Chương 68: Thực lực đột phá
Triệu sư huynh ngượng ngùng cười cười, nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy đệ, ta liền biết đệ khác biệt với những đệ tự khác. Sư huynh có thể yêu cầu đệ một chuyện được không, liệu đệ có thể giúp sư huynh luyện mấy viên đan dược…”
Lý Ngọc sửng sốt một chút: “Hả?”
Triệu sư huynh lập tức nói: “Yên tâm, sư huynh cũng không bắt đệ làm không công. Mười viên Chỉ Huyết Đan, sư huynh sẽ cho đệ mười lăm linh tệ, còn nhiều hơn so với Hàn trưởng lão cho đệ, thế nào?”
Chuyện này đúng thật là đang buồn ngủ mà tìm được chăn gối, đúng lúc Lý Ngọc đang rầu rĩ vì nguyên liệu không đủ, tự nhiên lại có người dâng tậng miệng.
Tuy rằng mười lăm linh tệ không nhiều, nhưng một phần nguyên liệu chỗ hắn cũng đã khoảng một trăm linh tệ, cho dù Triệu sư huynh không cho tiền công, Lý Ngọc cũng cầu mà không được.
Trong lòng thì đang sảng khoái, nhưng Lý Ngọc ngoài mặt còn giả bộ do dự, thấp giọng nói: “Nhưng mà, đệ còn phải tu hành, e rằng không có nhiều thời gian như vậy…”
Triệu sư huynh nói: “Lý sư đệ, đệ không biết rồi, trong tôn môn, linh tệ mới là thứ quan trọng nhất. Tự tu hành chậm lắm, chi bằng tích linh tệ đi đổi Thông Mạch Đan, một viên có thể khai mở được một huyệt đạo, bớt đi mấy tháng khổ luyện của đệ…”
Lý Ngọc như thể bị thuyết phục, do dự nói: “Mười lăm linh tệ…”
Triệu sư huynh nói: “Hai mươi, hai mươi linh tệ. Lý sư đệ, đệ nhất định phải đồng ý với ta.”
Trong lòng của Triệu sư huynh đã tính toán cả rồi, hai mươi linh tệ, mặc dù hắn cũng thấy hơi đứt ruột, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ luyện đan mỗi tháng, Hàn trưởng lão sẽ trừ hắn năm mươi linh tệ, dù tính thế nào, hắn cũng phải kiếm tiền.
Lý Ngọc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng làm ra vẻ như bị linh tệ lay động, gật đầu nói: “…cũng được.”
Triệu sư huynh nắm tay Lý Ngọc, cảm khái nói: “Lý sư đệ, đệ đúng là người tốt. Sau này trên đỉnh Đan Đỉnh, có sư huynh che chở cho đệ, ai dám ức hiếp đệ, đệ cứ nói tên của ta…”
Thời gian chớp mắt trôi, nửa tháng đã qua.
Nửa tháng nay, Lý Ngọc rất bận rộn.
Mỗi ngày không phải đang luyện đan thì cũng đang học tập trên con đường luyện đan.
Kể từ khi Lý Ngọc đồng ý với chuyện luyện đan của Triệu sư huynh, mỗi ngày đều có người đến thăm tiểu viện của Lý Ngọc.
Trong số thuộc hạ của Hàn trưởng lão, ngoại trừ khoảng mười mấy đệ tử mới vào môn phái, còn có một vài đệ tử cũ đã nhập môn từ rất lâu. Mỗi tháng đều có nhiệm vụ luyện đan, nếu không hoàn thành đúng hạn và đảm bảo chất lượng, đều sẽ bị Hàn trưởng lão trừ linh tệ.
Những đệ tử cũ như Triệu sư huynh đã nghiên cứu luyện đan nhiều năm, tuy tỷ lệ thành công của luyện đan cao hơn nhiều so với đệ tử mới, nhưng Hàn trưởng lão yêu cầu cao hơn, bọn họ khó có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hàng tháng.
Dưới sự giới thiệu của Triệu sư huynh, những người này đều đến để nhờ Lý Ngọc giúp đỡ việc luyện đan.
Có nguyên liệu luyện đan đưa tới tận nơi, còn kiếm được linh tệ, Lý Ngọc đương nhiên sẽ không từ chối. Gần như ai tới, hắn đều đồng ý. Hắn có ba đường linh mạch thích hợp để luyện đan, lại vừa có nhiều nguyên liệu để luyện tập, trình độ luyện đan cũng đã có sự đột phá đáng kể. Đến hiện tại, luyện chế những loại đan dược cấp thấp này, hắn có thể làm được đến mức một lần luyện sẽ được mười viên, và hơn một nửa đều là đan dược siêu phẩm.
Thậm chí hắn còn luyện chế ra được đan dược cực phẩm, và cũng dựa vào bản thân mà luyện ra được hai viên đó.
Đối với chuyện luyện đan, thiên phú chiếm một nửa, kinh nghiệm chiếm một nửa, luyện nhiều thành quen, làm nhiều thì năng lực hiển nhiên cũng sẽ tăng lên thôi.
Tại một nơi nào đó trong tiểu viện, Lý Ngọc đưa bình đan dược giao cho một vị sư tỷ, vị sư tỷ nắm tay của hắn, cảm kích nói: “Lý sư đệ, thực sự đa tạ đệ, hay là vào trong uống chén trà…”
Lý Ngọc rút tay của mình lại, không bày tỏ cảm xúc. Nửa tháng qua, hắn lăn lộn tiếp xúc với các đệ tử cũ của Hàn trưởng lão, một vài sư tỷ đưa tay ra tiếp cận, thậm chí có người còn đưa ra ám thị rõ ràng hơn mỗi khi hắn đến đưa đan dược.
Tất nhiên Lý Ngọc đã từ chối tất cả.
Những vị sư tỷ ở đây so với Chu sư tỷ, sự chên lệch không phải chỉ là một chút hay nửa chút. Ngoại trừ giao dịch luyện đan, hắn không có suy nghĩ gì khác.
Không biết Chu sư tỷ ở đỉnh Bích Vân thế nào, đã hơn một tháng, hắn bận rộn không có thời gian đi gặp tỷ ấy.
Nhưng qua ngày hôm nay, Lý Ngọc có thể nghỉ ngơi rồi, bởi vì những đan dược mà các vị sư huynh, sư tỷ cần phải luyện trong tháng này, hắn đã hoàn thành tất cả. Nếu muốn nhận tiếp, phải đợi tới tháng sau.
“Lý sư đệ…”
“Chào buổi chiều, Lý sư đệ.”
“Lý sư đệ, ncó muốn vào trong ngồi không?”
Trên đường trở về nơi ở của mình, mọi người thỉnh thoảng chào hỏi Lý Ngọc, và Lý Ngọc mỉm cười đáp lại từng người một.