Anh kéo cô, vì cô chỉnh lại quần áo, vì cô mà an ủi.
Nhìn anh trước sau như một che chở chính mình, Kha Dụ Phân không hiểu, trong con ngươi đen của anh rõ ràng lộ ra dục vọng, vì sao đột nhiên dừng lại? Anh không muốn cô? Nhưng... Cô muốn anh! Kha Dụ Phân cô muốn.
Cô rất muốn hỏi anh vì sao, băn khoăn không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao một cô gái lớn như vậy hỏi loại vấn đề này, rất suồng sã, đột nhiên, giữa trưa chỉ ăn ổ bánh bao, cái bụng vừa kheó phát ra một loạt tiếng động đói khát, khiến Kha Dụ Phân quẫn đến độ nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát.
Bạch Thư Duy cười vang: "Ài, cô bé đáng thương, đói bụng hả? Đi, tớ mang cậu đi ăn ngon, cuối tuần này tớ chở cậu đi chơi, trước kia không thể đi chơi bậy giờ sẽ đi bù tất cả, đi Tây Tử Loan xem trời chiều, đi tàu thuỷ Kỳ Tân Đáp, chúng ta hẹn hò đi."
Anh nói muốn đi hẹn hò, vậy thì đại biểu, Bạch Thư Duy cũng nhận thức rõ tình cảm của bọn họ, một khi đã như vậy - -
"Cậu không muốn tớ sao?" Chờ cô ý thức được, vấn đề đã thốt ra. Hống, mới vừa cô còn đang cẩn thận đắn đo dùng từ gì để hỏi, kết quả lại là nói trực tiếp, mà cô bởi vì thẹn thùng, hơi thở không khỏi nóng lên.
"Muốn." Bạch Thư Duy thẳng thắn. Đối với người khác phái mơ màng cũng có một phần nam tính thiên phú.
"Kia, kia vì sao..." Vì sao không tiếp tục? Cô không hiểu, cảm thấy mất mác.
"Cậu còn nhỏ."
Còn nhỏ? !"Năm nay tớ mười tám tuổi rồi!" Lại nói, chẳng phải anh cũng mười tám tuổi, dựa vào cái gì nói cô còn nhỏ? Cô không phục.
Nhìn bộ dáng cô thở phì phì, rất giống đứa trẻ con vội vã tuyên bố với thế giới mình đã lớn, Bạch Thư Duy cảm thấy buồn cười, cũng thấy cô thật đáng yêu.
"Nói chuyện với cậu đó!"
Bạch Thư Duy không nói gì. Không thể nói với cô, anh kỳ thật không phải Bạch Thư Duy bằng tuổi cô, anh là Bạch Thư Duy đến từ 10 năm sau, một thằng con trai lớn hơn cô 10 tuổi? Cho nên không muốn chiếm tiện nghi của cô... Làm ơn, không dọa cô sợ mới là lạ!
Cho nên anh chỉ có thể mím môi không nói, giữ kín như bưng nhìn cô.
'Bởi vì sao' đã không thể nói, cũng không nên, suy tư giây lát, Bạch Thư Duy gợi lên nụ cười, sủng nịch sờ sờ đầu cô, dắt tay cô một đường đi ra ngoài, không chấp nhất về đề tài này nữa.
"Hống, lâu như vậy không hé răng là có ý tứ gì? Uy, Bạch Thư Duy!"
Chán ghét chán ghét, muốn cô, lại không cần cô, hỏi anh vì sao lại không trả lời, chỉ muốn hiểu rõ anh nói còn nhỏ là có ý tứ gì thôi!
Từ từ, có thể là cô hiểu sai lệnh hay không, theo như lời anh nói kỳ thật cũng không phải chỉ tuổi tác, mà là...
Ưm hừm, mà là cái gì? Kha Dụ Phân ảo não nghiêng đầu, khi đó, trong đầu hiện lên một ý niệm, cô theo bản năng cúi đầu nhìn về phía bộ ngực chính mình - -
Còn nhỏ?! Là chỉ cái này sao?
A, cô không còn mặt mũi gặp người, thân thể thanh xuân của cô bị Bạch Thư Duy ghét bỏ rồi.
Lần đầu tiên cảm thấy được, một đôi nam nữ ở trong phòng, kỳ thật là một chuyện cực nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng lau súng cướp cò.
Vì tránh cho ngoài ý muốn phát sinh, Bạch Thư Duy quyết định dẫn Kha Dụ Phân đi chơi, chờ cô chơi mệt, trở về liền ngủ, miễn cho anh lại phải thống khổ ẩn nhẫn, cô đuổi theo anh hỏi vì sao.
Một buổi chiều ngắn ngủi, cơ hồ bọn họ chạy khắp Nam Đài Loan Đại Cảnh Điểm, nếu không phải có ít thời gian, anh thậm chí muốn dẫn cô thẳng đến Khẩn Đinh.
