Chương 145: Thu Phục Trần Tuấn (Chương Chính Thức, xin lỗi vào mấy ngày trước ta dăng nháp chương này)

Trải qua một tháng quần chiến ở dưới Hạ giới, Trần Tuấn cuối cùng cũng rệu rã thân thể mà nằm lõa thể trên mặt đất cùng với hai nữ nhân Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt.

Sau hai ngày ngủ li bì, hắn lớ ngớt tỉnh dậy mở mắt ra thì thấy mình đang ở một nơi vô cùng lạ lẫm.

Phạm Linh Nhi khi này mặc bộ hắc huyền tử sắc y phục thường ngày của mình mà bưng cho hắn một chén canh y hệt lần đầu tiên hai người cùng làm với nhau. Ha nữ nhân này đúng như lợi Thuỷ Hoàng Ngọc nói mà, khả năng hoan ái củ ha nàng đã là mọt thứ gì đó sớm đã siêu phàm thoát tục, liền có thể phục hồi còn nhanh hơn cả đệ nhất sâu kiến.

Nàng nói:

- Phu quân, chàng dậy rồi à? Lại đây thiếp có quà cho chàng. Công nhận chàng khi ấy khỏe thật, nếu không phải là hồn hể tương thông, ký ức cùng nhau chia sẻ, e rằng bọn thiếp cũng không thể nào nhớ hết ngày hôm đó chúng ta đã làm gì mất.

Trần Tuấn hắn cũng không sợ hãi nữa mà tiến lại bàn, ngồi xuống hỏi:

- Được rồi Thiên Đế, ngài muốn ta hôm nay làm cái công việc gì đây?

Phạm Linh Nhi cũng không ngần ngại, mà kiệu mị đặt đồ ăn của hắn lên bàn, rồi tiến lại, áp sát người Trần Tuấn nói:

- Phu quân, ta muốn làm nương tử của chàng...

Thế nhưng khi nghe nói đến đây t liền nắm lấy vai Phạm Linh Nhi đẩy nàng ra nói:

- Không được, Thiên Đế. Có lẽ đã đến thời điểm ta nói với nàng chuyện này rồi, Linh Nhi. Việc ta không thể nào tiếp nhận nàng hoàn toàn cũng là có một cái lý do của nó.

Phạm Linh Nhi vẫn kiên nhẫn, dùng ánh mắt đầy mê hoặc của nữ nhân đã trưởng thành nhìn hắn hỏi:

- Chuyện gì?

Nghe câu ói này, mặt Trần Tuấn tối sầm lại, hắn nói:

- Chuyện này kỳ thực liên quan rất lớn với thân phận của nàng. Đó chính là nàng không thể nào nào làm nương tử ta được, ta dù đối với nàng có một loại cmar xúc rất mãnh liệt, nhưng ta không thể chống lại định mệnh. Nàng là nữ nhân của người khác, Thiên Đạo chỉ định người đó không phải ta mà là Mạc Luân Tuần.

Phạm Linh Nhi như đoán được tình huồng này, nên lấy từ trong nhẫn trử vật mình ra một cái đầu, đauw lên hỏi Trần Tuấn:

- Người này phải không?

Trần Tuấn nìn thấy Mạc Luân Tuần thì vô cùng kinh ngạc mà nói:

- không thể nào, khí vận chi tử chính là chân mệnh thiên tử, làm sao có thể chết được?!

Phạm Linh Nhi nhân cơ hội liền tiến tới, đặt môi mình cùng với môi Trần Tuấn cùng một chỗ, hai cái lưỡi liền lập tức quấn lấy nhau đầy mê hoặc.

Nàng tác Trần Tuấn ra nói:

- Không phải thiếp đã nói rồi sao, miễn là những thứ gì ngăn cản thiếp đến với chàng, thì thiếp sẽ thành toàn cho thứ đó về với cát bụi hư vô.

