Chương 88: Muốn tất cả. 2

Chương 88: Muốn tất cả. 2

Thấy đệ tử mới này không biết điều, thanh niên mập mạp hơi tức giận, định làm ầm lên, nhưng nhớ tới chỗ này là Đan Tâm Các, làm ầm ở đây thì hắn sẽ không được lợi gì, chỉ đành hậm hực đứng phía sau Lý Ngọc, dùng ánh mắt hung hăn nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc.

Thiếu nữ ở quầy mỉm cười với Lý Ngọc và hỏi: “Sư huynh, huynh muốn mua bao nhiêu viên Thông Mạch Đan?”

Lý Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: “Hiện giờ chỗ này có bao nhiêu viên?”

Thiếu nữ nói: “Hôm nay mới nhập vàoh ko được ba mươi viên, toàn bộ đều là hàng thượng phẩm.”

Lý Ngọc nói: “Ta muốn tất cả.”

“Hả?”

Thiếu nữ hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Ba mươi viên Thông Mạch Đan thượng phẩm, tổng cộng là ba vạn linh tệ. Hầu hết các trưởng lão tầng Trúc Cơ trong môn phái không thể lấy ra được ba vạn linh tệ chỉ trong một lần, số tiền này bằng với số tiền bọn họ tích góp cả mấy năm.

Tên béo mập đứng sau lưng Lý Ngọc bị chọc cười, nhịn không được, nói: “Ha ha, cười chết mất, ngươi ra vẻ gì ở đây vậy, lại còn muốn hết. Hôm nay ngươi có thể lấy ra được ba vạn linh tệ, ta sẽ gọi ngươi là gia gia…”

Bộp!

Trên ngón trỏ bàn tay phải của Lý Ngọc, chiếc nhẫn không gian hơi lóe lên, hắn đặt một xấp linh phiếu dày cộm lên trên quầy được lát ngọc trắng.

Phía sau Lý Ngọc, tiếng cười của tên mập đó đột nhiên ngưng lại.

Hắn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của Lý Ngọc, nói với giọng không thể tin được: “Nhẫn không gian!”

Chiếc nhẫn không gian, hắn đã từng nhìn thấy ở chỗ của lão tổ tông tầng Kim Đan. Tên này mặc y phục đệ tử mới, làm sao lại có được. Trên quầy được lát ngọc trắng, một chồng linh phiếu thật dày, lóe sáng lấp lánh, càng làm chói mắt hắn.

Lúc này, trong đại sảnh, có vô số ánh mắt cũng đã bị Lý Ngọc thu hút, mọi người bàn tán xôn xao.

“Người này là ai thế, sao giàu có đến vậy, mua một lần ba mươi viên Thông Mạch Đan?”

“Trọng điểm là ba mươi viên Thông Mạch Đan à, trọng điểm chính là chiếc nhẫn không gian kia, có ba mươi vạn linh tệ cũng không mua được đâu…”

“Chẳng lẽ là đệ tử hoặc là hậu duệ của vị tổ sư nào?”

“Vừa rồi nghe người kia gọi hắn Lý Ngọc.”

“Lý Ngọc, đó chẳng phải là thanh mai trúc mã với Khương sư muội hay sao, nghe nói Khương sư muội cho hắn rất nhiều đồ tốt.”

“Vậy thì không có gì ngạc nhiên…”

Bên trong quầy, thiếu nữ cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, sau khi xác minh những tấm linh phiếu của Lý Ngọc, nàng ngơ ngác lấy ra tất cả những viên Thông Mạch Đan mà Lý Ngọc yêu cầu. Lý Ngọc niệm trong thần thức, ba mươi viên Thông Mạch Đan thượng phẩm bị hút vào trong chiếc nhẫn không gian.

Lý Ngọc quay lại nhìn người đàn ông mập mạp trong bộ y phục hoa lệ

Sắc mặt của tên mập trắng bệch, không dám nhìn Lý Ngọc dù chỉ một cái, hắn nhanh chóng xoay người bỏ đi trong ánh mắt đang xem chuyện cười của mọi người…”

Trần Minh đứng bên cạnh, hâm mộ nhìn chiếc nhẫn không gian trên tay Lý Ngọc, nói: “Khương Ly đối xử với đệ thật tốt...”

Lý Ngọc giải thích: “Không phải Khương Ly, mà là Tôn trưởng lão...”

Trần Minh nhìn Lý Ngọc với ánh mắt hiểu rõ, nói: “Hầy, đệ không cần giải thích, mọi người đều như nhau, ta hiểu, ta hiểu mà…”

Lý Ngọc nhìn ánh mắt của Trần Minh, hắn biết Trần Minh đã nghĩ sai.

Cái gì mà mọi người đều giống nhau, Trần Minh là kiểu người ăn bám phụ nữ, còn Lý Ngọc hắn…

Lý Ngọc nhìn xuống chiếc nhẫn không gian trên tay, rồi lại nhớ đến những viên linh dược…

À, Lý Ngọc hắn cũng giống vậy.

Trên đỉnh Tử Tiêu.

Tại một khu vực nghỉ ngơi ở trong phường thị, Lý Ngọc bỏ ra hai mươi linh tệ, gọi hai ly linh rượu, cùng Trần Minh ngồi trong đình ngắm cảnh. Lý Ngọc nhìn khu rừng tươi tốt phía dưới, hỏi: “Dạo này huynh thế nào rồi?”

Trần Minh cười nói: “Mệt thì cũng mệt, nhưng tu vi của ta tăng lên rất nhanh. Nếu chỉ dựa vào bản thân ta, e rằng mười năm nữa cũng không lên được Luyện Khí tầng hai. Hiện giờ chỉ cần hai tháng là đã đạt được, nếu là trước đây, ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ tới…”

Trong ánh mắt của Trần Minh, hiện lên một sự mệt mỏi.

Nhưng Lý Ngọc có thể nhìn ra được, Trần Minh không hối hận.

Trần Minh nói xong, lại nhìn về phía Lý Ngọc, hỏi: “Còn đệ thì sao, ta nghe nói đệ đã trở thành luyện đan sư, bây giờ tu vi thế nào rồi?”

Lý Ngọc đáp: “Vẫn đang ở Luyện Khí tầng một.”

Lý Ngọc không nói dối, mặc dù hắn có năm linh mạch, nhưng lại không có linh mạch nào đạt đến Luyện Khí tầng hai.

Trần Minh an ủi: “Đệ có nhiều Thông Mạch Đan như vậy mà, chẳng cần đến hai ngày cũng sẽ vượt qua ta. Ngoài ra, đệ còn có Khương sư muội, đệ sẽ nhanh chóng lên tầng Trúc Cơ thôi…”

Lý Ngọc không định giải thích, mà hỏi ngược lại: “Huynh có dự định gì chưa, vẫn cứ tiếp tục thế này sao?”

Trần Minh cười ha ha, nói: “Nguyên thọ của bà ấy không tới hai mươi năm nữa, bảo ta ở bên cạnh bà ấy thêm mười năm, tất cả di sản của bà ấy sẽ để lại hết cho ta. Bà ấy còn đồng ý với ta, sẽ mau chóng giúp ta lên được tầng Trúc Cơ. Chuyện tốt thế này, bao nhiêu người cầu còn không có…”