Thủy Hoàng Nguyên rời đi rồi, để lại Trần Tuấn một mình trong pháp trận. Trần Tuấn hắn cũng không bận tâm cho lắm, chỉ nghĩ là Thủy Hoàng Nguyên muốn chuẩn bị thứ gì như là quà để báo đáp công ơn cho ăn nhờ ở đây mà thôi, nên hắn từ tốn ngồi lại nghệ cứu pháp giải trận pháp của Thủy Hoàng Nguyên.
Thủy Hoàng Nguyên vừa chạy ra liền đi đến chỗ Thủy Hoàng Ngọc, vội vội vàng vàng, khẩn trương ôm lấy nàng mà phóng đi như bay.
Thủy Hoàng Ngọc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Thủy Hoàng Nguyên cười đáp như chưa có chuyện gì xảy ra:
- Ta lỡ gây ra họa lớn rồi, nên muốn cùng nàng đi trốn một chút.
Thủy Hoàng Ngọc nghe thế thì kinh ngạc nói:
- Hả, chàng làm quái gì mà gây họa thế?
Thu Hoang Nguyên cười lớn nói:
- Ha ha, phục hưng Yêu tộc chúng ta, ta đã đắc tội Trần đệ rồi. Tốt nhất là chúng ta nên trốn đi một thời gian.
Nghe thế thì Thủy Hoàng Ngọc chảy cả mồ hôi lạnh. Mặc dù Trần Tuấn thường không muốn tham gia chuyện thế tục, chỉ muốn một lòng câu cá trồng rau sống qua ngày mà thôi, thế nhưng với tu vi Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng của hắn không biết cường đại đến mức độ nào, việc đắc tội với đệ nhất sâu kiến này e rằng hai người đến cà một tia tồn tại trong thời gian quá khứ còn không có nữa là.
Thủy Hoàng Ngọc bất đắc dĩ nói:
- Trốn kỹ kỹ vào, thiếp thân chưa muốn bị diệt đâu.
Trần Tuấn không biết, chỉ một mực ở trong phòng nghiên cứu pháp trận của Thủy Hoàng Nguyên để lại. Hắn đối với pháp trận luyện đan, luyện binh tinh khí rất có hứng thú, nên thường lúc rảy rỗi, không có việc gì giải trí thì hắn lôi mấy cái này ra để mà chơi đùa giải trí y hệt giải khối lập phương vậy, pháp trận càng lằng ngoằn hắn càng có hứng thú để pháp giải nó.
Đột nhiên từ trên trời vang lên một tiếng ầm. Mây đen bỗng dưng nhanh chống kéo đến, tạo ra một vòng xoáy trên trời. Trần Tuấn nhìn thấy cảnh tượng ngàn năm có một này mà không khỏi cảm thán.
Hắn nói:
- Ồ, linh khí dạo này chưa khôi phục mà la ó người phi thăng rồi. Đúng là thiên tài.
Thế nhưng khi Trần Tuấn nhìn kỹ lại thì không có cột sáng nào từ bên trên phóng xuống để tạo ra một cái thông thiên chi lộ, phi thăng lên Thiên giới cả, chỉ có một cơn bão với vô số lôi kiếp hồng tử (Hồng tím) quấn lấy mà thôi. Nhìn thêm một lúc nữa thì Trần Tuấn lại thấy thêm đó chính là một đoàn hơn ngàn người bắt đầu đi ra từ trên đó.
Vì khoảng cách quá xa, hắn không tiện sử dụng Bạch Quang Chân Nhãn, hay thần thức của mình vì lười nên chỉ đưa ra vài cái nhận định vu vơ nói:
- Ồ Thiên giới của tên khí vận chi tử đó tiếp quản rồi hay sao mà có Thiên binh đi xuống diễn võ dưng oai thế? Lại cồn lôi công điện mẫu đi theo nữa, hức hức, ước gì ta cũng có thể làm khí vận chi tử.
