Chương 176: Tương kế tựu kế

Sau một hồi trầm mặc như chết, Trì Sính túm cổ áo Ngô Sở Úy.

“Cậu thức dậy cho tôi!” Tàn bạo gầm lên.

Ngô Sở Úy mở mắt ra, con ngươi lặng lẽ phán tán ra khí thế thản nhiên vò mẻ không sợ nứt.

Trì Sính vừa mở miệng, âm thanh giống như liệt hỏa ập lên mặt Ngô Sở Úy.

“Tối qua đi đâu?”

Ngô Sở Úy căng da đầu nói: “Không đi đâu cả.”

Trì Sính hỏi lại lần nữa: “Tối qua đi đâu?”

Ngô Sở Úy nói: “Ở nhà.”

Trì Sính ném Ngô Sở Úy xuống đất, lại hung tợn kéo lên, ấn đầu y lên tủ đầu giường, bức y nhìn quả trứng đó, lại hỏi: “Tối qua cậu rốt cuộc đi đâu?”

“Nhà Uông Thạc.”

Vừa dứt lời, lại giống như gà con bị Trì Sính ném lên giường, dây nịt vang bôm bốp, Trì Sính thở dốc, cả căn phòng lộ ra hơi thở máu tanh.

Ngô Sở Úy cũng quay đầu hỏi: “Tối qua anh đi đâu?”

Tay Trì Sính bị dây nịt quất ra máu, vẫn không nỡ chào hỏi lên người Ngô Sở Úy.

“Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, trong chuyện này tôi nhịn cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu ăn táo nhà người ta, tôi cũng chỉ xem như cậu tham ăn! Cậu cả ngày đến tối luyện tuyệt kỹ, tôi cũng xem như cậu tham vui! Cậu gửi tin nhắn cho anh ta, đến nhà anh ta tìm anh ta tôi cũng mắt nhắm mắt mở! Cậu xem sự dung túng của Trì Sính tôi thành sọt rác có thể tùy tiện dẫm đạp sao? Cậu cho rằng tôi nuôi cậu như một con vịt sao? Tùy tiện để người ta sờ cậu ngủ, để người ta nhét đồ chơi tình thú vào mông sao?”

Sắc mặt Ngô Sở Úy xám xịt, nhìn không ra là tức là giận hay đau lòng, tóm lại là rất khó chịu.

“Nếu cậu đã thích vui như thế, vậy cậu tiếp tục đi chơi đi, tôi cũng không quản cậu nữa.” Trì Sính nói.

Đầu Ngô Sở Úy như bị nện cho một gậy, ngẩn ngơ nói không ra lời.

Trì Sính đột nhiên kéo Ngô Sở Úy khỏi giường, túm lấy quần áo y, trực tiếp tha ra ngoài cửa, cả quả trứng và máy cảm ứng đều ném hết lên người Ngô Sở Úy.

“Sau này đừng tới nữa.”

Ném ra một câu tàn bạo xong, Trì Sính đóng cửa cái rầm.

Ngô Sở Úy đấm lên eo! Cả nửa ngày mới đứng dậy nổi, chậm rãi nhích vào thang máy, cố gắng mặc đồ vào, tay chống lên cửa thang máy hòa hoãn một chút mới bớt đau.

Buổi chiều, Ngô Sở Úy lái xe đến phòng khám của Khương Tiểu Soái, đây là nơi duy nhất mà y không cần phải giả vờ.

“Ôi, nhìn dáng đi của cậu xem, giống như có thai rồi đó!” Khương Tiểu Soái trêu chọc.

Ngô Sở Úy mặt ủ mày ê bước lại sô pha, gian nan gục lên trên, thở ra một hơi.

“Tôi bị đuổi khỏi nhà rồi.”

Khương Tiểu Soái cho rằng Ngô Sở Úy đang giỡn, còn xấu xa trêu chọc.

“Tiểu tam nhà cậu được sủng như thế, còn có thể bị đuổi ra?”

Ngô Sở Úy không lên tiếng.

Khương Tiểu Soái còn nói: “Chính chủ dọn vào rồi?”

Ngô Sở Úy vẫn không lên tiếng.

Qua một lát! Khương Tiểu Soái cảm thấy bất thường, bước lại búng lên đầu Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không phản ứng. Khương Tiểu Soái muốn xoay đầu y qua, kết quả cổ Ngô Sở Úy cứng như đá. Hắn lại luồn tay vào giữa mặt Ngô Sở Úy và sô pha, khi rút ra thì bên trên ẩm ướt.

“Không phải…” Khương Tiểu Soái hoảng lên: “Đại Úy, cậu nói thật à?”

Giọng Ngô Sở Úy nghèn nghẹn vang lên từ sô pha: “Anh cho rằng tôi giỡn sao?”

“Má nó!” Khương Tiểu Soái cắn răng: “Vì cái gì hả?”

