Cách biệt bảy năm, đôi bạn hoàng kim ngày xưa một lần nữa chen nhau tắm dưới một cái vòi sen.
Hai thân thể đủ khiến phái nữ mất khống chế thét gào đứng sát vào nhau, cơ bắp chắc nịch bị thấm ướt, lộ ra ánh sáng mê người. Lòng bàn tay Quách Thành Vũ bị rút nước, quét qua mặt Trì Sính. Tóc Trì Sính ướt đẫm dán lên da đầu, ngũ quan đầy mùi vị dương cương bị nước xối càng thêm anh tuấn, hơi thở phái mạnh bạo tăng.
Quách Thành Vũ trêu chọc vuốt một cái lên cự vật của Trì Sính: “Tổng công đại nhân vẫn uy mãnh như cũ nha.”
Trì Sính bóp chặt phần cổ Quách Thành Vũ, nhìn vào ngũ quan rõ rệt của hắn, chất vấn: “Trình độ này có đủ tư cách thao cậu không?”
Quách Thành Vũ đạp lên mông Trì Sính.
“Mẹ nó tôi thao cậu thì còn may ra.”
Hai người giống như lại trở về tuổi mười bảy mười tám, bỏ đi tâm cơ và bụng dạ, thân mật không khoảng cách nói cười đùa giỡn trong phòng tắm, hưởng thụ lạc thú hạ lưu giữa mấy thằng con trai.
Tắm xong, Quách Thành Vũ dẫn Trì Sính vào phòng nghỉ ngơi, mời thầy xoa bóp đến mát xa.
Trì Sính nằm trên giường mát xa, mắt hơi híp lại, giữa chân mày lộ ra mấy phần mệt mỏi.
Quách Thành Vũ đưa cho hắn một điếu thuốc.
Trì Sính hít một cái, khói thuốc lan ra từ mũi.
“Hút thuốc xịn thế này à?”
Quách Thành Vũ trêu chọc: “Chúng ta là người làm ăn, thứ có xa xỉ cỡ nào cũng không quá đáng, cậu đi trên con đường làm quan chức, tiền riêng dù có kiếm được nhiều thì dám lấy ra khoe khoang sao?
Trì Sính chỉ cười không nói.
Quách Thành Vũ lại hỏi: “Đã bao lâu không tìm người mát xa rồi?”
Trì Sính búng tàn thuốc, thờ ơ mở miệng: “Không nhớ rõ.”
“Cuộc sống của cậu thật nhạt nhẽo! Xem bản thân vẫn còn là thằng nhóc mười bảy mười tám sao? Cho hai tờ tiền đã có thể sống hai tuần lễ?” Quách Thành Vũ nói.
Trì Sính lật người lại, ánh mắt cứng cỏi nhìn nóc nhà.
“Nếu biết thao, thì bất kể thay đổi ai, hay chỉ thao một người, đều có thể thao ra hoa. Nếu không biết thao, cho dù thao cả bầy, cũng không thao ra được cái muốn thao.”
Quách Thành Vũ ném ánh mắt sắc bén qua.
“Cậu đang mỉa mai ai vậy?”
Trì Sính buồn cười nhìn hắn: “Thật sự bị tôi nói trúng hả?”
Quách Thành Vũ trưng vẻ tôi không ăn nhưng tôi tự hào.
Trì Sính lại mỉa: “Nhìn chút tiền đồ của cậu đi!”
“Tôi có gì phải lo?” Quách Thành Vũ không nghĩ thế: “Cuộc sống còn dài, còn sợ không được sao?”
Trì Sính ngẫm nghĩ, “Cũng đúng, có chút trông mong cũng không tệ, bây giờ ngay cả chút trông mong tôi cũng không có.”
“Hai cậu…”
Trì Sính lập tức ngắt lời: “Đừng nhắc tới cậu ta với tôi.”
“Đến mức đó sao?” Quách Thành Vũ hỏi: “Có phải chuyện lớn gì đâu chứ?”
Trì Sính hừ lạnh một tiếng, “Để Khương Tiểu Soái chính miệng nói chưa từng yêu cậu, cậu thử xem là cảm giác gì.”
“Hai chúng tôi không có giả tạo như hai cậu, có yêu hay không chưa từng gắn trên miệng. Cho dù cậu ta thật sự nói thế, tôi cũng không nhỏ nhen như cậu, không yêu tôi tôi sẽ liều mạng làm cậu ta phải yêu.”
Trì Sính dụi tắt điếu thuốc, “Không phải tôi nhỏ nhen, mà là cậu tiện từ xương.”
“Xương tiện có người mua, chứ cái dạng xương giá trên trời như cậu nhất định sẽ hạ giá thôi.”
Trì Sính lật người nằm nghiêng, rút con dao nhỏ ở eo ra, ném một câu: “Cậu muốn bị xẻo hả?”