Lý do lớn nhất để từ chối Phạm Linh Nhi đã không còn, Trần Tuấn liền bắt đầu nói bậy:L

- Không được, ta hiện tại có rất nhiều kẻ thù trong tam giới. Ta không thể nào vừa tiêu diệt kẻ thù vừa bảo vệ nàng được. Cho ta xin lỗi…

Phạm Linh Nhi với tâm thế vô cùng bình tĩnh liền đáp:

- Phu quân, ta hiện tại đã là Thiên Đế, à không, cựu Thiên Đế, sư muội ta chính là Thiên Đế. thử hỏi trong tam giới có bất kỳ địch nhân của chàng mà chàng không thể giải quyết không? Cháng cứ yên tâm giao cho ta, ta sẽ hảo hảo bồi phụng bọn hắn xuống mười tám tầng âm ty địa ngục.

- Ta, ta,…

nhìn thấy Trần Tuấn biểu cảm chần chừng, không dứt khoát như thế Phạm Linh Nhi liền đau lòng đến rơi lệ.

Nàng lấy tay mình lau đi nước mắt, rồi đẩy Trần Tuấn ra nói:

- Phu quân, hức hức, chàng đừng đùa thiếp nữa. Thiếp biết những lời nói bây giờ của chàng chỉ toàn nguỵ miệng, bao che cho chàng mà thôi. Hức hức, phu quân chàng nói đi, chàng có thự sự yêu thiếp hay không?

- Thiếp đã viof chàng mà làm biết bao nhiêu thứ. Tử bỏ cuộc sống vốn có của mình, đuổi theo chàng cùng với chàng tu luyện, bỏ đi biết bao công sức để học những thứ thiếp chưa bao giờ có năng khiếu như đàn vẽ, thiếp không ngại sinh tử mà cùng chàng đi vào nơi nguy hiểm,… Nghĩ lại những điều đó, ha ha ha ha ha ha ha, thiếp thật là ngu ngốc mà. Việc gì mà mình phải tốn công sức để đoạt lấy thứ mà vốn dĩ mình hoàn toàn không có tư cách có cơ chứ?

Mặc dù cách này Trần Tuấn đã bị Trinh Hoa Cốt bẫy ra một lần, thế nhưung với vị thế chưa bao giờ Phạm Linh Nhi lừa hắn thì đòn này đã vô cùng hiệu quả.

Trần Tuấn thấy nàng phản ứng gay gắt như thế thì liền níu ta, giữ lại, không muốn nàng đi. Thế nhưng việc đó lại khiến cho Phạm Linh Nhi vô cùng sung sướng, tức giận nói:

- Phu quân, buông thiếp ra đi! Bỏ thiếp ra, để thiếp quay trở về nơi vốn thuộc về mình!

Phạm Linh Nhi đã theo hắn cả vạn năm, tính cả trong huyễn mộng, hơn ai hết, hắn chính là người hiểu rõ tâm tình nàng nhất.

Thú thật, Trần Tuấn cũng đã cảm động trước Phạm Linh Nhi rồi, thế nhưng chỉ vì những cái quy tắc hắn hà khắc tự đặt ra bản thân mình, nên hắn vẫn luôn tự thuyết phục bản thân mình rằng không nên theo đuổi Phạm Linh Nhi, vì trước sau gì thì nàng cũng là của Mạc Luân Tuần mà thôi.

Nhưng bây giờ cái lý do đó không còn nữa, khiến cho hắn mất đi định hướng của bản thân mình, hắn kỳ thực không biết nên nghe theo, tuân thủ quy tắc của mình, hay là nghe theo tiếng lòng của mình nữa.

Tuy vậy, vào thời khắc này, Phạm Linh Nhi đã ép hắn vào tình thế bắt buộc phải lựa chọn. Trần Tuấn, hắn là nam nhân, hắn không phải là loại nam nhân yếu đuối, nhu nhược đến như thế.