Ngô Sở Úy nói lại chuyện tối qua một lượt, sau đó còn oán trách: “Cho anh ta và Uông Thạc ra ngoài giở trò quỷ, liền không cho phép tôi và anh trai Uông Thạc ở chung sao? Anh ta chính là tìm cớ đuổi tôi ra ngoài, để Uông Thạc vào ở!! Má má má, ông đây cũng không thèm ở nữa rồi…”

“Cậu đợi một chút đã.” Khương Tiểu Soái phát hiện một chuyện kỳ dị: “Cậu nói tối qua anh ta và Uông Thạc ở chung?”

Ngô Sở Úy đấm mạnh lên sô pha: “Đúng vậy!”

Khương Tiểu Soái vốn còn muốn bênh vực Ngô Sở Úy, vừa nghe câu này, lập tức không còn một chút đồng tình nào nữa.

“Tối qua Uông Thạc ở chỗ tôi.” Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Sở Úy sửng sốt, quay đầu qua.

“Anh nói cái gì?”

Khương Tiểu Soái tức giận: “Cậu bị đuổi ra ngoài cũng đáng đời!”

Uất ức, bất mãn, thương tâm trong lòng Ngô Sở Úy đồng loạt biến mất, ngay cả đau đớn trên lưng cũng đỡ hơn, nhanh chóng sáp lại bàn khám, hưng phấn hỏi: “Thật sao? Uông Thạc ở chỗ anh thật sao?”

Khương Tiểu Soái trợn mắt nhìn Ngô Sở Úy, không nói gì.

Ngô Sở Úy sụ mặt xuống: “Vậy thì thế nào? Không phải Trì Sính cũng không tin tôi sao? Uông Trẫm là thần tượng của tôi, tôi là fan của anh ta, tôi cũng đâu làm cái gì, Trì Sính dựa vào cái gì nói tôi như vậy?”

“Vậy vừa rồi cậu làm gì hả?” Khương Tiểu Soái vặn lại: “Cậu tin Trì Sính sao?”

Ngô Sở Úy không lên tiếng.

“Trước mặt người đàn ông của cậu, cậu không thể có thần tượng, anh ta chính là thần tượng của cậu, biết chưa?” Khương Tiểu Soái dạy dỗ.

Ngô Sở Úy phản bác: “Dựa vào cái gì tôi không thể có thần tượng? Uông Trẫm chính là thần tượng của tôi! Uông Trẫm biết dùng kim thép bắn xuyên lớp kính, anh ta không biết! Uông Trẫm biết biến ma thuật, anh ta cũng không biết! Vì cái gì tôi phải sùng bái anh ta? Anh ta biết cái gì?”

Khương Tiểu Soái nói: “Anh ta biết chụp mấy chục ngàn tấm ảnh lõa cho cậu, biết cầm dây nịt quất mông cậu, biết xem cậu như heo treo lên giá, biết thao cậu đến chết đi sống lại… Uông Trẫm biết không?”

Xú nam đang uống nước bên cạnh bị sặc.

Ngô Sở Úy kéo Khương Tiểu Soái: “Anh nhỏ giọng chút.”

Khương Tiểu Soái cười hề hề.

Ngô Sở Úy đột nhiên lại nhớ ra gì đó, lấy quả trứng ra khỏi túi, đưa cho Khương Tiểu Soái.

“Giúp tôi xem thử coi, phía trên có phải có chữ gì không?”

Khương Tiểu Soái cầm qua nhìn, nói: “Đúng, chữ ‘bảo’ lớn như thế, cậu cũng không thấy sao?”

Ngô Sở Úy mài răng: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi.”

Lúc này Khương Tiểu Soái mới nhớ ra chuyện Ngô Sở Úy bị mù màu, nhìn quả trứng và chữ viết lần nữa, quả nhiên là một xanh một đỏ.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy kể lại đầu đuôi sự việc cho Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái cân nhắc: “Chữ này rốt cuộc là Uông Trẫm viết hay Uông Thạc viết?”

Ngô Sở Úy lập tức hạ kết luận: “Chắc chắc là Uông Thạc, Uông Trẫm không làm được chuyện này.”

“Chậc chậc… còn rất bảo vệ.”

“Không phải bảo vệ.” Ngô Sở Úy nói rất hùng hồn: “Quả trứng cuối cùng là Uông Thạc đưa cho tôi, lúc đó tôi vào nhà vệ sinh súc miệng, Uông Thạc ngồi trong phòng ngủ mân mê cả buổi.”

Khương Tiểu Soái hỏi: “Nói như thế ngay từ đầu cậu đã biết trên quả trứng có chữ?”

Ngô Sở Úy nghẹn lời, mất hồi lâu mới nói: “Cũng không phải biết, chỉ là hoài nghi mà thôi.”

“Giúp Uông Thạc hại bản thân cậu, đầu cậu có tật hả?” Khương Tiểu Soái buồn bực, “Tình cảm không thể trải qua thăm dò biết không? Đừng dẫn lửa tự thiêu.”

