Nữ nhân đó có thân hình nhỏ nhắn như một tiểu la lỵ chỉ dưới chục tuổi, mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, tay đeo một cái vòng lớn quá khổ, tên là Thanh Lam Vũ.
Thanh Lam Vũ cùng với Trần Tuấn, Mạc Luân Tuần đều không phải là người của cái Tu Chân Giới này, mà là người xuyên không! Xuyên không, cũng không đúng, phải là quân do thám, xâm lược mới đúng. Nàng ta đến đây là để chỉ một mục tiêu duy nhất, đó chính là đo lường thực lực đỉnh tiêm của cái thế giới này, rồi về báo lại cho quân đoàn, chuẩn bị cho một kế hoạch chu toàn.
Trước một trường sát kiếp giáng xuống như thế này thiên hạ đệ nhất nhân, đệ nhất sâu kiến Tuấn lãng vẫn bị hai nàng yêu nữ kéo lôi xền xệch đi chơi.
Trần Tuấn cười khổ hỏi:
- Sao lại như thế này? chúng ta chỉ ra ngoài thôi mà… Sao lại còng tay ta lại?…
Trinh Hoa Cốt cười đầy nham hiểm, ép sát tấm thân ngọc ngà, đầy đặng của mình vào người Trần Tuấn nói:
- Đương nhiên là để tướng công không khỏi chạy loạn rồi!
Tuấn Lãng khiếp sợ nói:
- Xem ta như là sủng vật, muốn còng là còng, xích là xích à?
Phạm Linh Nhi bao biện nắm lấy bàn tay của hắn, thể hiện uy nghiêm của mình trước mặt Trinh Hoa Cốt nói:
- Đương nhiên là không phải rồi. Tướng công làm gì mà phải so sánh với mấy thứ tầm thường đó! Chàng là bảo vật của bọn thiếp, là bảo vật vạn năm có một! Đối với bảo vật thì phảhi nâng niu, gìn giủ, bão vệ thật chặt chứ!
Phạm Linh Nhi vui vẻ vừa nắm tay vừa vung tay, đẻ cho cái còng sát giam giữ phạm nhân của nàng cùng với Tuấn Lãng run rinh trong gió. Trần Tuấn trước tình huống này chỉ biết khóc ròng mà thôi.
Chứ kiếp Phạm Linh Nhi tự cao như thế, Trinh Hoa Cốt lại càng lộ lên vẻ sát khí của mình hơn nữa.
Nàng nỏ ra một nụ cười vô cùng ma mị, toan tín nhìn Trần Tuấn, rồi bắt đầu thể hiện ra chiếu số của mình.
Car người của Trinh Hoa Cốt đột nhiên run lên bần bật. Nàng đỏ mặt, thẹn thùng lấy tay mình bịp xuống hạ thân, nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tay Trần Tuấn:
- Tướng công, muội… muội…. muội mắc tiểu tiện…
Đang đi trên đường thì cả ba đột nhiên ngừng lại, Trần Tuấn tró mắt nhìn Trinh Hoa Cốt, thủ thỉ truyền âm cho nàng cho riêng tư, hỏi:
- Hôm nay muội ăn trúng gì sao? Chứ khi đạt được thành tựu Đại La Kim Tiên rồi, sẽ hình thành Kim thân, thuỷ hoả bất dung, bách độc bất xâm mà. Làm quái gì có chuyện bị mắc tiểu tiện cơ chứ?
Thế nhưng khi chứng kiến phản ứng của Trinh Hoa Cốt, thì Tuấn Lãng hắn không thấy điều gì giả dối. Phản ứng rất tự nhiên, y hệt phàm nhân vậy.
Trinh Hoa Cốt cũng chả màn đến mấy lời này, ngại ngùng, chạy thẳng một mạch đến nhà xí gần nhất để mà giải quyết nỗi buồn.
Vì bị hai cái bạch ngọc còng tay lại với Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, nên hắn cùng với Phạm Linh Nhi phải dứng bên ngoài nhà xí để chờ Trinh Hoa Cốt giải quyết nỗi buồn.
Mặc dù đã cải trang, ẩn giấu tu viu chỉ còn là một đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thế nhưng khi cùng với nữ nhân của mình đứng chờ ở bên ngoài nhà xí như thế cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh. Điều này khiến cho Trần Tuấn chỉ muốn đội cái quần rồi trốn đi bế quan mà thôi, còn gì là mặt mũi nữa.
