Chương 67: Lý Ngọc, người tốt. 2

Chương 67: Lý Ngọc, người tốt. 2

Chẳng trách khi Hàn trưởng lão nhìn thấy Chỉ Huyết Đan cực phẩm, ông ấy đã bồn chồn. Điều này càng khiến cho Lý Ngọc cảm thấy tò mò về ký hiệu lò đan trên ngực của mình, có thể tự mình luyện đan, hơn nữa toàn bộ đều là loại đan dược cực phẩm, hắn hoàn toàn mới nghe thấy lần đầu…

Trong lòng Lý Ngọc đã đưa ra quyết định, sau này nếu có thể tự mình luyện đan thì nên tự mình nỗ lực. Trước đó, lúc luyện chế và đem bán Chỉ Huyết Đan, thực ra trong lòng hắn cũng đã cân nhắc rất cẩn thận, đan dược cực phẩm quá bắt mắt, thỉnh thoảng xuất hiện thì tốt, chứ nếu lần nào cũng toàn là đan dược cực phẩm, e rằng sẽ thu hút sự chú ý của người khác

Trưa ngày hôm sau, Lý Ngọc mang theo tám viên Giải Độc Đan lần đầu luyện chế đến gặp Hàn trưởng lão.

Lý Ngọc đưa đan dược cho Hàn trưởng lão, áy náy nói: “Xin lỗi Hàn tiền bối, đệ tử chỉ luyện chế ra được tám viên đan dược, vẫn còn thiếu hai viên.”

Hàn Thiên Thành nhận lấy bình đan dược, nhìn một chút, rồi tán thưởng: “Không tệ đâu, bảy viên thượng phẩm, một viên siêu phẩm. Không ngờ không có viên nào dưới thượng phẩm, điều này đã nằm ngoài dự đoán của lão phũ. Xem ra ngươi không chỉ có thể tu hành khai mở được ba đường linh mạch, mà năng lượng linh hồn của người cũng vượt xa với một đan sư bình thường…”

Nhắc tới ba đường linh mạch, Lý Ngọc cảm thấy có chút sởn gai ốc.

Nhưng nửa câu sau của Hàn trưởng lão lại khiến cho Lý Ngọc nghĩ tới một chuyện, nếu như lò luyện đan đó khi hấp thụ linh dược, rồi trả lại một phần linh lực cho hắn, vậy thì khi nó hấp thụ ma quỷ, có phải cũng sẽ trả lại một phần năng lượng linh hồn cho hắn không?

Lần tới nếu có gặp ma quỷ, hắn sẽ cảm nhận cẩn thận mới được.

Hàn trưởng lão rất hài lòng với thành quả của Lý Ngọc, còn tặng cho Lý Ngọc mười đồng linh tệ để coi như là phần thưởng.

Hàn trưởng lão không hỏi Lý Ngọc đã dùng bao nhiêu phần nguyên liệu, năm phần nguyên liệu luyện chế ra được tám viên đan dược chất lượng cao như thế này cũng đã vượt xa so với trình độ của các luyện đan học đồ, thậm chí có thể coi là ưu tú. Những đệ tử dưới trướng của ông ấy, có người nhập môn đã hơn mười mấy năm, vậy mà vẫn chưa làm tốt được giống như Lý Ngọc.

Ba mạch Hỏa, Thủy, Mộc linh mạch quả nhiên cũng có ưu thế được trời thưởng riêng trên con đường luyện đan, chỉ tiếc là con đường tu hành của Lý Ngọc thì lại không thuận lợi đến thế.

Sau khi cảm khán một câu, Hàn Thiên Thành lại đưa cho Lý Ngọc mười phần nguyên liệu. Có Lý Ngọc chia sẻ trách nhiệm với mình, bản thân ông ấy sẽ dư dả thời gian và sức lực để chuẩn bị cho cuộc khảo hạch luyện đan sư nhị phẩm. Một khi trở thành luyện đan sư nhị phẩm, địa vị trong tông môn sẽ tăng cao lên một chút, đời này có hi vọng lên tầng Kim Đan.

Lưu Đống đứng ở phía sau Hàn Thiên Hành, ngước mắt nhìn bóng lưng rời đi của Lý Ngọc, hắn cảm thán: “Không ngờ thiên phú luyện đan của Lý Ngọc lại cao như thế...”

Hàn Thiên Thành liếc hắn một cái, nói: “Mỗi người đều có tài năng riêng của mình, đừng đố kỵ người khác, ngươi đi theo lão phu, học luyện đan, đời này có thể gây dựng cơ đồ. Vì để có thể cho người vào được Côn Lôn, gia tộc của ngươi đã tốn không ít công sức…”

Lý Ngọc ôm nguyên liệu luyện đan, mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng tràn đầy sự vui sướng.

Mười phần nguyên liệu, đến cuối chỉ cần giao cho Hàn trưởng lão khoảng hai mươi viên đan dược là được, hắn vẫn còn thể giữ lại tám phần nguyên liệu, cộng thêm những viên đan dược được luyện chế trước đó, hắn có thể đổi thêm một viên Thông Mạch Đan nữa rồi.

Nếu mỗi ngày đều có những chuyện tốt thế này, không tới ba năm, hắn có thể thành công đạt được tầng Trúc Cơ.

Lý Ngọc đang nghĩ đến chuyện tốt, đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh đi tới, hai tay ôm lấy vai của hắn, thấp giọng hỏi: “Lý Ngọc, Lý Ngọc, tỷ lệ luyện chế thành công Cầm Huyết Đan của ngươi là bao nhiêu?”

Người bước tới là Triệu sư huynh, cũng là đệ tử chấp sự dạy luyện đan cho Lý Ngọc và các đệ tử mới.

Lý Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng tạm, một phần nguyên liệu, đại khái có thể luyện chế ra được hai viên đan dược thượng phẩm.”

Triệu sư huynh nghe vậy cảm thấy xấu hổ trong lòng, dùng một phần nguyên liệu mà có thể luyện chế ra hai viên đan dược, nhưng đều là trung phẩm. Vận khí của hắn không tốt, có khi còn xuất hiện cả loại hạ phẩm. Mỗi tháng nhiệm vụ luyện đan mà Hàn trưởng lão bố trí cho hắn, hắn gần như không bao giờ hoàn thành được, và lần nào cũng bị trừ linh tệ.

Một tháng trước, hắn còn đang dạy Lý Ngọc luyện đan, một tháng sau, Lý Ngọc đã bỏ xa hắn.

Có vài ngươi, trời sinh đã phải ăn bát cơm này.

Nghĩ tới đây, hắn càng nhiệt tình với Lý Ngọc hơn nữa, khoác vai của Lý Ngọc, mỉm cười nói: “Lý sư đệ, đệ cảm thấy huynh đối đãi với đệ như thế nào?”

Lý Ngọc nói: “Cũng được.”

Triệu sư huynh đối xử với hắn, giống như đối xử với các đệ tử khác, không có gì đặc biệt.