Chương 22: Nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi

Trì Sính dừng xe trước cửa sàn nhảy cao cấp của Tam Lý Truân, cất bước vững chắc đi vào.

Trong phòng riêng, đã có năm sáu người đang đợi.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính bước mau ra cửa, nhỏ giọng nói với Trì Sính: "Trì thiếu, chúng tôi đã cướp người về rồi, tên nhóc đó muốn ra nước ngoài."

Trì Sính không nói gì, đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt phức tạp thăm dò tiểu Long.

Tiểu Long hoảng sợ, khóc xin Trì Sính tha thứ cho cậu.

"Anh Trì, em không muốn giở trò với anh, hôm đó ba anh phái mấy tên cớm suốt đêm đuổi đến ngoại ô, lúc đó em bị dọa ngốc, ba anh tìm em nói chuyện, em không dám không thừa nhận mà, nhiều cớm như thế cầm súng đứng sau lưng ông ấy đó."

"Mẹ mày còn muốn gạt ai hả?" Người đàn ông bên cạnh tiểu Long nổi giận đầu tiên, vung một bạt tai qua, "Rõ ràng là chuyện do mày gây ra! Cuộc điện thoại gọi đến thành ủy đó tụi tao đã tra rồi, chính là số điện thoại của Quách Thành Vũ! Lúc bố già lái xe đến ngoại ô, mày đã sớm không còn bóng dáng!"

Tiểu Long không thể biện giải, chỉ muốn giãy khỏi trói buộc của người bên cạnh, gục lên chân Trì Sính khóc.

Trì Sính sờ đầu cậu ta, giọng nói hờ hững.

"Đừng khóc nữa, đứng lên nhảy cho tôi xem."

Tiểu Long đỏ mắt nhìn Trì Sính: "Anh không giận nữa?"

Trì Sính hất cằm, ý bảo tiểu Long nhảy trước đi.

Tiểu Long hoảng loạn đứng lên, đi ra giữa sảnh khiêu vũ bắt đầu nhảy, âm nhạc sôi động phối hợp với thân thể uốn éo gợi tình, làm người xem huyết mạch sục sôi. Tiểu Long nhìn thấy Trì Sính cười, dây thần kinh căng chặt cũng được buông lỏng, nhẹ cởi nút áo, tay như có như không sờ lên vai, động tác vặn xoắn hết sức tiêu hồn.

"Mày cảm thấy cậu ta đủ lẳng lơ không?" Trì Sính hỏi Cương Tử bên cạnh.

Cương Tử cười xấu xa: "Cũng được."

Trì Sính lại hỏi mấy tên khác trong phòng: "Tụi bây thấy thế nào?"

Mấy tên đó đều đồng loạt gật đầu vỗ tay, tiếng cười đặc biệt dung tục.

"Vậy để lại cho tụi bây chơi đó, tao không theo đâu."

Chân Trì Sính vừa bước đến cửa, tiểu Long đột nhiên ý thức được cái gì, khóc la muốn lao đến, lại bị mấy người đàn ông cản lại.

"Anh Trì, anh Trì, anh đừng như vậy, em sai rồi còn không được sao? ..."

Cương Tử đi theo Trì Sính, Trì Sính liếc mắt nhìn hắn, Cương Tử lập tức ghé tai lại gần.

"Trông chừng một chút, đừng chơi chết."

"Được."

Trì Sính vừa ra khỏi đó, còn chưa kịp hít không khí trong lành, đã thấy xe của mình bị một cái chân của ai đó đá bậy, người đó vừa đá vừa chửi: "Thao mẹ mày! Đây là xe của ai hả? Cản đường của ông có biết không? Mau tránh ra cho tao, không tránh tao đạp!"

Người đá xe chính là Vương Chấn Long, hắn cũng thường xuyên đến chỗ này, đường Tam Lý Truân hẹp, không tiện đậu xe. Vì không tìm được chỗ đậu xe, Vương Chấn Long cảm thấy mất mặt, thấy chiếc xe này cũng không đáng bao nhiêu tiền, nên vui vẻ chà đạp.