Trần Tuấn tuổi thân quyết định không muốn để ý nữa, thế nhưng lúc này cựu Thiên Đế Phạm Linh Nhi dùng chút Đế Vương Chi Khí còn vương lại trong nội thể mình hét lớn:
- Thiên Đế Thượng Hoàng Yên đã bị ta giết chết, để cho ta Phạm Linh Nhi lên thay. Lấy tước vị Thiên Đế ban bố một hôn ước đó chính là hôn ước của ta với tông chủ của Tuấn Bạch Phong hiện tại, Trần Tuấn tông chủ! Bất kỳ ai phản nghịch đều là phản đồ, đều bị Thiên giới chúng ta truy quét!
Trần Tuấn nghe thấy giọng nói quen thuộc này của Phạm Linh Nhi liền lập tức phản ứng, mở ra Bạch Quan Chân Nhãn của mình quan sát.
Hắn hốt hoảng chửi rầm lên:
- Thật là cái con mẹ mười tám đời tổ tông cha má hố chết người mà! Linh Nhi, Trinh muội như thế mà lại lên làm Thiên Đế! Không được, không được, nhanh nhanh thoát thôi, hai nữ nhân này mà bắt được mình thì chết!
Trần Tuấn liều mạng xông ra, thế nhưng với hạn mức sử dụng pháp lực hằng ngày của hắn, căn bản là không cách nào có thể tùy tiện phá được cấm chế nay của Thủy Hoàng Nguyên nữa.
Nhưng hắn ta cũng chơi một con bài vô cùng ác với Trần Tuấn hắn, đó chính là pháp trận giam giữ này chỉ dễ dàng để mở khi tĩnh tâm quan sát mà thôi, còn lúc vội vàng rối rắm thì đột khó sẽ đột nhiên tăng cao gấp bội.
Dựa vào Đế Vương Chi Khí của mình, Phạm Linh Nhi nhu nhàng dùng thần thức dò một cái là liền có thể bao quát hết Hạ giới. Cảm nhận thấy Trần Tuấn đang ở trong phòng của mình, loay hoay phá giải khốn trận, Phạm Linh Nhi nở ra một nụ cười kiều mị, hết sức dâm đãng.
Nàng thở ra một hơi đầy xuân sắc nói:
- Phu quân, thì ra chàng cũng chờ đợi không kém gì thiếp. Chàng lúc trước dã hứa với thiếp như thế nào nhở? Đúng rồi, đó chính là tri sâm, tuy thiếp không muốn cùng với con ả kia làm một chút nào, thế nhưng trú nói nam nhất rất thích làm kiểu đấy.
- Ha~ Ha~ Linh Nhi thiếp rất mong chờ, rất mong chàng gặp lại chàng đấy phu quân. Ty bên thiếp chỉ mới có tầm một tháng mà thôi, thế nhưng tại đây phu quân cùng thiếp đã cách xa ba mươi năm rồi.
- Thiếp thiếp thiếp, thực sự không thể chờ gặp được phu quân! Ha ha ha! Phu quân của thiếp, phu quân chàng là của thiếp! Dù chàng có dùng cách nào thì tình cảm của thiếp dành cho chàng thì vẫn vậy, vẫn thủy chung mãi mãi không thay đổi!
- PHU QUÂN! THIẾP YÊU CHÀNG!
Nhìn thấy Phạm Linh Nhi tự cười tự nới sến mức điên cuồng, mất kiểm soát như thế, thì Trinh Hoa Cốt vỗ vai nàng vài cái mỉa mai nói:
- Ngươi làm thế thì tướng công chàng ấy chỉ thương yêu ta mà thôi. Bình thường lại đi.
Thế nhưng bệnh tình của Phạm Linh Nhi ngày càng nặng, hai mắt của nàng thi đen xì lại, vô hồn, thế nhưng miệng nàng thì vẫn nở ra một nục hoài toe toét xinh đẹp, tạo nên một biểu cảm vô hồn sung sướng cực kỳ đáng sợ, nàng nói:
- Thế ngươi không mong chờ với phu quân sao?