Thế nhưng đối với Phạm Linh Nhi thì lại là chuyện khác, nàng ta không bao giờ tin là Trinh Hoa Cốt có chuyện quái gì xảy ra được. Hồn thể tương thông, dù nàng ta có xảy ra chuyện gì, thì Phạm Linh Nhi cũng có có thể cảm nhận được mơ hồ, nên lần này Trinh Hoa Cốt giả vờ bị trúng độc, cần phải tiểu tiện để đẩy chất độc ra ngoài là một âm mưu của nàng ta!
Trinh Hoa Cốt bên trong sau khi đã đại tiện, lại quên mất mình cùng với Phạm Linh Nhi lấy còng tay còng bản thân mình với Trần Tuấn, mà vươn tay lấy giấy để chùi.
Trần Tuấn đang đứng bên ngoài, áp chế tu vi xuống còn Nguyên Anh Kỳ thế nên với lực đạo bị ẩn đi của Tiên nhân cảnh giới Đại La Kim Tiên, liền bị kéo vào bên trong nhà xí.
Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn bị kéo vào thì tức giận gầm lên nói:
- A! Biết ngay là ả ta chả có gì tốt đẹp mà!
Trần Tuấn bị kéo voà bên trong thì ngớ hết cả người khi thấy hạ thân Trinh Hoa Cốt không có một mảnh vải nào mà để che thân, để loã lồ ra hết.
Với bản tính thuần tuý của nam nhân, hắn không tài nào rời mắt ra chỗ đó được. Điều này càng khiến cho Trinh Hoa Cốt đang ngại ngùng, biến thành một khuôn mặt xấu hổ che hạ thân lại.
Hai má nàng đỏ hồng lên, Trinh Hoa Cốt hét toáng lên:
- Đừng nhìn muội!
Trần Tuấn vội chuyền góc nhìn của mình ra nơi khác, đồng thời cũng đóng lại thần lực của mình, nghiêm nghị nói:
- Trinh muội… giấy ở bên kia, không phải bên này…
Trinh Hoa Cốt thấy Trần Tuấn thì thở phào một cái, nói:
- May quá, là tướng công, làm muội tưởng người nào lại tự tiện xông vào đây chứ… Nếu tướng công đã nhìn như thế… Thì thiếp không, ngại đâu…
Vừa nói, Trinh Hoa Cốt vừa thẹn thùng không muốn nhìn thẳng mặt hắn, vừa dạng chân ra, mời gọi Trần Tuấn.
Cái kịch bản mới lạ này, khiến cho Trần Tuấn, không thể nào tự chủ được làm cho dâm tâm của hắn nổi lên.
Đúng lúc ấy, Phạm Linh Nhi lại hét toán lên xông vào nói:
- Này, nhà ngươi làm gì thế?!
Bị Phạm Linh Nhi phá rối, Trinh Hoa Cốt hoàn toàn không kịp trở tay để mà quyến rũ Trần Tuấn, chỉ có thể nén giận với bản thể mình mà cùng với nàng ta đi tiếp mà thôi.
Từ sau chuyện nhà xí Trinh Hoa Cốt cố ý quyến rũ Trần Tuấn thì con đường mà ba người đi bổ trở nên ngột ngạt đến lạ thường. Hai nữ nhân này đi trên đường liên tục phóng ra sát khí cùng nhau tranh đấu muốn đem đối phương chấn chết đi, thế nhưng thực lực là tương quan, mặc dù Phạm Linh Nhi có mạnh mẽ hơn chút ít, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn áp chế được sát khí của tứ đại Thánh Nhân mà Trinh Hoa Cốt sở hữu.
Thấy hai con trâu này sắp húc nhau tới nơi. Trần Tuấn liền giải hoà nói:
- Ta tháy đi mỏi chân rồi, lần đầu tiên sau vạn năm ta mới đi lại như thế. Hay là chúng ta dừng lại một chút ở cái quán kia đi!
Trinh Hoa Cốt cùng với Phạm Linh Nhi liến lập tức áp chế lại sát khí của mình, hoà hoãn, nhu mìn ôm lấy hay cánh tay của Trần Tuấn nói:
- Vâng phu quân.
- Được thôi tướng công.
Trần Tuấn ngồi vào bàn gọi ba cái bánh bao. Mặc dù hắn không đói, không thích thú với mấy bìa giấy này, thê snhuwng hai nữ nhân tranh đấu, cần phải được ghỉ ngơi, nếu không sát kiếp thực sự của tam giới sẽ xảy ra mất. Đến khi đó thiên hạ mà đi tìm thì chắc chắn Trần Tuấn sẽ là tội nhân thiên cổ, thiên cổ suốt cả đời bị người ta phỉ nhổ!