Trên mặt Quách Thành Vũ xuất hiện nụ cười.
Xoa bóp xong, Trì Sính tự nhiên bước lên giường Quách Thành Vũ, vạch chăn chui vào.
“Này, tôi nói nha, cậu cũng không thèm xem mình là người ngoài chút xíu nào sao?”
Trì Sính nói vang dội: “Với cậu tôi vẫn còn bị xem là người ngoài sao?”
“Không phải người ngoài cũng không phải người trong nha! Giường có thể ngủ bừa sao hả?”
Trì Sính nói: “Trước kia bộ hai chúng ta còn ít ngủ chung sao?”
Nói xong kéo Quách Thành Vũ lên giường.
“Tôi nhớ ra một chuyện.” Quách Thành Vũ cười nhưng không phải vì buồn cười, “Chỗ cậu đang ngủ nè, lúc trước Ngô Sở Úy từng ngủ, đêm đó… chậc chậc, nhớ lại thôi tôi đã thấy jj ngứa rồi, cậu nói xem sao mông cậu ta lại bự như thế? Vừa bự vừa tròn, cái này nếu bóp thì sướng cỡ nào chứ?!”
Vừa dứt lời, dây nịt sáng lên bên cạnh, may mà phản ứng kịp thời, không để Trì Sính lật người lại, sợi dây nịt quất trúng hông, nghẹn đau ghê gớm.
Quách Thành Vũ không chịu thiệt, bổ sung một câu.
“Quang cảnh giữa hai cái bánh màn thầu bự đó tôi cũng có vinh hạnh được thưởng thức.”
Trì Sính liếc mắt nhìn hắn: “Cố ý muốn nói những việc không nên nói đúng không?”
“Tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu kinh nghiệm với cậu, sao cậu làm được hả? Với kích cỡ của cậu, thao một đêm thì nát rồi đúng không? Nhìn cái chỗ non nớt đó, thật làm Quách đại gia tôi thèm muốn chết.”
“Cũng không phải là ai ai cũng có thể làm được, bị tôi làm nhiều rồi, trên cơ bản đều vừa nát vừa giãn, cậu ta là ngoại lệ. Có một phần nguyên nhân từ tôi, cũng có một phần nguyên nhân từ cậu ta, quả thật là cái mông tốt trăm năm khó gặp.”
Trên mặt Quách Thành Vũ là nụ cười xấu xa.
“Vừa rồi ai nói không cho tôi nhắc tới cậu ta? Bây giờ lại còn tự mình khen ngợi.”
Trì Sính vẫn bình thản, “Tôi nhắm vào những hành động của cậu ta, không liên quan đến thân thể cậu ta, dù cậu ta có đào mộ tổ tiên tôi, mông cậu ta vẫn là mông tốt, đây là sự thật không thể thay đổi.”
“Cậu nhớ rồi?” Quách Thành Vũ hỏi.
Trì Sính không đáp thẳng, chỉ cảm khái một câu khó hiểu.
“Tìm không được miếng thịt tốt như thế nữa.”
Quách Thành Vũ âm thầm cân nhắc mùi vị của miếng thịt mang tên Khương Tiểu Soái.
Trì Sính lại mở miệng: “Với nhiều năm kinh nghiệm giường chiếu của tôi, Khương Tiểu Soái chắc cũng không tệ, xem ra rất dâm đãng.”
Quách Thành Vũ nói từng chữ: “Cái này, và cậu, thật sự không liên quan.”
Trì Sính cười cười, không nói gì.
Hai người trầm mặc một hồi.
Trì Sính đột nhiên mở miệng hỏi: “Đau không?”
Quách Thành Vũ ngạc nhiên: “Hỏi ai vậy?”
“Không cảm thấy thì thôi.” Trì Sính nói.
Quách Thành Vũ sắp ngủ tới nơi.
Trì Sính vén chăn lên nhìn, vừa rồi quất một cái không để lại bất cứ vết đỏ nào. Quả nhiên da đủ dày, nếu là Ngô Sở Úy, một cú quất như vậy đã rên rỉ ba ngày rồi.
Nửa đêm, Quách Thành Vũ tỉnh lại nhưng không mở mắt, bên cạnh là tiếng hút thuốc. Hắn thò tay qua, rút điếu thuốc khỏi miệng Trì Sính, ném chính xác vào gạc tàn.
“Ngủ.” Quách Thành Vũ lạnh giọng nói.
Trì Sính nhìn chằm chằm hắn một hồi, trong lòng thầm nói: Quách tử, nếu không nhờ có việc hai chúng ta đã giảng hòa xua bớt, thì bây giờ cả hút thuốc tôi cũng hút không nổi rồi.
Qua vài ngày, Khương Tiểu Soái không biết ôm tâm tư gì, lại đi tìm Quách Thành Vũ.
Trước khi đi còn gọi điện thoại xác nhận một chút.