“Tôi không phải thăm dò.” Mắt Ngô Sở Úy lộ vẻ sắc bén: “Tôi đang tương kế tựu kế, anh ta không có lòng hại tôi thì cũng coi như xong, nếu anh ta thật sự muốn bôi đen tôi, tôi nhất định phải ra quân chống lại. Trong tình trạng vừa rồi, nếu tôi nói tôi mù màu, Trì Sính sẽ tin sao? Mù màu còn có thể nhìn thấy chữ trên quả trứng? Nếu Trì Sính tự phát hiện, vậy không cần tôi mở miệng, Trì Sính sẽ biết tôi là người bị hại, căm hận Tiểu Uông Tử không nói, còn cảm thấy hổ thẹn với tôi.”

Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm một hồi, vừa rồi còn gục trên sô pha rớt mấy giọt nước mắt cá sấu, lúc này nói mà nước miếng tung bay, vẻ mặt đặc sắc.

Nhịn không được hỏi: “Cậu khỏe rồi?”

Ngô Sở Úy dại ra, vặn hỏi không đủ khí thế: “Cái gì khỏe hay không?”

“Tôi phát hiện tôi muốn khen cậu một câu.” Khương Tiểu Soái dựng ngón cái lên.

Ngô Sở Úy tràn đầy trông mong chờ đợi.

“Đáng! Cậu thật đáng! Cái kẻ nhiều tâm cơ như cậu, là tôi tôi cũng đá cậu ra ngoài!”

Ngô Sở Úy cứng mặt: “Chuyện này trách tôi sao? Là do anh ta dây dưa lòng vòng, do dự không quyết! Tôi không phòng một chút, thì đến bã xương cũng bị người ta gặm sạch.”

Nói xong gục lên bàn, ánh mắt âm trầm.

“Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta phải diệt! Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, bất luận Trì Sính tổn thương tôi thế nào, khiến tôi khó xử thế nào, tôi cũng phải giành anh ta lại, thà rằng giành rồi lại ném, cũng không thể để rơi vào tay Tiểu Uông Tử!”

Khương Tiểu Soái cười rất phức tạp.

“Có phải tôi rất xấu không?” Ngô Sở Úy hỏi: “Có phải có một chút phát rồ không?”

“Còn kém xa.” Khương Tiểu Soái nói: “Chẳng qua quả thật hơi tàn nhẫn, Uông Thạc cũng rất vất vả.”

Ngô Sở Úy lập tức buồn bực: “Anh ta chẳng đáng để người khác thương chút nào, anh thử nhìn xem anh ta đã làm những chuyện gì đây!”

“Quả thật.” Khương Tiểu Soái cũng thừa nhận.

Ngô Sở Úy thấy Khương Tiểu Soái không còn giống như trước kia vỗ tay khen hay cho mình, trong lòng có chút nghẹn khuất, uể oải nói: “Anh thật sự đứng núi này trông núi nọ sao? Có phải chuyện tôi mù màu chính là do anh cho Uông Thạc biết không?”

Khương Tiểu Soái dẫm cho Ngô Sở Úy một phát: “Cậu nghĩ cái gì đó?”

Ngô Sở Úy khó hiểu: “Rốt cuộc tại sao Uông Thạc lại biết tôi mù màu?”

“Cậu nghĩ kỹ lại đi, trong lúc cậu đối thoại với anh ta, có tiết lộ tin tức về mặt này không?”

Ngô Sở Úy vắt óc suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt thu chặt.

“Má! Hôm đó anh ta nói Trì Sính thích áo có hoa văn mờ, kết quả tôi nói tôi chưa từng thấy hoa văn mờ nào!! Còn nữa, hôm đó tôi đến nhà họ lắp đèn, tôi nói đèn trên nóc đều là một màu, sau đó Lâm Ngạn Duệ cho tôi biết những cái đèn đó khác màu… không phải chứ? Chỉ dựa vào hai câu nói liền…”

Khương Tiểu Soái nghe xong cũng chấn động, cẩn thận suy đoán: “Khi hai người nói về áo có hoa văn mờ, chắc anh ta chỉ hoài nghi, sau đó cố ý bảo cậu đến nhà anh ta lắp đèn, từ đó thăm dò thị lực của cậu.”

Sống lưng Ngô Sở Úy phát lạnh.

“Người này bụng dạ rất sâu, mũi kim cũng không đâm vào được.”

Khương Tiểu Soái gật đầu.

Hai người đều trầm mặc một lát, Khương Tiểu Soái lại hỏi.

“Vậy mấy hôm nay cậu đi đâu ở? Đến phòng khám sao? Hay là công ty?”

Ngô Sở Úy lắc đầu.

“Tôi về nhà, tôi nhớ mẹ tôi rồi, tôi bây giờ đột nhiên phát hiện, ai cũng không thương tôi bằng mẹ tôi.”