Thế nhưng khi vừa đặt mông xuống mà ngồi thỉ Trần Tuấn cũng không được yên. Phạm Linh Nhi liền nắm lấy bàn tay của hắn, đặt lên cặp mông mền mại căn tròn của mình.
Nàng cầm lấy một cái bánh bao rồi bóp bóp nhẹ nhàng nói:
- Không ngờ ông chủ ở đây làm bánh bao kỹ thật, rất mền mại! Phu quân, chàng… Có thấy thế không?
Xét về phương diện nhan sắc, Trần Tuấn rất thích vẻ đẹp thanh tao, nhẹ nhàng của Trinh Hoa Cốt hơn là vẻ uỷ mị, có chút ma mị của Phạm Linh Nhi. Thế nhưng nếu xét về phần cơ thể thì Phạm Linh Nhi hoàn toàn ăn đứt Trinh Hoa Cốt, mặc dù hai nàng đều là cùng một người.
Cặp mông to tròn, căn mộng màu mỡ của Phạm Linh Nhi, thật khó để khiến cho một tên nam nhân như Trần Tuấn thoát khỏi tạp niệm. Hắn quả thực rất thích cặp mông này của nàng, chỉ muốn bóp bóp nó thêm vaiof cái mà thôi.
Phạm Linh Nhi thủ thế thắng liếc nhìn Trinh Hoa Cốt với mặt đầy đắc ý rồi xích lại gần Trần Tuấn, thì thầm vào tai hắn nói:
- Phu quân, chàng đúng là một dâm phu…
Sau đó lại tươi tỉnh hồn nhiên nói:
- Nào phu quân, chàng nói đi. Rốt cuộc bánh bao có mềm hay không?
Trần Tuấn nhận ra ý tứ của câu nói này đó chính là nhằm vào Trinh Hoa Cốt. Dựa vào kinh nghiệm đã trải qua cùng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, hắn khẳng định một điều rằng nếu lần này hắn nói mấy câu giả dối ra thì Phạm Linh Nhi sẽ lập tức nhận ra rồi hoá thành yêu nữ, lấy dao kề vào người hắn rồi trách hắn tại sao lại lừa dối nàng, còn Trinh Hoa Cốt vì sẽ bảo vệ hắn mà không ngần ngại bầy ra một bộ dáng cuồng chiến. Hai nữ nhân này sau đó sẽ tạo nên một trận chiến kinh thiên động địa, huỷ diệt đi tính mạng của hàng vạn sinh linh.
Như thế là tạo nghiệp, không tích đức, không được.
Trần Tuấn thở dài chỉ đành trả lời thực lòng mình, nói:
- Đúng là rât smeenf, loại bánh bao này khiến ta chỉ muốn bóp cả ngày mà thôi.
Phạm Linh Nhi ghe câu này liền nhu mì xích lại gần hắn nói:
- Phu quân…
Trinh Hoa Cốt không thể nào nhịn được con dâm phụ này ở thanh thiên bạch nhật quyến rũ tướng công nàng được nữa. Nàng liền lập tức phản công, đem khe ngực sâu quắm của mình bao lấy cánh tay của Trần Tuấn, để cho hắn cmar nhận sự mền mại của nàng.
Vì yếu thế, nên Trinh Hoa Cốt cũng không vòng vo mà hỏi thẳng:
- Tướng công, của muội như thế nào…
Hai nữ nhân này tranh đấu thì cũng thôi đi, còn đem hắn ra làm giám khảo, điều này khiến cho hắn không thoải mái một chút nào.
Trần Tuấn liền lập tức ra tay thu phục hai con yêu nữ này. Hai tay trượt xuống, trượt lên hai bên, ôm lấy hai cái eo thon của hai nữ nhân, kéo xích hai nàng lại gần hắn nói:
- Hoa Cốt, Linh Nhi, hai nàng đều là nữ nhân của ta, làm sao phải phân bua như thế? Đối với ta, hai nàng đã là tuyệt nhất rồi…
Phạm Linh Nhi nghe Trần Tuấn nói thế thì không thể nào kìm được cảm giác vui sướng bất ngờ này mà trực tiếp phóng ra huyết nhục (Máu tươi cùng với một chút… thịt) của mình ra khỏi bát khiếu (Hai lỗ mũi, hai con mắt, hai cái tai). Còn Trinh Hoa Cốt thì rưng rưng nước mắt, bày ra một khuôn mặt siêu thoát, tựa như không còn gì vướn bận ở nơi trần thế này nữa vậy.
