Chương 14: Nguyện cược phục thua

Cuộc đấu đã đến hồi gây cấn.

Rắn hổ mang chúa giãy khỏi vòng quấn của mãng xà, dựng thẳng người dậy, độ cao còn hơn cả một người, hai mắt tỏa ra tinh quang âm hàn ghê rợn, khiến mấy người đứng gần đó không khỏi lùi về sau vài bước.

Quách Thành Vũ dùng đôi mắt xếch có tơ máu nhìn sang bên cạnh một cái, trên cổ Trì Sính là gân xanh nổi đầy, hầu kết nhúc nhích, ánh mắt như hố đen chăm chú nhìn vào hồ, đủ thấy tâm trạng căng thẳng của hắn lúc này, khóe miệng Quách Thành Vũ hiện lên nụ cười gian xảo.

Mãng xà đã là lần thứ hai chịu đòn, lần này bị cắn trúng phần bụng.

Rất rõ ràng, chất độc đã bắt đầu phát huy tác dụng, động tác của mãng xà càng lúc càng chậm, nhưng nó vẫn quấn chặt hổ mang chúa, kìm kẹp phần đầu của đối phương, để tránh bị đối phương cắn truyền độc lần nữa. Con hổ mang chúa cũng có chút thiếu sức, nó tận lực duỗi cổ, phòng ngừa lực quấn mạnh mẽ kia làm nghẹt thở.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh mắt mãng xà sụp xuống.

Hổ mang chúa nhân cơ hội giãy khỏi vòng quấn của mãng xà, thoáng cái thần thái sục sôi.

Quách Thành Vũ huýt sáo, sự kiêu căng chơi trội hiện rõ mồn một.

"Bảo bối, cố gắng thêm nữa, làm chết nó."

Trì Sính cũng không bực mình, chỉ cười hi hi nhìn Quách Thành Vũ.

"Đúng mong muốn của cậu làm tôi mất mặt rồi phải không?"

Quách Thành Vũ gác tay lên vai Trì Sính, phun nước bọt ngay cạnh chân Trì Sính.

"Nghe cậu nói kìa, hai chúng ta còn phân ai với ai làm gì!"

Gây thì gây, nhưng trong lòng Quách Thành Vũ vẫn luôn ganh đua, hắn và Trì Sính quen biết hơn mười năm, hiểu rõ tính cách Trì Sính. Người này chỉ cần nói một câu khách khí, thì đảm bảo là người khác thua. Đấu nhiều năm như thế, Quách Thành Vũ lần nào cũng thua, Trì Sính cũng là kẻ không sợ mất mặt, dù có thất bại cũng chưa từng vắng mặt.

Hai người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn hồ đấu.

Lúc này hình như thắng bại đã phân, mấy người xem náo nhiệt đều bắt đầu rung chân, đợi rắn hổ mang chúa dứt điểm. Ai ngờ chỉ thoáng cái, con mãng xà đã ủ rũ kia lại hồi quang phản chiếu, thoáng cái bùng nổ vọt lên, hung mãnh quấn chặt hổ mang chúa, không cho phép giãy dụa nửa phân. Người bu xem lại dựng nắm tay, xung quanh im lặng như tờ, tiếng vỡ nát truyền đến từ khoang ngực hổ mang chúa, kích thích vào màng nhĩ mỗi người.

Cuối cùng, hổ mang chúa co giật vài cái, không động đậy nữa.

Quách Thành Vũ chỉ hơi sửng sốt một lát, rồi vỗ tay nhìn Trì Sính.

"Được, hôm nay lại thua rồi."

Ánh nhìn thô ráp gồ ghề của Trì Sính quét lên mặt Quách Thành Vũ, mũi phát ra tiếng cười trầm trầm: "Xem ra cậu thấy tôi sống không tốt đi? Nên mỗi tuần đều đưa chút đồ đến đây."

"Còn không phải sao!" Quách Thành Vũ vểnh môi châm thuốc: "Tôi chẳng nhớ nhung ai, chỉ nhớ nhung cậu."

Trì Sính híp mắt lại nhìn chằm chằm quá trình mãng xà nuốt hổ mang chúa ở không xa, cho đến khi nuốt hết toàn bộ vào bụng, mới mở miệng hỏi: "Lần này mang cái gì đến?"

Câu này hoàn toàn là biết rõ còn cố hỏi, mỉa mai Quách Thành Vũ, trước khi đấu hai người đã tính xong rồi, người thua phải đưa người tình cho người thắng một lần.

Quách Thành Vũ ra hiệu cho Lý Vượng, Lý Vượng ra xe mời thiếu nữ xinh đẹp mới quen xuống.

"Đây là Trì Sính, lớn hơn em, gọi anh Trì."

Thiếu nữ người vùng khác, giọng nói mang nặng khẩu âm phương nam.

"Anh Từ (Trì)."

Chỗ hầu kết của Trì Sính hơi động, coi như đáp lại, Quách Thành Vũ đứng bên cạnh hắn, Trì Sính đưa tay xuống dưới váy của thiếu nữ, móng tay vẽ qua, khoanh vòng ở chỗ quần bít tất lụa.

"Ngủ với Quánh tử chưa?" Trì Sính hỏi.

Thiếu nữ xấu hổ nhìn Quách Thành Vũ một cái.

Quách Thành Vũ hất cằm: "Cứ nói thật, anh Trì của em không để ý."

Thiếu nữ gật đầu.

Tay Trì Sính vẫn để dưới váy thiếu nữ không lấy ra, mép quần trong bị vén lên, Trì Sính duỗi một ngón tay vào. Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy hạ thể mát lạnh, như thể một trụ băng trơn tuột đi vào, lập tức sắc mặt tái nhợt, hai đầu gối khuỵu xuống, đau đớn và sợ hãi quá mức khiến cô đổ mồ hôi như tắm.

Dưới váy thiếu nữ chui ra một con rắn, trên đầu rắn toàn là máu.

"Con rắn này của tôi sẽ không cắn người." Trì Sính nhàn nhạt nói: "Cô ta vẫn là con non."

Sắc mặt Quách Thành Vũ khẽ biến, ánh mắt khiếp người đảo qua Lý Vượng bên cạnh.

"Đm mày tìm người thế nào vậy?"

Lý Vượng kề tai Quách Thành Vũ nói nhỏ: "Cậu ta cố tình bôi đen cậu, con rắn đó chắc chắn sẽ cắn người."

Con mắt vốn đã mang tơ máu, lúc này giống như bị người ta đâm hai dao, Quách Thành Vũ nổi gân xanh, cố nuốt xuống cảm giác lộn mửa.

"Chơi không nổi thì đừng chơi." Trì Sính dùng mu bàn tay vỗ trán Quách Thành Vũ: "Đem một con nhóc đến đây để lẫn lộn thật giả, thật khiến tôi chán ghét."

Nói rồi chỉ thiếu nữ trên đất bảo người bên cạnh: "Mau dìu lên, mang cô ta đi xem thử, phí thuốc thang sẽ báo cho cậu sau."