Chương 2: Bớ người ta! Có người tự sát

Nhạc Duyệt đanh đá, Ngô Kỳ Khung đã quen rồi, cũng không muốn tính toán gì với cô, y cúi người nhặt túi lên, cười cười nhét vào ngực Nhạc Duyệt.

"Nếu em không thích anh như vậy, anh có thể giảm béo vì em."

"Khỏi tốn công đi, căn bản không phải chuyện mấy chục kg thịt, số cân thì giảm được, nhưng độ bủn xỉn thật sự đã hết cứu rồi! Đi dạo với anh thì phải mua hàng giảm giá, đi siêu thị thì mua hàng khuyến mãi, đến nhà cũng phải chọn không có mạng không có điều hòa. Mấy chị em tốt của tôi, người ta đều có xe riêng kia kìa, tôi còn phải ngồi xe bus tàu điện ngầm đó!"

Ngô Kỳ Khung tốt tính dỗ dành: "Bắc Kinh chen chúc như thế, giá xăng lại cao, mua xe không có lợi!"

Nhạc Duyệt tức tối: "Đúng, một tháng tiền lương của anh chỉ hơn hai ngàn, vật giá tại Bắc Kinh cao như vậy, nuôi bạn gái là không có lợi đâu! Vì tiết kiệm tiền giùm anh, hai chúng ta chia tay đi."

"Đừng để..." Ngô Kỳ Khung hạ giọng xuống nước nài nỉ: "Tiêu tiền cho em anh không tiếc."

"Phải, tổng cộng chỉ có khoảng hai ngàn, có gì đáng tiếc? Anh cố gắng hết sức cũng chỉ được một chén nước đậu xanh hai cái bánh vòng là quá mức rồi. Sinh viên tốt nghiệp của đại học trọng điểm, thế mà cũng thuộc dạng sáng đi 9 giờ chiều về 5 giờ, còn không bằng người học trường dạy nghề. Đám bạn của tôi còn chưa tốt nghiệp trung học, nhưng bây giờ người ta đã có BMW, còn anh không có nổi BMW, thì ít nhất cũng phải có Passat chứ?"

Ngô Kỳ Khung lấy khăn giấy ra quan tâm lau mồ hôi cho Nhạc Duyệt: "Đừng gấp, đừng gấp, đợi vài năm nữa sẽ mua."

"Vài năm nữa? Với chút ít tiền lương đó của anh, còn trông mong mua xe được sao? Chỉ với căn nhà rách nát của nhà anh bây giờ, anh còn có mặt mũi mời tôi đến ăn cơm? Ngô Kỳ Khung, nghèo cùng cực (hiện tượng đồng âm), rốt cuộc thì anh nghèo cỡ nào? Chỉ với mỗi cái tên đó của anh thì tám đời cũng không làm giàu nổi. Được rồi, anh về đi, nói với mẹ anh chúng ta chia tay rồi."

Nhạc Duyệt quay đầu định đi, Ngô Kỳ Khung lại kéo cô lại, hai người lôi lôi kéo kéo, chó trong sân nhà bên cạnh đã sủa gâu gâu.

"Thật sự không có cơ hội xoay chuyển sao?" Mắt Ngô Kỳ Khung hơi đỏ lên.

Nói thật, Nhạc Duyệt chanh chua, nhưng lại không phải nhẫn tâm, nếu cô thật sự vô tình, thì sẽ không chịu đựng đến ngày hôm nay mới nói chia tay. Nhìn Ngô Kỳ Khung như thế, Nhạc Duyệt cũng rất không đành, nhưng thật sự đã không còn cảm giác, sớm muộn cũng phải quyết tâm chấm dứt, nếu cứ do dự thiếu quyết đoán thì lúc nào mới xong?

"Ngô Kỳ Khung, nói thật, tôi không chê anh nghèo, tôi chỉ hận anh không có chí tiến thủ. Từ khi chúng ta quen nhau, anh không hề làm chút chuyện nào vượt mức. Cho dù anh đánh lộn với tôi, hoặc cằn nhằn vài câu, ít ra còn làm tôi thấy chút mới mẻ! Nói dễ nghe một chút thì là thành thật ổn trọng, nhưng nói trắng ra là sợ sệt! Nhút nhát!"

Phía dưới cột điện sau lưng Nhạc Duyệt có một cục đá, Ngô Kỳ Khung ngẩn người nhìn nó, đột nhiên nhớ đến một đoạn tiểu thuyết trong 'Sớm nắng chiều mưa', nam chính vì cứu vãn tình cảm, liên tục lấy đá đập đầu mình, cuối cùng soạn ra một đoạn tình cảm làm người cảm động.

"Anh có thể chết vì em." Ngô Kỳ Khung đột nhiên phun ra một câu như vậy.

Nhạc Duyệt không thèm chớp mắt, cười như nghe trò đùa.

"Anh không cần chết vì tôi, anh chỉ cần rạch một dao lên tay mình thôi, tôi đã gọi anh một tiếng ba rồi!"

Ngô Kỳ Khung run rẩy đi lại gần cột điện, cúi người nhặt cục đá bị mất một góc lên, hai tay run như cành trúc úa trong gió. Vất vả lắm mới nắm chặt được, nghiêng đầu nhìn Nhạc Duyệt, run cầm cập nói.

"Anh... anh sẽ đập thật đó, em đừng hối hận."

Nhạc Duyệt liếc mắt nhìn y, căn bản không xem là gì, nghiêng đầu đi.

Bốp!

Nhạc Duyệt lập tức xoay lại nhìn, kinh hoảng tái mặt.

Ngô Kỳ Khung ngã xuống đất, thân thể không ngừng co giật, đầu toàn là máu.

"Đại Khung, đại Khung, anh đừng dọa tôi! Bớ người ta! Có người tự sát!"