May mắn cho hắn là hiện tại phần ác tính, tâm ma của Phạm Linh Nhi đã bị áp chế. Nếu không câu nói chủ động như thế của Trần Tuấn, sẽ kích thích, thúc dục nàng ta đnahs thuốc hắn, đem hắn giam xuống dưới mật thất, cất giữ như là một bảo vật. Cùng với hắn sống qua một cuộc đời hanh phúc trọn vẹn, ngày ngày lấy thức ăn có chứa một phần cơ thể mình để cho hắn ăn, từ đó khiến cho cơ thể cùng với tâm trí nàng và phu quân trở thành một!
Còn với Trinh Hoa Cốt thì chỉ đơn giản hơn một chút, đó chính là đem xác của Phạm Linh Nhi đặt trước mặt hắn rồi tiến lên thủ thỉ vào tai Trần Tuấn:
- Tướng công, chàng thấy muội có giỏi không? Thiếp đã diệt trừ đi mối hoạ của chàng rồi đấy. Về sau chàng không cần phải lo san sẻ bất kỳ điều gì của ai cho muội cả!
Nếu Trần Tuấn nghe được mấy lời này của hai yêu nữ, chắc chắn hắn sẽ chết vì nghẹn mất.
Đương vào lúc Phạm Linh Nhi đang cắn lấy bánh bao, móm cho Trần Tuấn ăn thì đột nhiên thần thức hắn cảm thấy có một nữ nhân thân hình nhỏ bé, đâu tầm mười, chín tuổi, đang hoá thành một vệt sáng xanh lam bay trên bầu trời.
Hắn nhận ra nữ nhân này có thực lực phải nói là cực kỳ kinh khủng, thực lực phải cùng với Thiên Đạo Thánh Nhân trung vị mà so chiến.
Kể từ khi xuyên qua Hỗn Độn giới, Thiên giới, chỉ có tại Hạ giới mới làm cho Thanh Lam Vũ quan tâm. Tại vì nơi đây ẩn chứa vô số nội tình kinh khủng, có thể coi là Hạ giới còn, cái Tu Chân Giới này hoàn toàn có thể khai phong tái khơỉ một lần nữa, là huyết địa trọng yếu cần phải được quan tâm.
Do Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đã ẩn giấu khí tức, nên cường giả duy nhất ở dưới Hạ giới còn tồn tại đó chính là cặp phu phụ, Yêu Tổ Yêu Mẫu, Thuỷ Hoàng Nguyên, Thuỷ Hoàng Ngọc mà thôi.
Nhận ra được quỹ đạo bất thường tiến đến bí cảnh U Mang Thư của Thanh Lam Vũ, Trần Tuấn liền lập tức nói:
- Linh Nhi, Trinh muội, ta e rằng lần này chúng ta phải đi một nơi khác rồi.
Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi cũng nhận ra được biểu cảm thất thường của Trần Tuấn, nên liền lập tức ngoan ngoãn nói:
- Phu quân, chúng ta đi vào rừng thiên chăng? Thiếp nghe nói là rừng đẹp lắm.
- Tướng công! Muội muốn đi núi!
- Ghê thật, sao hai người đoán được hay vậy?!
Lúc này Thuỷ Hoàng Nguyên đang cùng với Thuỷ Hoàng Ngọc đang tận hưởng thú vui rừng núi. Leo lên vách đá cheo leo để mà hái thảo dược về nấu trà uống.
Đối với thân thể Yêu tộc Thiên Đạo Thánh Nhân của hai người thì chuyện này chả có gì là to tách cả, chỉ một thoáng là xong ngay.
Thuỷ Hoàng Ngọc hái xuống cây Ngọc Thố Trường thảo liền hướng về phía Thuỷ Hoàng Thiên bên cạnh mà hét lớn:
- Này, hái được cây rồi! Chàng hái được những gì?
Thuỷ Hoàng Nguyên cũng hứng về phía Thuỷ Hoàng Ngọc mà hét lớn trong cơn bão tuyết:
- Ta cũng hái được gốc Địa Tạo rồi, về thôi!
Thanh Lam Vũ bay tới chỗ hai Yêu tổ, mẫu liền báo đạo ngưng động năng lượng vào cánh tay mình. Quỳnh một cái vung ra, khiến cho toàn bộ cơn bão tuyết bị trọng lực của nàng áp chế, tan đi.
Thanh Lam Vũ hỏi:
- Ngươi chính là chủ nhân của cái tiểu thế giới này?
Thuỷ Hoàng Nguyên lập tức xoay người xửng dụng yêu khí của mình mà nhè nhẹ giữ lại thân người, lơ lưỡng bay trên không trung nhìn vào Thanh Lam Vũ.
