhẹ vuốt vài cái, lầm bầm nói một đống lời Ngô Sở Úy nghe không hiểu.

Thế là, Trì Sính trở thành phiên dịch giữa họ.

“Nó nói nó cũng muốn nhờ cậu thổi kẹo cho nó.”

Ngô Sở Úy nghe xong gật đầu, lại nhờ Trì Sính hỏi Đâu Đâu muốn gì.

Đâu Đâu nói: “Bee (ong mật).”

Trì Sính vừa muốn nói, Ngô Sở Úy đã cản hắn lại.

“Cái này không cần anh nói, tôi hiểu rồi, he he…”

Bean… đậu… Ngô Sở Úy tự thầm thì, vẫn là con nít dễ dụ, thổi đậu là được.

Thế là, y thật sự thổi ra một hạt đậu tròn cho Đâu Đâu.

Đâu Đâu nhíu mày, dáng vẻ không muốn tiếp nhận.

Ngô Sở Úy khó hiểu, chuyện gì đây?

Trì Sính cũng không hiểu tác phẩm nghệ thuật trừu tượng này của Ngô Sở Úy, thế là hỏi thay Đâu Đâu: “Cậu thổi cái gì vậy?”

Ngô Sở Úy nói: “Hạt đậu đó! Bean!”

Trì Sính dồn sức nhéo tai Ngô Sở Úy một cái, nói: “Nó bảo cậu thổi con ong, bee, không phải bean.”

Ngô Sở Úy cứng miệng: “Không thể nào, rõ ràng tôi nghe là bean, không tin anh hỏi nó lần nữa đi.”

Trì Sính lại hỏi Đâu Đâu.

Đâu Đâu lập tức nói: “Bean!”

“Anh coi!!” Ngô Sở Úy vỗ mạnh lên bàn, hùng hồn chất vấn Trì Sính: “Thế nào? Vừa rồi anh nghe rõ chưa? Nó nói là bean đúng không?”

Trì Sính đau lòng nhìn Ngô Sở Úy.

“Bean cũng có nghĩa là ‘ngốc'!.”

Ngô Sở Úy: “…”

Qua một lát, Ngô Sở Úy không thổi kẹo nữa, mà chuyển sang làm ảo thuật.

Cái gọi là ảo thuật, chỉ là cải tiến một chút kỹ thuật móc túi của y, đã đủ để lừa gạt dạng nhi đồng có chỉ số thông minh thấp như Đâu Đâu.

Ngô Sở Úy bỏ một viên chocolate vào túi Đâu Đâu, đợi khi Đâu Đâu thò tay vào lấy, viên chocolate đã không thấy đâu. Lúc Đâu Đâu nôn nóng, Ngô Sở Úy liền kéo tay nó vào túi mình.

Sau đó, Đâu Đâu sờ được viên chocolate.

“So amazing (Thật thần kỳ).” Đâu Đâu trợn to mắt.

Ngô Sở Úy rất có cảm giác thành tựu.

Sau đó, y lại tìm cây kẹo có hình dạng giống Túi Dấm Nhỏ trên giá, nháy mắt đưa tình với Trì Sính: “Anh nói với nó, tôi có thể biến con rắn này thành vật sống.”

Trì Sính thật lòng không muốn tham gia vào trò chơi ấu trĩ này.

Ngô Sở Úy kéo Đâu Đâu qua, tiểu thụ và tiểu tiểu thụ toàn bộ đều ra vẻ đáng thương.

Trì Sính lập tức bị dụ dỗ.

Qua một lát, tất cả chuẩn bị xong, Ngô Sở Úy lắc lắc kẹo trong tay, hô lớn.

“Now it is the time to witness miracle! (Bây giờ chính là thời khắc để chứng kiến kỳ tích!)”

Kẹo đường trong tay nhanh chóng bị ném ra ngoài cửa, đợi khi Đâu Đâu quay đầu qua, Túi Dấm Nhỏ bò vào.

Đâu Đâu hưng phấn kêu oa oa, đuổi theo Túi Dấm Nhỏ, Túi Dấm Nhỏ cho là gió lốc đen thổi tới, bò xềnh xệch đi mất.

Ngô Sở Úy lại tìm một cây kẹo lớn hơn, ném ra ngoài cửa, Thùng Dấm To lại bò ra.

Tay Đâu Đâu vỗ đến mức đỏ luôn.

Đã rất lâu Ngô Sở Úy không được người ta nhìn bằng ánh mắt sùng bái này, thật có cảm giác thành tựu.

“Go on.” Đâu Đâu rõ ràng còn chưa đã nghiện.

Ngô Sở Úy rất tự tin: “Con nói xem, con muốn biến ra cái gì?”

Đâu Đâu không trực tiếp nói với Ngô Sở Úy, mà dán miệng nhỏ vài tai Trì Sính, nói xong còn xấu hổ, che mặt cười khúc khích.

Trì Sính cũng dữ tợn cười theo.

Ngô Sở Úy hỏi: “Nó muốn biến cái gì?

Trì Sính nói: “Nó muốn cậu biến nó trắng ra.”

Ngô Sở Úy: “…”

Vì không có bản lĩnh cao siêu này, Ngô Sở Úy chỉ đành dùng chuyện khác dời lực chú ý của Đâu Đâu.