Nhưng, xem ra là đủ rồi, nhìn đầu cô như muốn buông xuống trên đất rồi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm dẫn cô quay về chỗ ở rửa mặt chải đầu, để cho cô đi ngủ.
Lúc này anh đột nhiên cảm thấy được, có một cô bạn gái nhỏ hơn mình mười tuổi cũng không dễ chịu gì, cảm thấy muốn bảo hộ cô nhiều hơn một chút mới được, chắc chắn sẽ không thoải mái, không sai, đây là một loại gánh vác, khẳng định cũng là loại gánh vác ngọt ngào nhất trên thế giới này.
Anh nửa mê nửa tỉnh vụng trộm cười, nằm ở trong chăn nhớ đi nhớ lại, sau cùng, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Không biết lần thứ mấy muốn thăm hỏi Chu công nhưng không có kết quả, Kha Dụ Phân đơn giản buông tha giấc ngủ, mở to mắt to, chán đến chết nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng rơi phòng sàn nhà, lộ ra ánh sáng nhạt mông lung.
Trên thực tế, căn bản không phải cô chơi mệt, mà là tâm tình cô uể oải, phi thường uể oải.
Không nghĩ tới chính trực như Bạch Thư Duy, khẩu vị lại có thể nặng như vậy, lại vẫn cảm thấy nhỏ, hoàn toàn đả kích sự đắc chí của Kha Dụ Phân vớ cơ thể tuổi thanh xuân này. Không dám tưởng tượng, thân thể mười tám tuổi lại bị ghét bỏ, nếu là 28 tuổi, anh không phải nhìn cũng không nhìn cô một cái rồi hả?!
Kha Dụ Phân buồn bực, trong lòng chửi rủa động vật giống đực Bạch Thư Duy này.
Nhịn không được kéo cổ áo ra liếc mắt một cái, làm sao bây giờ? Nó nhỏ như vậy, chẳng lẽ... Muốn cô đi nâng ngực?
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng phiền lòng, cô cần tìm người tâm sự mới được, nhìn anh ngủ một bên, cô chậm rãi bò dậy, vượt qua thân thể anh, rón ra rón rén xuống giường.
Dựa vào ánh trăng chỉ dẫn, cô mở máy tính ra . . . Uông Tinh Tinh là con cú, thời gian này khẳng định vẫn online đáng quái, không nỡ ngủ.
Sau khi thuận lợi khởi động máy, cô đăng nhập tài khoản của mình, quả nhiên thấy cô ấy vẫn online. Kha Dụ Phân vui vẻ muốn khóc, vội vàng gọi cô ấy, hôm nay phải ủy khuất Uông Tinh Tinh ở màn hình bên kia rồi.
Uông Tinh Tinh đang đánh quái: "..."
Phân Phân yêu Duy Duy: "Tinh Tinh, tớ nên làm sao bây giờ?"
Đối phương ước chừng an tĩnh đã lâu, Kha Dụ Phân đợi không được..
Rốt cục, Uông Tinh Tinh hồi tin tức: "Cho cậu vài website."
Kha Dụ Phân khẩn cấp liên kết tiến vào trang web, trên mặt lập tức trợt xuống ba vạch hắc tuyến... Uông Tinh Tinh này thật đúng là thực tế xem trọng hiệu suất, lập tức giúp cô tìm vài cái phòng khám chỉnh hình chuyên nâng ngực. Cho nên, cô cũng hiểu được chính mình cần đi nâng? Cô lại chịu một lần đả kích.
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Đây đều là nơi nầng ngực có uy tín trên Internet".
Phân phân yêu Duy Duy: "Cậu thật là có hiệu suất (tức giận)".
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Cám ơn ca ngợi".
Phân phân yêu Duy Duy: "Không khách khí (tức giận)".
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Nhớ rõ cùng "Người sử dụng" thảo luận một chút anh ta muốn kích cỡ như thế nào? (xấu hổ)".
Tinh Tinh thối tha! Kha Dụ Phân trợn trắng cả mắt, mặt lại nhịn không được đỏ lên.
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Làm xong cho tớ mượn mò mẫn một phen nha, tớ muốn biết mò mẫn là cảm giác gì?".
Phân phân yêu Duy Duy: "Mơ tưởng!(giận)".
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Khà khà... Bạch Thư Duy hưởng dụng cũng không đủ, căn bản không tới phiên tơ".
Hống! Kha Dụ Phân thẹn quá thành giận, đang muốn toàn lực phản kích Uông Tinh Tinh khiến người mặt hồng tim đập trêu chọc người này, bỗng nhiên cô cảm giác sau lưng một cỗ nhiệt khí đột kích, Bạch Thư Duy dùng giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ ghé vào bên tai cô, rầu rĩ mở miệng . . .
"Cậu đang làm gì?"