Thế nhưng khi dò xét thân thế của nàng ta thông qua Thiên Đạo thì Thuỷ Hoàng Nguyên chỉ thấy hai cảnh tượng mà thôi. Đầu tiên chính là cảnh tượng toàn bộ sinh linh đều chết hết, Thuỷ Hoàng Ngọc cũng không thoát được mà cùng với tứ giới tan thành bụi phấn, hoá thành sự tồn tại bản nguyên, hai đó chính là một khung cảnh mịt mù tối tăm, không thể nhìn rõ, y hệt khi hắn dùng Tiên Đoán nhãn của mình nhìn Trần Tuấn vậy.
Đến đây Thuỷ Hoàng Nguyên hoàn toàn đã xác nhận được thân phận của Thanh Lam Vũ. Nàng ta giống với bản nguyên hồng phấn, Trần Tuấn, Mạc Luân Tuần, đều là người ngoại giới, không đến từ bất kỳ đâu trong tiểu giới này cả, mà là đến từ một thế giới cao cấp hơn.
Thuỷ Hoàng Nguyên nở ra một nụ cười ngượng ngạo nói:
- Ta tuy không phải là người thống trị giới này, nhưng là lão tổ của người thống trị tam giới, đồng thời cũng được xem như là phụ mẫu của kẻ thống trị thế giới này.
Thanh Lam Vũ vốn là một nữ nhân không thích nghe nhiều lời, nên lập tức lao tới, đấm một quyền vào người Thuỷ Hoàng Nguyên nói:
- Ta không thích nhiều lời, ngươi nói vậy chắc chắn là người có trọng lượng rồi!
Uỳnh một phát, lực đạo kinh khủng của quyền này khiến cho Thuỷ Hoàng Nguyên xuyên qua cả cái núi dày hàng trăm dặm, nhưng may mắn hắn đã kịp thủ thế phòng bị, nên chả bị sao cả.
Thuỷ Hoàng Nguyễn vẫy vẫy tay khỏi động nói:
- Không người là những người ngoại giới như ngươi có khí lực manh như thế đấy.
Thanh Lam Vũ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết ta là người ngoại giới?
Thuỷ Hoàng Ngọc thấy ông xã mình bị đnahs văng như thế lthif liền cẩn trọng xuất ra Thập Nhị Băng Thăng Đoản Đao cùng với, Tố Nhan Khai Thông phù, hai kiện chí bảo của nàng chuẩn bị đại chiến.
Thanh Lam Vũ nhìn xuống Thuỷ Hoàng Ngọc liền xử ra uy áp trọng lực của mình, đem hàng tấn áp lực, áp lên người nàng, khiến cho thân thể của Thuỷ Hoàng Ngọc lún sâu xuống đất.
Qua một chiêu giao thủ cùng với một chiêu trấn áp này, Thuỷ Hoàng Nguyên đã nhận ra được khả năng chính của Thanh Lam Vũ đó chính là điều khiển trọng lực, có thể tuỳ thời nén trọng lực vào thân thể mình, rồi tung ra một quyền rất nặng, có thể điền khiển trọng lực nhẹ như bay, để mà phi hành trên không.
Bằng vào kinh nghiệm đối địch của bản thân mình, Thuỷ Hoàng Nguyên liền xuất ra Nguyên Thần Đại Đạo của mình, dùng Tam Xoa Hải Kích, một đường vùn vụt đâm tới.
Tam Xoa Hải Kích mang khí thế của bản nguyên sinh mệnh, cuồng cuộn hoá thành vô số sống vỗ đánh vào tới. Thanh Lam Vũ thấy công kích liền giơ tay về phía trước, phóng ra uy áp của mình, chấn tan đòn đó, thế nhưng vì là Nguyên Thần, là linh hồn, nên không chịu tách dụng của những vật thông thường, nên dễ dàng xuyên qua, đâm sượt qua quần áo của nàng.
Thanh Lam Vũ sờ lấy quần áo của mình thấy tổn hại liền rất kinh ngạc nhìn đám người này. Quả thực những thứ thuộc về thế giới Phương Đông khiến cho con người ta kinh ngạc không thôi.
Nàng vung tay lên, đập xuống một cái, đên Nguyên Thần công kích của Thuỷ Hoàng Nguyên chấn tan, nói:
- Không ngờ nhà ngươi lại có chút tiểu xảo này đấy!
Thuỷ Hoàng Nguyên mỉm cười không nói liền hô lên:
- Đại Đạo, Hàm Thiên Trọng Thuỷ!
Hắn bằng vào đại đạo của chính bản thân mình mà ầm ầm đánh tới, đêm Thanh Lam Vũ đại chiến một trận!