Chương 87: Muốn tất cả.
Lý Ngọc nghe vậy mừng rỡ, bước nhanh đi tới cửa, mở cửa tiểu viện ra, nhìn thiếu nữ đứng ở cửa nói: “Từ sư muội, lô Thông Mạch Đan mới đã có rồi sao?”
Thiếu nữ gật đầu nói: “Vừa mới nhập kho một lô, đều là Thông Mạch Đan cao cấp, cho chưa bắt đầu bán nữa. Khi muội vừa nghe được tin, lập tức đi thông báo cho sư huynh, chúng ta mau chóng qua đó đi.”
Trong khi nói chuyện, nàng còn lén lút đánh giá Lý Ngọc vài lần.
Thì ra vị sư huynh vừa đẹp trai, vừa hào phóng, nói chuyện cũng rất thú vị mà nàng thường xuyên gặp gỡ này, lại chính là thanh mai trúc mã với Khương sư tỷ…
Lý Ngọc không biết thiếu nữ nhỏ đang nghĩ gì, tâm trí của hắn đều đổ dồn vào chuyện không thể tiêu linh phiếu, một lòng muốn có được Thông Mạch Đan. Ngay khi vừa biết tin, hắn đã cùng Từ sư muội đi đến phường thị của đỉnh Tử Tiêu.
Bởi vì tin tức Thông Mạch Đan đã về hàng vẫn chưa được công bố ra ngoài, nên các đệ tử đến Đan Tâm Các để mua Thông Mạch Đan không nhiều. Từ sư muội nháy mắt ra hiệu với Lý Ngọc, nói: “Sư huynh, hôm nay muội nghỉ ngơi, huynh qua bên quầy kia, bên đó là tỷ muội tốt của muội, vị tỷ muội đó sẽ tiếp đã huynh…”
Lý Ngọc đi về phía quầy bên kia theo sự chỉ dẫn của Từ sư muội.
Trước quầy đó, chỉ có một đệ tử.
Lý Ngọc đi tới mới phát hiện đệ tử này nhìn quen mắt, lại nhìn thêm lần nữa, không phải là Trần Minh thì còn là ai?
Tuy nhiên, sau hơn hai tháng không gặp nhau, Trần Minh lúc này có một chút khác biệt so với Trần Minh mà Lý Ngọc biết.
Trước đây, mặc dù Trần Minh không đẹp trai bằng Lý Ngọc, nhưng dáng vẻ cũng đoan chính, bằng không vị nữ tu tầng Trúc Cơ kia cũng sẽ không chấm hắn. Tuy nhiên, hắn của lúc này, sắc mặt tái nhợt, mắt thì lõm sâu, tóc tai xỉn màu, trông như thể toàn thân trống rỗng.
Thế mà, trông hắn hơi thảm vậy thôi, chứ pháp lực trên người lại rất sinh động không hề yếu ớt, đã đạt tới Luyện Khí tầng hai rồi.
Trần Minh không mặc y phục của đệ tử, sức mạnh linh hồn của Lý Ngọc lại to lớn lạ thường, ngay cả tu vi của Trần Minh cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Trước khi vào môn phái, Trần Minh chỉ mới mở một huyệt đạo, thiên phú của hắn không tốt. Hắn có thể mở tám huyệt đạo chỉ trong hai tháng và đạt đến Luyện Khí tầng hai, nhất định là đã sử dụng không ít Thông Mạch Đan.
Xem ra nữ trưởng lão tầng Trúc Cơ kia là người đáng tin cậy, không phải là kiểu muốn ăn chực.
Trần Minh hình như đang mua linh dược, nữ đệ tử trẻ trung đứng trong quầy nói lời xin lỗi với hắn: “Thật ngại quá, vị sư huynh này, Lục Vị Địa Hoàng Đan của tháng này đã bán sạch rồi, hay là mấy tháng nữa huynh lại ghé?”
Đan dược muốn mua không có, Trần Minh có chút thất vọng, định đi quầy hàng trên đỉnh Phi Lai để thử vận may, nhưng lại sợ bị lừa mua trúng đan dược giả.
Thiên phú tu hành của hắn không tốt, nếu có tên nào tâm địa bệnh hoạn, đưa cho hắn một viên Tụ Khí Đan, xem ra đời này hắn phế rồi.
Hắn không dám mạo hiểm, thở dài một hơi, đành phải quay về thôi.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình.
Trần Minh quay đầu lại, nhìn thấy bóng người kia, sửng sốt một chút, sau đó nói với giọng vui mừng: “Lý Ngọc!”
Có hàng vạn đệ tử Côn Lôn, có thể gặp lại cố nhân ở nơi này, quả thực là chuyện rất đáng mừng.
Lý Ngọc ném một chiếc bình ngọc cho Trần Minh và nói: “Lục Vị Địa Hoàng Đan siêu phẩm, một viên bằng ba viên thường.”
Sau khi Trần Minh đưa tay nhận lấy, hắn mở lọ đan dược ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy nguyên một lọ đan dược, vội vàng nói: “Lọ đan dược này bao nhiêu linh tệ, ta… “
Lý Ngọc xua tay nói: “Chỉ là đan dược hạ phẩm mà thôi, tặng cho huynh đấy, dùng xong thì đến đỉnh Đan Đỉnh tìm ta, ta sẽ luyện chế giúp cho huynh.”
Lý Ngọc được gặp lại người quen cũ ở Côn Lôn, đây cũng là một chuyện vui, hắn nói với Trần Minh: “Chờ ta một chút, ta mua một ít đan dược, lát nữa chúng ta nói sau.”
Trần Minh gật đầu rời khỏi quầy, Lý Ngọc tiến lên phía trước, đang muốn nói chuyện, một bóng người từ phía sau đi tới, lớn tiếng nói với thiếu nữ trong quầy: “Cho ta mười viên Thông Mạch Đan…”
Thiếu nữ nhìn về phía Lý Ngọc, nói với người kia: “Xin lỗi, là vị sư huynh này đến trước, mời huynh xếp hàng ở phía sau, được không?”
Thành niên béo trẻ mặc một bộ y phục hoa lệ, liếc Lý Ngọc một cái, vứt mấy đồng linh tệ cho Lý Ngọc, nói: “Ta mua chỗ của ngươi, ra sau xếp hàng đi.”
Vài đồng linh tệ rơi xuống mặt đất lát đá xanh, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lý Ngọc thậm chí không nhìn người tên mập đó, nói thẳng với thiếu nữ ở quầy: “Ta cũng muốn Thông Mạch Đan.”
Thấy đệ tử mới này vô ơn bạc nghĩa như vậy, mập mạp có chút tức giận muốn nổ tung, nhưng lại nghĩ tới đây là Đan Tâm Các, ở đây cũng không có trái ngon ăn, chỉ có thể oán hận đứng sau lưng Lý Ngọc. , nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt hằn học.