Hắn nắm chặt lấy tay Phạm Linh Nhi, rồi kéo xoay nàng lại, ôm vào lòng của mình nói:

- Linh Nhi, ta thực sự xin lỗi nàng, ta không nên dối lòng mình như thế. Ta, ta thực sự rất thích nàng…

Phạm Linh Nhi nghe thế thì mủi người vào lòng hắn, dùng cạp mắt long lanh của mình nhìn thẳng vào mắt Trần Tuấn hỏi:

- Điều đó là sự thực à. phu quân?

- Ờ… thì đúng.

- Thiếp mừng quá, thiếp mừng qua,s thế chúng ta khi nào đám cưới? Khi nào sinh tiểu bảo bảo thế? Thiếp đã mong chờ ngày cưới của chúng ta đã lâu lắm rồi!

Phạm Linh Nhi được nói trúng chủ đề mình yêu thích, nên liền lập tức hoá rồ, liên tục, liền tù tì rót vào tai Trần Tuấn những dự định tiếp theo của nàng.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy thực sự sợ hãi.

Hắn ôm sâu nàng vào trong lòng nói:

- Chuyện đó từ từ tính…

Chứng kiến một màn chân thành này của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi không thể chịu được liền hạnh phúc đến cả máu chảy ra từ hóc mắt.

Phạm Linh Nhi ghìm chặt Trần Tuấn, dùng móng tay của mình, bám chặt vào hắn nói:

- Phu quân, thiếp thiếp thiếp vui quá. Chàng chấp nhận thiếp rồi ư?

Trần Tuấn nói:

- Ta từ trước đến giờ vẫn luôn yêu nàng…

- Thế ngày mai chúng ta kết hôn luôn nhá.

- Hả….

Trần Tuấn chỉ dự định cùng với Phạm Linh Nhi tìm hiểu sâu hơn một thời gian mà thôi, chuyện hôn lễ…. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến.

Hắn mang khuôn mặt ngượng ngạo nhìn Phạm Linh Nhi nói:

- Linh Nhi, chuyện này có phải có chút nhanh sao?

Phạm Linh Nhi dùng ánh mắt đen khịt, vô hồn, lạnh lùng của mình nhìn thẳng vào mắt nói:

- Phu quân, dù sao thì chúng ta sẽ cưới mà thôi. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thiếp không muốn chàng lén phén với nữ nhân khác, thiếp muốn cùng chàng vĩnh viễn sống tại một nơi!

Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi bắt đầu dở chứng bệnh điên của mình ra, thì liền dụ hoặc nàng nói:

- Ha… ha, khi nào ta thấy thích hợp thì ta sẽ sẽ cùng nàng tế bái thiên địa!

Được một cái hẹn của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi liền chắc mẫn hắn không thể nào làm trái được thì liền hạnh phúc, hôn thắm thiết hắn, nói:

- Phu quân, thiếp đợi ngày có thể gọi chàng là phu quân!

Nói rồi, Phạm Linh Nhi sung sướng rời đi. Nếu còn ở lại, chắc nàng vì hạnh phục quá mức mà bạo nổ mất, như thế không tốt, thực sự không tốt.

Thế nhưng cuộc sống vốn dĩ rất không công bằng, hạnh phúc của người này chính là nỗi bất hạnh của người kia. Trinh Hoa Cốt ở bên ngoài đều chứng kiến hết cả mọi sự việc. Nàng tuy rất vui mừng cho Phạm Linh Nhi, thế nhưng lại rất đau lòng cho chính bản Tân mình, Phạm Linh Nhi thì được, chứ nàng thì không.

Thế nhưng bằng vào tình yêu to lớn của mình đối với Trần Tuấn, nàng muốn thử một lần như Phạm Linh Nhi. Chưa chắc gì khi nàng ngỏ lời thì Trần Tuấn sẽ từ chối.

