Chương 26: Chương 10.1

Giống như bị sấm đánh, Kha Dụ Phân vội đóng máy tính lại, xoay người cười trừ, "Không, không có..." Toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Bạch Thư Duy bình tĩnh nhìn cô, thời điểm cô vội vàng khẩn trương, anh bất động thanh sắc mở lại máy tính, mà Kha Dụ Phân không kịp tắt cửa sổ lập tức xuất hiện.

Giây lát, anh nhíu mày: "Cậu xem cái này làm gì? Cậu muốn nâng ngực?"

Rồi đột nhiên kinh hãi, Kha Dụ Phân trực giác quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện anh lại có thể mở máy tính ra, lại nhanh chóng xem qua trang web mà Uông Tinh Tinh gửi cho cô.

Hu hu, thật sự là quá nhanh, cô muốn cắn lưỡi tự sát.

Nửa đêm không ngủ được, lại có thể xem trang web nâng ngực: "Kha Dụ Phân, tớ đang đợi câu trả lời của cậu." Bạch Thư Duy tức giận nhìn cô.

Có thể trả lời cái gì? Tất cả đều không phải là vì anh?. Cô nhìn trộm anh một cái, đơn giản hỏi, "Cậu muốn to như thế nào? Tinh Tinh đề nghị tớ thảo luận trứớc với cậu một chút, rồi mới đi làm."

Trước kia cô là quả quyết không dám nói như vậy, bất quá sống một lần nữa Kha Dụ Phân trở nên cực kỳ dũng cảm.

"Kha Dụ Phân, hiện tại không phải thời điểm thảo luận tớ muốn to như thế nào, mà là vì sao cậu muốn nâng ngực?!" Lần đầu tiên anh phát hiện bọn họ có sự khác nhau, sự khác nhau cực kỳ nghiêm trọng.

"... Còn không phải bởi vì cậu cảm thấy tớ quá nhỏ! Nhưng nó chỉ nhỏ như vậy thôi, phương pháp duy nhất thay đổi cũng chỉ có thể đi nầng ngực thôi."

Nghe vậy, Bạch Thư Duy quả thực muốn điên rồi:"Tớ nói ngực cậu nhỏ bao giờ?!"

"Xế chiều hôm nay! Cậu đột nhiên dừng lại... Sau đó tớ hỏi cậu vì sao, cậu đã nói tớ

. . . Nhỏ." Cô cực kỳ mất mặt cúi đầu, ủy khuất nói.

Anh vỗ trán, bộ dáng hoàn toàn bị cô đả bại. Nói cô còn nhỏ, là vì tuổi cô thật sự còn nhỏ, thật không biết sức tưởng tượng của cô lại tới mức này, lại có thể cho rằng anh ghét bỏ bộ ngực của cô.

Nâng hàm dưới của cô lên, để cho hai mắt cô nhìn thẳng chính mình, Bạch Thư Duy thận trọng nói với cô: "Ý của tớ là nói tuổi của cậu còn nhỏ, cậu mới mười tám tuổi, từ đầu tới cuối không liên quan tới bộ ngực."

"Nói tớ tuổi còn nhỏ, chính cậu không phải cũng vậy sao?" Đừng quên, bọn họ là bạn học cùng lớp.

Nhịn không được, anh thốt ra: "Năm nay tớ 28 tuổi rồi!"

"Gì?" Đôi mắt đẹp trừng lớn.

Ý thức được chính mình nói gì, Bạch Thư Duy cũng ngây ngẩn cả người. Được được, lần này không thể nói cũng phải nói.

Anh thở dài một tiếng, "Dụ Phân, trên thực tế tớ đến từ 10 năm sau, năm nay 28 tuổi, lớn hơn cậu mười tuổi."

Ánh sáng của máy tính, để cho Kha Dụ Phân thấy rõ mặt lộc của Bạch Thư Duy tuấn lãng, lần đầu tiên đối mặt lại có vẻ kỳ quái như vậy.

Anh dùng lực hít sâu, "Nói ra có phần khoa trương, nhưng là thật sự, tớ là năm xuyên không trở về. Tớ là Bạch Thư Duy, chỉ là, tớ là Bạch Thư Duy của 2012, không phải Bạch Thư Duy của 2002... Tớ biết chuyện này cực kỳ vớ vẩn, cậu nhất thời sẽ cảm giác được không thể tin... Hiện tại thời gian không còn sớm, cậu đi ngủ trước đi, sáng sớm ngày mai, tớ kể tường tận cho cậu nghe, có được hay không?"

