Chương 54: Danh tính của yêu nữ
Người đệ tử trẻ tuổi dẫn Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đi ra khỏi thạch thất, rời khỏi tòa đại điện này, đến giữa quảng trường.
Nơi này có một cổng vòm Long Môn khổng lồ đứng sừng sững, rộng chừng ba mươi trượng, cao mười trượng. Lý Ngọc nhìn thấy có người bước qua cánh cửa này, rồi biết mất hoàn toàn, đồng thời cũng nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện từ sau cánh cửa.
Đệ tử trẻ tuổi cười cười nói nói với hai người: “Đây là pháp trận nhập môn, hai vị sư đệ, sư muội hãy giữ chắc lệnh bài của mình, chúng ta đi vào thôi.”
Nói xong, hắn là người bước vào cánh cửa đó trước.
Sau khi Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền nhìn nhau, bọn họ cũng bước vào.
Vừa bước vào cửa, ngọc bài trong tay truyền tới một cảm giác ấm nóng, Lý Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, sau một khắc, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Những gì hắn nhìn thấy trong mắt không còn là dãy núi Côn Lôn vừa rồi, mà là một dãy núi dài vô tận khác, trong núi có rất nhiều thứ kỳ lạ và đẹp đẽ. Có một số được nối với nhau bằng những cây cầu, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài lầu các, cung điện ẩn trong đó, vô sô ánh sáng rực rỡ bay vào bay ra khỏi những đỉnh núi đó.
Trên bầu trời, có những con sếu đang bay, còn có một số loài chim tiên mà Lý Ngọc không biết tên, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Bọn chúng bay lướt qua trước mặt, trên lưng của chúng còn có đạo nhân đang đứng, trông cực kỳ tao nhã và tiêu sái…
Ở phía chân trời xa hơn, vài đỉnh núi treo ngược lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng của những đám mây dường như thấp thoáng trên đó.
So với những thứ này, linh khí trời đất phong phú xung quanh khiến lỗ chân lông của Lý Ngọc càng giãn ra.
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, những người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, đứng ngây ra đó, qua một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Người đệ tử trẻ tuổi không hề cảm thấy lạ lùng trước vẻ mặt của họ, mỉm cười và nói: “Chào mừng đến Côn Lôn.”
Động thiên Côn Lôn.
Đỉnh Đan Đỉnh.
Trong một tiểu viện trên sườn núi.
Lý Ngọc ngồi trên ghế đá trong viện, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một luồng ánh sáng xẹt qua đầu. Dù đã trôi qua một hồi lâu, nhưng Lý Ngọc vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ.
Vào giờ này ngày hôm qua, hắn vẫn đang ở núi Bạch Vân, lo lắng không biết mình có được chọn hay không.
Một ngày sau, hắn đã trở thành đệ tử chính thức của phái Côn Lôn, và có một tiểu viện của riêng mình trên đỉnh núi đầy linh khí này.
Vừa rồi hắn và Chu Tử Tuyền tách ra, Lý Ngọc ở lại đỉnh Đan Đỉnh, đệ tử chấp sự đưa Chu Tử Tuyền đi qua đỉnh Bích Vân. Sau này, hai người sẽ tu hành ở hai nơi khác nhau.
Phái Côn Lôn rất lớn, nghe sư huynh chấp sự nói đây là một động thiên nhỏ độc lập với thế giới bên ngoài, khoảng cách giữa đỉnh Đan Đỉnh và đỉnh Bích Vân là hàng chục dặm.
Sau khi Khương Ly rời đi, người có mối quan hệ tốt nhất với Lý Ngọc trong Bạch Vân Quán là Chu Tử Tuyền.
Nàng đã hẹn với Lý Ngọc, sẽ đến gặp hắn bất cứ khi nào nàng có thời gian.
Cũng không biết Khương Ly đang làm gì, Hứa sư tỷ nói nàng được sư tôn yêu cầu bế quan tu luyện, có lẽ phải rất lâu mới có thể gặp được nàng.
Không biết qua bao lâu, Lý Ngọc đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi tiểu viện của mình.
Tiểu viện này không phải là kiến trúc duy nhất ở quanh đây, nơi này có hơn cả trăm tiểu viện giống như vậy. Hướng mắt nhìn lên sườn núi, ẩn nấp trong bóng cây và mây trời, còn có rất nhiều kiến trúc hùng vĩ khác.
Đây là đỉnh Đan Đỉnh, nơi phái Côn Lôn đào tạo đệ tử mới của đạo luyện đan.
Lý Ngọc đang định đi vòng quanh để làm quen với môi trường nơi này, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng nói.
“Vị đạo hữu này, tên là gì?”
Lý Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên có dáng người gầy gò và hơi lùn, bước ra từ tiểu viện ở bên cạnh, mỉm cười chào hỏi hắn.
Từ y phục hắn mặc trên người, hẳn là giống như Lý Ngọc, một đệ tử mới tới đây.
Lý Ngọc trả lời một cách lịch sự: “Lý Ngọc, đến từ Bạch Vân Quán.”
Thanh niên gầy gò cũng tự giới thiệu mình: “Ta tên là Ngô Thông, đến từ nước Ngụy, cũng là đệ tử mới gia nhập vào môn phái.”
Lý Ngọc phát hiện, giữa các đệ tử phái Côn Lôn, trừ khi là người kế thừa hoặc là đồng môn với nhau, bình thường sẽ không xưng là sư huynh, sư đệ. Về điểm này, khá giống Bạch Vân Quán.
Sau khi chào hỏi khách sáo vài câu với Lý Ngọc, Ngô Thông tò mò hỏi: “Mạo phạm hỏi một câu, Lý đạo hữu là người gì của Hứa sư tỷ?”
Trong một ngày, đây là lần thứ hai có người hỏi hắn vấn đề này, Lý Ngọc không trả lời, ngược lại hỏi: “Đạo hữu chỉ mới vừa nhập môn, sao lại biết đến Hứa sư tỷ?”
Ngô Thông nhướng mày nói: “Có ai lại không biết đến Côn Lôn Thất Tử. Trước khi gia nhập vào môn pháp, ta đã thường xuyên nghe tới đại danh của Hứa sư tỷ. Khi linh thuyền của tỷ ấy đậu ở phía ngoài, ta vừa nhìn đã nhận ra ngay.”