Phạm Linh Nhi bước ra, Trần Tuấn cũng đi theo nàng ra hỏi Thiên Cung.

Trinh Hoa Cốt đứng bên ngoài nhìn thấy Trần Tuấn, liền chạy lại hỏi:

- Tướng công, chàng thực sự…

Trần Tuấn thấy Trinh Hoa Cốt gọi mình một tiếng tướng công như vậy liền khó chịu ho khan một tiếng nói:

- Trinh muội, hiện tại ta đã không còn là cẩu độc thân nữa, xin muội hãy giữ lại mồm miệng, đừng gọi ta một tiếng tướng công, dễ ngay hiểu nhầm không đáng có cho Linh Nhi. Gọi ta một tiếng Trần huynh là được rồi.

Hắn nói như tế không phải là muốn cực tuyệt đi Trinh Hoa Cốt, mà là muốn cùng nàng phân rõ ranh giới. Hắn giờ đã có Phạm Linh Nhi rồi, tuyệt nhiên với một tính cách điên cuồng như Phạm Linh Nhi, thì chắc chắn nếu không băm nhỏ thì cũng mang đi xào tỏi ớt. Trần Tuấn không muốn thấy bạn thân mình trở thành thực đơn trong bữa tối của hắn đâu.

Nên hắn nhất định phả phân rõ rạch ròi, bao vệ Trinh Hoa Cốt mới được. Trinh Hoa Cốt với Phạm Linh Nhi chính là hồn thể tương thông, mất nàng thì Phạm Linh Nhi khẳng định mất đi một phần thực lực vô cùng cương đại!

Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Trinh Hoa Cốt nghe những lời nói này của Trần Tuấn liền tưởng hắn muốn cùng nàng cách xa. Thế nhưng bằng vào bản tính đứng dầu của minhf, Trinh Hoa Cốt liền xử ra hồn nhãn để mà quan sát chứng thực.

Thế nhưng việc nay chinh là việc làm mà nàng hối hận nhất trên đời. Khi xử ra hồng nhãn của mình, Trinh Hoa Cốt thấy trên ngón tay của Trần Tuấn có lộ ra một sợi Tình tơ cực kỳ đặc biệt, nó không phải màu tím mà chính là màu trắng! Điều này theo suy đoán của Trinh Hoa Cốt đó chính là biểu hiện cho tình cảm của hắn dành cho Phạm Linh Nhi!

Không, không thể nào! Tại sao? Rõ ràng nàng là người đã gần đạt tới đích, thế nhưng người thắng tại sao không phải nàng mà là Phạm Linh Nhi cơ chứ!

Nghĩ tới viễn cảnh nhìn thấy Phạm Linh Nhi sáng nào cũng tặng cho Trần Tuấn một nụ hoon chào ngày mới, rồi quay qua nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, đầy cao ngao ngạo. Điều này khiến cho Trinh Hoa Cốt cảm tấy được đả kích cực kỳ lớn, nàng ta không muốn như thế, vạn nhất cũng không!

Trinh Hoa Cốt đau lòng khóc nức nở chạy đi, để lị Trần Tuấn bơ vơ đừng giữ đồng. Nàng không muốn làm hắn cảm thấy ghê tởm, càng không muốn bản thân cảm thấy đau khổ, thế nên đành chỉ chọn một cách là từ giờ bám theo sau Trần Tuấn với Phạm Linh Nhi, liên tục theo dõi phá rối hai người mà thôi.

Trần Tuấn vươn tay ra định giữ lấy Trinh Hoa Cốt thì nàng đã gạt tay hắn noi:

- Trần huynh, được lắm! Muội nhất định sẽ không tù bỏ đâu! Một ngày nào đó, muội sẽ khiến chàng biết được giữ muội với con ả kia ai mới là người tốt nhất!