Không đợi Kha Dụ Phân đáp ứng, anh đã bế xốc Kha Dụ Phân ngây ngốc lên, đặt nằm ở trên giường. Sau đó, anh thừa dịp thời gian cô đi ngủ, cẩn thận suy nghĩ nên giải thích toàn bộ với cô như thế nào, mới không bị cô coi là quái vật.

Trong phòng không khí như là trở nên có chút loãng, hai người hô hấp đều đã biến thành thật cẩn thận...

"Cậu gạt người." Kha Dụ Phân nằm ở trên giường đột nhiên nói: "Nếu cậu đến từ 2012, cậu làm sao có thể điền sai nguyện vọng vào đại học? Cậu không phải nên học tại Đài Bắc sao, làm sao có thể chạy đến Cao Hùng?"

"Tớ sửa lại đơn nguyện vọng. Tớ cho rằng như vậy sẽ có thể học cùng Trường Đại Học với cậu, không nghĩ tới lại khiến chúng ta đổi chỗ trường đại học, đến bây giờ tớ còn nghĩ không ra là sai ở đâu!" Anh cũng cực kỳ hoang mang.

"Cậu nói, cậu cũng sửa lại đơn?"

Tai Bạch Thư Duy ngoài ý muốn bắt giữ đựợc một chữ, là "Cậu cũng sửa lại đơn", chẳng lẽ...

"Kha Dụ Phân, cậu . . . "

"2012 bởi vì đào hôn, tớ và cậu cùng nhau bị đặt ở dưới sân khấu kịch, trên thực tế, năm nay tớ 28 tuổi rồi. Bởi vì nghĩ muốn học cùng trường với cậu, cho nên... Tớ cũng sửa lại đơn nguyện vọng vào đại học."

Lần này đổi lại là bạch Thư Duy ngây ngốc. Không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên cùng nhau xuyên không rồi! Chuyện này thật là quá kỳ diệu rồi! Anh không phải một mình quay trở về, mà là bọn họ cùng trở về.

Chờ một chút . . . cho nên muốn làm lại, tạo thành bọn họ một Nam một Bắc ngăn cách, kỳ thật là tại chính bọn họ?!

Ài, thật sự là thông minh bị thông minh đánh bại!

"Bạch Thư duy tiên sinh, làm ơn, như vậy tớ còn nhỏ sao?" Cô từ dưới chăn đá anh một cước.

Lấy lại tinh thần, anh cười ha ha, "Được được được, không nhỏ không nhỏ, cực kỳ thành thục, như vậy có thể chứ?"

"Hừ, chính xác." Đắc ý dương dương.

"Này... Thật sự là quá bất khó tin rồi!" Bạch Thư Duy tán thưởng nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhịn không được hỏi: "Tớ nói cậu sao có thể nhẫn tâm yêu tớ? Ở trong mắt cậu, tớ là thằng con trai mới 18 tuổi, đứa trẻ thanh thuần, thân là chị, cậu ra tay với tớ có phải quá nhẫn tâm rồi hay không hả?" Giọng điệu trêu chọc.

"Cậu không biết sao? Đầu năm nay lưu hành chị yêu em." Cô cực kỳ đúng lý hợp tình, đột nhiên, cô đè thấp thanh âm hỏi: "... Ài, cậu muốn muốn ngủ sao?"

"Ngủ không được rồi." Cơn buồn ngủ đã bị cô dọa chạy từ lýc biết tin cô muốn nâng ngực."Đều là cậu làm hại, nếu ngày mai tớ có vành mắt đen, cậu liền chờ bị gấu mèo dọa sợ đi, cùng nhau thành gấu mèo."

Cô mới mặc kệ gấu mèo hay không gấu mèo, mở chăn ra, nôn nôn nóng nóng chui ra ổ chăn.

Hai người được che chắn bởi chăn, bởi vì cô đứng dậy mà bị xốc lên, truyền đến cảm giác mát lạnh, cùng một loạt âm thanh xột xoạt, Bạch Thư Duy hỏi: "Cậu lại ngồi dậy làm cái gì?"

Không nghe được câu trả lời của cô, anh chống đỡ đứng dậy, tiện tay bật đèn nhỏ ở đầu giường, nháy mắt, anh giống như bị người bóp chặt cổ, khó thở...