Tìm ra trái bóng rổ nhỏ mà Uông Trẫm tặng y, ma thuật biến bóng lớn thành bóng nhỏ của Uông Trẫm mới gọi là đặc sắc, Ngô Sở Úy chỉ có thể giả đò để lừa con nít.

Nhét quả bóng vào miệng, giả đò nuốt ừng ực.

Sau đó, lấy ra từ sau lỗ tai Đâu Đâu.

Đâu Đâu há to miệng, mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng nhỏ trong tay Ngô Sở Úy, không dám tin quả bóng rổ này thật sự mới chui ra từ bụng Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy nhìn thấy vải phủ sô pha bị trượt xuống đất, bèn quay người phủ lại.

Vừa quay đầu lại, Đâu Đâu thò tay qua, sờ rất lâu sau tai Ngô Sở Úy.

Không sờ được cái gì, dáng vẻ đầy thất vọng.

Ngô Sở Úy ban đầu còn khó hiểu, không hiểu Đâu Đâu sờ tai mình làm gì. Sau đó nhớ lại ảo thuật vừa rồi, lại nghĩ đến cả quá trình, mắt lập tức trợn tròn.

Đâu Đâu cũng học theo y trợn tròn mắt.

Trong phòng vang lên tiếng gào của Ngô Sở Úy.

“Bảo bối sống của tôi! Không lẽ con thật sự nuốt quả bóng đó rồi?”

Trì Sính nghe thế chạy tới, Ngô Sở Úy đang đè Đâu Đâu xuống, vỗ mạnh lên lưng nó, muốn nó ói quả bóng ra. Mặt Đâu Đâu nghẹn đỏ, vừa khóc vừa gào rất là náo nhiệt.

Trì Sính trầm giọng nói: “Đưa tôi!”

Ngô Sở Úy khóc tang giao Đâu Đâu cho Trì Sính.

Trì Sính vỗ một phát, quả bóng nhỏ liền phọt ra từ miệng Đâu Đâu.

Sau đó, chính là tiếng khóc không ngừng nghỉ của Đâu Đâu.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

Ngô Sở Úy nhìn qua lỗ mắt mèo, lập tức giật mình, má ơi! Mẹ của thằng bé truy sát đến rồi.

Phản ứng đầu tiên chính là lao vào bịt miệng Đâu Đâu, ngàn vạn lần không thể để Trì Giai Lệ nghe được Đâu Đâu đang khóc, y phải dỗ yên Đâu Đâu trước khi cửa mở.

Thế là, sử ra chiêu số toàn thân, lợi dụng toàn bộ ngũ quan, một giây biến đổi ba vẻ mặt khôi hài. Kết quả, thằng bé vẫn không có phản ứng gì, mà lại chọc cười cậu của thằng bé.

Trì Giai Lệ ấn chuông cửa mấy lần, lớn tiếng gọi: “Trì Sính, mày mở cửa ra cho tao!”

Ngô Sở Úy bị bức ép cùng đường, chỉ đành gác lương tâm sang một bên, bảo đảm.

“I can turn you white.” (Cậu có thể biến con trắng ra.)”

Đâu Đâu lập tức ngưng khóc.

Sau khi Trì Giai Lệ bước vào, thấy Đâu Đâu tựa vào lòng Ngô Sở Úy, sắc mặt cô không tốt lắm. Đi thẳng vào, đưa tay ôm Đâu Đâu.

“Đi, theo mẹ về nhà.”

Không ngờ, Đâu Đâu vùi mặt vào ngực Ngô Sở Úy, hai cánh tay ôm thật chặt, hàm ý cự tuyệt rất rõ ràng.

Đợi lúc Trì Giai Lệ kéo nó, Đâu Đâu liều mạng giãy dụa kêu khóc, nói gì cũng không chịu cùng Trì Giai Lệ về nhà.

Trì Giai Lệ nổi lửa, mới không bao lâu thôi mà? Đã kịp tẩy não con cô rồi sao?

“Tại sao con không về nhà?” Trì Giai Lệ hỏi.

Đâu Đâu nghiêm túc nói với cô: “Anh trai này nói có thể biến con trắng ra.”

Trì Giai Lệ suýt sụp đổ: “Thằng con ngốc nghếch! Lời này con cũng tin được?”

Đâu Đâu cứ tin, bất kể Trì Giai Lệ khuyên nhủ thế nào cũng không chịu nghe. Sau đó Trì Giai Lệ không còn kiên nhẫn, muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh trực tiếp lôi Đâu Đâu về.

Đâu Đâu không hề sợ hãi lý luận với cô.

“Mẹ quên trên sách nói sao rồi hả? Chỉ có tự do mới có thể đạt được trưởng thành!”

Trì Giai Lệ bị một câu của Đâu Đâu làm nghẹn không nói nên lời, tức cũng không được giận cũng không xong, ném ánh mắt phẫn hận sang Ngô Sở Úy, đổi lấy một ánh mắt nhân hậu giả tạo. Cô đột nhiên nhớ ra, hai tiếng đồng hồ trước, hai người còn đang âm thầm đấu đá, hiện tại lại trưng dáng vẻ phụ nữ cường hãn, không phải cố ý cho người ta cười chê sao?

Thế là, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh nhạt.

“Được! Vậy ngày mai mẹ lại đến đón con, mẹ thật muốn xem thử, cậu ta có thể biến con trắng ra thế nào!”

Nói xong, nhéo một cái lên mặt Đâu Đâu, cười lạnh bỏ đi.