Hắn mặc dù hiểu Phạm Linh Nhi, hiểu cái tính cách điên uống của nàng, thế nhưng lại chưa thể nào thấu được sụ man rợn của Trinh Hoa Cốt, nên khi chứng kiến một cảnh này, hắn chỉ có thể ngơ ngát nhìn nàng chạy đi mà thôi.

Lúc này Phạm Linh Nhi từ phái đằng xa, thuấn di đến trước mặt hắn nói:

- Phu quân, thiếp thiết nghĩ là chàng nên đuổi theo ả ta thì hơn.

Nghe được một câu này của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn vô cùng kinh ngạc, câu nói này đôi vớ tính cách điên cuồng, muốn độc chiếm trong tình yêu của nàng là hoàn toàn trái lập, không thể nào diễn ra được.

Hắn thắc mắc hỏi:

- Điều nàng nói là thật?

Phạm Linh Nhi như nhàng gật đầu nhìn Trần Tuấn nói:

- Thật.

Kỳ thực Phạm Linh Nhi cũng không muốn giữ Trinh Hoa Cốt lại đây, nàng ta chết đi càng tốt chưa nàng nữa chứ, thế nhưng từ sâu trong Phạm Linh Nhi, nàng đã coi tức chính là đối thủ mà bản thân mình phải đối mặt rồi. Muốn triệt hạ hoàn toàn đối thủ này không phả là khiến nàng ta chết đi, mà phải khiến nàng ta biết mình thua cuộc như thế nào, như thế mới là chính đạo.

Ý của nàng đó chính là cho Trinh Hoa Cốt cùng với nàng làm nương tử của Trần Tuấn, khi đấy Trinh Hoa Cốt mới tấy được sự ưu việt của nàng, mà từ bỏ đi mộng tưởng làm người Trần Tuấn thương yêu nhất.

Đây đúng là tuyệt thế kế sách hành hạ đối phương mà, ha ha ha!

Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi nở ra một nụ cười âm tà như thế thì biết nàng ta chả phải nghĩ thứ gì đó tốt đẹp thế nên hắn hỏi lạ:

- Ta vẫn không tin nàng, Linh Nhi. Ta hiểu tính cách điên cuồng, độc chiếm yêu nữ của nàng mà. Đừng lừa ta như thế! Nàng nói đi, rốt cuộc là nàng muốn hố ta phải không?

Phạm Linh Nhi nghe thế thì kiều nghiệt thiên diễm nở ra một nụ cười cực kỳ mê người nói:

- Phu quân, chàng yên tâm đi, thiếp thực sự chấp nhận Hoa Cốt nàng.

Nghe Phạm Linh Nhi nói như thế, Trần Tuấn cũng bán tính bán nghi mà liền tức tốc đuổi theo Trinh Hoa Cốt, nắm lấy tay của nàng, xin lỗi nàng nói:

- Trinh muội, kỳ thực ta cũng muốn nói như thế. Chỉ là ta hiểu rõ tín tình của Linh Nhi mà thôi. Chỉ là ta muốn bảo vệ muội mà thôi.

Thấy Trần Tuấn đột nhiên xuất hiện, rồi ôm mình, nói những câu thân tình như thế. Trinh Hoa Cốt không khỏi bất ngờ mà rơi nước mắt nói:

- Trần huynh, điều chàng noi là thật sao?

Đối với nữ nhân này, Trần Tuấn cảm thấy mặc dù không có cảm giác đặc biệt như Phạm Linh Nhi, thế nhưng hắn lại cảm tấy nữ nhân này vô cùng đáng thương. Nàng đến cùng là vì thứ gì mà cứ liên tục đổi theo hắn như thế? Phạm Linh Nhi hì không nói, đối với nàng ta, hắn chính là mục tiêu tối thượng, cũng là người đầu tiên chạy trên cuộc đua này. Trinh Hoa Cốt có gì chứ? Chỉ là một nữ nhân đơn thuần chỉ biết thuận theo tự nhiên mà đuổi theo hắn mà thôi.