Trì Sính không lên tiếng bước qua.

Vương Chấn Long gầm vào mặt Trì Sính: "Thằng trọc, xe này của mày hả? Mau lái đi cho tao!"

Nhạc Duyệt ngước mắt nhìn Trì Sính một cái, ánh mắt liền dính lại, thằng trọc trong miệng Vương Chấn Long mặc một cái quần cảnh sát, áo khoác màu xám bình thường đến không thể bình thường hơn. Trên cổ tay không có đồng hồ, trong mắt không có sự cao ngạo khinh thường chúng sinh, nhưng chỉ mỗi động tác mở cửa xe đó đã khiến Nhạc Duyệt cảm thấy áp suất to lớn.

Tim, giống như bị sức hút đó hút mạnh lên xe.

Trì Sính không lập tức lái xe đi, mà thông qua cửa sổ nhìn Vương Chấn Long một cái.

Vương Chấn Long há mồm chửi: "Còn lề mề gì nữa? Mau cút cho tao!"

Trì Sính quay đầu đi, từ đầu đến cuối không nói một câu.

...

Hơn một giờ tối, Vương Chấn Long và Nhạc Duyệt mới ra khỏi sàn nhảy đó, Vương Chấn Long uống nhiều rượu, trên đường động tay động chân với Nhạc Duyệt. Nhạc Duyệt không hiểu sao cảm thấy ghê tởm, gạt móng vuốt dơ bẩn của hắn ra, chui vào xe trước.

Trên đường, trong đầu Nhạc Duyệt vẫn luôn hiện lên gương mặt của Trì Sính.

Hình dung thế nào đây? Không tính là anh tuấn nhất đẳng, nhưng chính là có một loại sức quyến rũ khó nói. Trán hắn cứng như đá, bờ vai rộng như một ngọn núi, cánh tay chắc nịch hơi giơ lên, sẽ có thể ôm chặt lấy cô. Bàn tay to lớn mở cánh cửa xe đó, chắc có thể bóp nát cô đi?...

Một ngã rẽ bất ngờ không dự liệu, cắt ngang suy nghĩ của Nhạc Duyệt.

"Anh có thể lái xe đàng hoàng chút không?" Nhạc Duyệt không kiên nhẫn nói với Vương Chấn Long.

Đầu óc Vương Chấn Long bết đặc, trong tầm mắt có chiếc xe liên tục rẽ trái rẽ phải trước mặt, xoay chuyển làm hắn muốn nôn. Sắc mặt hắn đỏ bừng, hai tay cố gắng xoay vô lăng, xe phía trước càng không muốn tránh hắn, hắn càng không giảm tốc độ không thắng xe...

Năm phút sau, một tiếng thét vang lên.

Trong điểm mù của máy giám sát đường phố, một chiếc xe đụng phải bệ đá rồi lật nghiêng, kính chắn gió vỡ nát, đầu xe biến hình nghiêm trọng. Trước khi xuất phát Nhạc Duyệt đã thắt dây an toàn, lúc này thương thế không nặng, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Vương Chấn Long thì thảm rồi, hắn lái xe trước giờ không thắt dây an toàn, lúc này nửa người bị kẹt trong bảng thép biến hình nghiêm trọng, máu thịt bê bết, ngất xỉu tại chỗ.

Nhạc Duyệt nhìn Vương Chấn Long một cái rồi không dám nhìn nữa, như phát điên bò ra khỏi xe.

Cửa xe được mở ra, Nhạc Duyệt chui ra ngoài xong liền tê liệt dưới đất.

Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, chiếc quần cảnh sát thoải mái ở trên giày da, ánh mắt Nhạc Duyệt nôn nóng hướng lên trên, nhìn thấy áo khoác màu xám của hắn, và gương mặt mang theo nụ cười lạnh của hắn.