“Tối nay anh có rảnh không? Nếu có người khác, tôi sẽ không đến.”
Quách Thành Vũ cười đáp rất sảng khoái: “Không có ai, chỉ một mình tôi.”
Vừa cúp máy, Quách Thành Vũ đã rầu rĩ, hắn ngày ngày phải ngủ chung giường với Trì Sính, đuổi Trì Sính đi thì không nhẫn tâm, mà giữ Trì Sính lại thì gây cản trở, phải làm sao đây?
Suy nghĩ một lát, mắt sáng lên, gọi điện cho Lý Vượng.
“Tìm một người xinh đẹp dáng chuẩn tới đây cải thiện cho Trì gia gia của cậu.”
“Nam hay nữ?” Lý Vượng hỏi.
Trì Sính đúng lúc bước vào.
Quách Thành Vũ tùy tiện hỏi hắn: “Nam hay nữ?”
Trì Sính lập tức hiểu ý, đáp đại: “Nữ đi, nam quá mất công.”
Lý Vượng bên kia nghe được, lại hỏi: “Có yêu cầu đặc biệt không?”
Quách Thành Vũ lại ném ánh mắt nghi vấn cho Trì Sính.
Trì Sính nói: “Bầu sữa lớn chút là được.”
Hai mươi phút sau, Lý Vượng thật sự đưa một người tới, tuổi cũng chỉ mới hai mươi, chẳng qua đã là tay già đời, non nớt thì hắn không dám tìm, sợ kinh nghiệm thiếu hụt chống không nổi khẩu súng máy của Trì Sính.
Mỹ nữ cùng Trì Sính bước vào căn phòng bên cạnh.
Quách Thành Vũ còn bảo người đưa rất nhiều vật dụng trang bị vào đó, nội y tình thú, đạo cụ SM, nước thuốc thúc tình vân vân, chỉ sợ Trì Sính chơi không tận hứng, đi ra trước làm hỏng chuyện.
Rất nhanh, Khương Tiểu Soái cũng tới.
Lần này Quách Thành Vũ không khoe mẽ nữa, sợ đắc ý được vài câu thì Trì Sính đã xong việc rồi, tuy chiếu theo tốc độ của Trì Sính thì không đến nỗi nào, nhưng chuyện gì cũng sợ ngoài ý muốn. Nếu Khương Tiểu Soái đã là lần thứ hai tìm tới mình, chứng minh Khương Tiểu Soái biết sai rồi, nên cho hắn cơ hội “hối cải sửa sai” rồi.
Thế là, Khương Tiểu Soái vừa vào cửa, Quách Thành Vũ đã ấn Khương Tiểu Soái lên góc tường hôn.
Khương Tiểu Soái giãy dụa một lát, đại khái cảm thấy mùi vị cũng được, liền mặc cho Quách Thành Vũ tới.
Kết quả, tay Quách Thành Vũ còn chưa thò xuống dưới, phòng trong đã truyền đến tiếng vang không bình thường.
Một tiếng rầm.
Cửa bị đá ra.
Trì lão gia mệnh lệnh: “Mau cút đi cho tôi, khốn kiếp!”
Khương Tiểu Soái giật mình, lập tức đẩy Quách Thành Vũ ra.
“Không phải anh nói chỉ có một mình anh sao?”
Quách Thành Vũ còn chưa kịp giải thích, bên ngoài lại vang lên tiếng khóc của con gái, tiếp theo là Trì Sính bước vào.
“Không phải… cậu ra làm gì?” Quách Thành Vũ kinh hãi.
Trì Sính trắng trợn biểu đạt sự chán ghét của mình dành cho mỹ nữ.
“Nói chuyện cũng run rẩy, nghe rất khó chịu.”
Quách Thành Vũ quẫn bách: “Dù sao người ta còn chưa cởi đồ, cậu đã đuổi ra rồi?”
“Vừa mở miệng đã làm người ta phát ghét, còn làm gì nữa?”
Trên trán Quách Thành Vũ xuất hiện mồ hôi và mấy đường đen.
“Không phải cậu nói ngực lớn là được sao? Được rồi, ngực lớn tìm tới cho cậu rồi, cậu lại chê giọng nói của người ta không nhanh, không phải cậu cố ý muốn gây chuyện đó chứ?”
Trì Sính tha dép lên giường, động tác rất nhanh chóng.
“Hai người làm gì thì làm đi, đừng bận tâm tới tôi.”
Nói xong, mở bật lửa lên, tạo tư thế châm thuốc thật ngầu.
Khương Tiểu Soái trừng mắt nhìn đôi dép lê có số đặc biệt lớn trên kệ giày một lát, lại chuyển mắt sang Quách Thành Vũ.
“Quách Thành Vũ, anh được lắm.”
Nói xong xoay người ra ngoài, rầm một tiếng, cũng đóng cửa một cách rất ngầu.