Phạm Linh Nhi càng chạy thi càng đạt được tình cảm của hắn, còn Trinh Hoa Cốt càng chạy chỉ tấy mục tiêu của nàng càng mơ hồ, không rõ ràng mà thôi. Đối với việc thấy nữ nhân đáng thương như thế này, Trần Tuấn có chút siêu lòng, hắn tự nhủ với bản thân mình rằng Trinh Hoa Cốt chính là Phạm Linh Nhi, hai người chính là hồn thể tương thông, yêu hai như yêu một, chắc không phải là ngoại tình đâu.

Phạm Linh Nhi cũng dã giấu nhẹm đi việc mình muốn hạ sát Trinh Hoa Cốt như thế nào trong cuộc chiến này, khiến cho Trinh Hoa Cốt lầm tưởng rằng Trần Tuấn thực sự đãi cảm thấy tình cảnh đáng thương của nàng mà mở lòng với nàng ta (theo cách nghĩ của Trinh Hoa Cốt không sai nhưng cũng chưa đúng. Nhờ có đại yêu nữ cầu xin, Trần Tuấn mới dám mở lòng đón lấy nàng), nên nàng vui lắm, vui đến mức không thể nào diễn tả bằng khuôn mặt, hay bất kỳ cử chỉ nào được.

Chỉ có thể ôm chặt Trần Tuấn mà gào khóc nói:

- Hức hức, tướng công, tướng công. Muội yêu chàng, thự sực rất yêu chàng! Cuối cùng chàng cũng chấp nhận muội rồi! Hức hức.

Phạm Linh Nhi bước tới, vòng tay mình qua người hắn, bám vào ngực hắn, áp thân thể mèn mại, đầy đặn củ mình lên lưng Trần Tuấn nói:

- Phu quân, chàng là của bọn thiếp…

Biết mình đi đến nước này đã không còn đường lui nữa. Trần Tuấn liền chủ động vòng tay qua, ôm lấy hai nữ nhân vào trong lòng, nói:

- Yên tâm, hai nàng cũng chỉ là của riêng ta mà thôi.

Hắn từ hồi trước đến giờ vẫn luôn luôn là một con người gần như có thứ tình cảm gì có thể lẻn lỏi vào được. Thế nhưng bằng vào tình cảm to lớn, với cái ý chí cứng đầu của mình, hai nàng yêu nữ này đã khiến cho cá tên đầu gỗ hắn xuất hiện tình cảm, cảm giác mủi lòng trước nữ nhân, thay đổi hoàn toàn thế giới quan chán ngắt của Trần Tuấn. Khiến hắn trở thành một nam nhân hoàn toàn khác.

Giờ đây hắn đã hoàn toàn trút bỏ được sự cứng rắn, gánh nặng của mình. Mà có thể thở phào nhẹ nhõm cùng với hai nàng hướng đến tương lai rồi.

Ngửi thấy mùi hương quyến rũ của Trần Tuấn, cảm nhận dược cơ bắp rắn chắc của hắn, hai yêu nữ không thể kìm nỗi bản thân mình nữa, dâm thuỷ như thế nào từ trong tân chúc nội y hình tam giác, nội khố trắng tinh mà lên láng chảy ra, đế nỗi ướt cả váy của hai nàng.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Tuấn chỉ có thể mỉm cười đầy ngượng ngạo nói:

- Từ từ, vào trong phòng rồi chúng ta nói chuyện tiếp…

- Vâng~ Tướng công…

- Được…. Phu quân.

Thuỷ Hoàng Nguyên từ xa quan sát việc Trần Tuấn cùng với hai nàng yêu nữ thì thở phào một cái nhẹ nhàng. May kế hoạch của hắn hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì, mọi thứ liền rất rơn tru, Trần Tuấn cũng không nhớ đến lần hắn hố, mà chỉ lăm lăm chú ý vào hai nàng tơ ủa hắn mà thôi. Quả là không tốn công Thuỷ Hoàng Nguyên dành ra hơn mười năm thời gian, thuyết phục, tẩy não Trần Tuấn về hai nàng yêu nữ này mà.

Lần này thì lợi to rồi!

Thuỷ Hoàng Ngọc cũng đứng bê cạnh hắn mà thán phục nói:

- Công nhận là chàng hay thật, có thể khiến cho con mồi của với thú dữ hoàn thuận mà bỏ qua hết tẩy thẩy tính cách, tất thảy sự khóc hiệu của mình đối với đối phương mà tiến đến nhau như thế. Thật đám khâm phục, khâm phục.

Thuỷ Hoàng Nguyên cười mà phân tích nói:

- Trần đệ theo ta thấy từ Âu sớm đã thích hai nàng rồi. Thế nhưng hắn vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình mà tôi. Chỉ là ta tiện tay làm ra một kế hoạch báo đáp công ơn cho Trần đệ, cùng với hai nàng vì đã khiến cho yêu tộc chúng ta có thể phục hồi, bốc tách đi lớp vỏ dối trá của hắn mà thôi. Mất đi lớp vỏ đó, ba người, ba mặt một lời chắc chắn sẽ đồng thuận mà thôi.

Bất chợt Thuỷ Hoàng Nguyên nở ra một nụ cười dâm tà, ôm Thuỷ Hoàng Ngọc vào trong lòng nói:

- Này, tiểu nương tử. Chúng ta từ sau khi tu luyện ra được thân thể này, thì hoàn toàn chỉ lăm lăm vào chuyện đại sự mà thôi, chưa hề có một khoảng thời gian nào dành cho nhau cả. Hay là chúng ta đi thưởng tuần trăng mật đi! Việc Yêu tộc đã hoàn, giờ chúng ta nhất định phải hưởng tuần trăng mặt mới được!

Thuỷ Hoàng Ngọc ngại ngùng, đỏ mặt nói:

- Được rồi, dâm tặc…

Phạm Linh Nhi thay cái váy đen khắc rồ ngồi lên giường, nằm dựa vào ngươi Trần Tuấn nói:

- Phu quân, chúng ta mặc dù chưa cưới nhau thế nhưng thiếp muốn đi tuần trăng mật được không?

Trinh Hoa Cốt cũng liền từ phía sau ôm lấy Trần Tuấn, thì thầm nói:

- Tướng công… thiếp cũng muối đi tuần trăng mật!

Trần Tuấn gãi đầu, hỏi:

- Ý hai nàng là đi hẹ hò? Chúng ta đã thành hôn đau mà tuân trăng mật?

Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt liền mỉm cười gật đầu lia lịa rồi nở ra một nụ cười hết sức ám muội nói:

- Đúng vậy…. Chúng ta nên đi đâu bay giờ? Chỉ còn Cửu U mười tám tần là chưa đi qua mà thôi….

Nhìn thấy ý định hai con Thiên Đế này muốn giam mình, Trần Tuấn liền từ chói nói:

- Không được, hay là đi qua Tây Vực đi. Ta nghe nói bên đấy rất phát triển, còn hơn cả Thiên giới thần tiên tràng ngập như thế này. Chỉ là do hồi trước cái tên khí vận chi tử kia còn sống, nên ta chưa kịp đến đó thăm thú mà thôi.

Bằng vào chút thủ đoạn của mình, hai nàng đã xác định được nơi mà Trần Tuấn muốn đi, nên liền rất rạng rõ nói:

- Được, vậy chúng ta đi và chỗ đấy.

Ở Hỗn Độn giới, một cái hư không được mở ra, một tiểu la lỵ mặc bộ y phục cổ trang màu xanh đi vào Tu Chân Giới.

Nàng ta nói:

- Thì ra đây chính là thế giới của mấy tên Đông châu đấy ư? Ha ha, không khí rất trong lành