Trinh Hoa Cốt nghe thế thì trưng ra bộ mặt âm binh của yêu nữ, đáng sợ cười một cái nhìn Phạm Linh Nhi nói:
- Đương nhiên là mong chờ rồi,. Ta mong chờ đến mức không thể tự kìm chế bản thân mình nữa, lúc nào cơ thể cũng run lên đầy vui sướng, đây này.
Hai nữ nhân này bây giờ đã mất kiểm soát rồi, hai nàng đã xa Trần Tuấn đã ba mươi năm, không thể nào kìm được xuân sắc, dục vọng đối với hắn nữa, hai nàng chỉ muốn bay lại chỗ hắn, xà vào lòng hắn, rồi ngậm lấy ngón tay, sờ vào cơ thể của hắn, thưởng thức bờ môi của hắn mà thôi.
Hai yêu nữ này thềm muốn đến phát điên rồi!
Trần Tuấn vì quá vội vã thế nên không tài mở ra được cái pháp trận này, càng mở càng sai, mà càng sai thì lại càng bị khóa chặt.
Hắn tức giận gầm lên nói:
- Agh! Xem ta đây, Thái Sơn Hạ Thần Quyền!
Rầm một tiếng, pháp trận bị nhục thân Địa Tổ Tiên cường đại chấn để vỡ tan, thế nhưng chỉ tiếc là đã quá muộn, Thủy Hoàng Nguyên tính toán thời gian quá mức kỹ lưỡng rồi.
Vừa mới phá được pháp trận thì hai thân ảnh của hai nữ nhân đã xà vào lòng hắn, đè hắn ngã rạp xuống mặt đất rồi.
Trinh Hoa Cốt sướt mướt với khuôn mặt tuyệt sắc ngấn lệ ngước lên nhìn Trần Tuấn nói:
- Tướng công, cuối cung muội cũng gặp lại chàng rồi.
Thế nhưng Phạm Linh Nhi vẫn là cao tay hơn một bậc, nàng nhân lúc hắn không phòng bị liền hôn hắn.
Trần Tuấn chưa hiểu chuyện gì đã bị Phạm Linh Nhi tặng cho một nụ hôn nồng thắm. Hôn xong, nàng mới dùng khuôn mặt đau khổ kiều mỵ của mình nói với hắn:
- Phu quân, thiếp nhớ chàng lắm đấy.
Trần Tuấn khinh ngạc nói:
- Không thể nào, sao, sao, hai người có thể hạ phàm thế? Đến cả Tánh Nhân còn không thể hạ phàm được cơ mà?!
Phạm Linh Nhi nũng nịu dựa vào lòng hắn giải đáp, nói:
- Chúng thiếp đơn giản là trở thành Thiên Đế rồi thay đổi Thiên luật mà thôi, sửa lại từ Thiên giới phân chia lãnh thổ vơi Hạ giới thành có thể đi qua lại thoải mái là được.
Nàng dừng lại một chút rồi ngại ngùng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Tuấn nói:
- Lần trước phu quân hứa với bọn thiếp là chàng sẽ tri sâm với bọn thiếp mà. Thiếp nghĩ.... Thiếp nghĩ.... Thời điểm này chính là thời điểm....
Tuy là Phạm Linh Nhi lộ ra khuôn ngại ngùng của một nữ nhân chưa thành thục, thế nhưng thông qua mị hoặc ẩn trong mắt nàng, Trần Tuấn đã thấy được nỗi biểu dục vọng vô độ, muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thấy được nguy hiểm, Trần Tuấn liền lấy cớ nói:
- Ta cảm thấy thận ta có chút không khỏe, ngày hôm nay có thể không được. Để ta kêu toàn bộ đệ tử trong tông môn tổ chức cho hai người một buổi tiệc trở lại.
Lúc này pháp trận thứ hai mà Thủy Hoàng Nguyên đặt ra đã phát động, khiến cho toàn bột cửa trong phòng liền lập tức khóa lại, một thức dược khí man tên là Lục Dục Yêu Nhoãn được phóng thích ra bay trong không khí.
Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt không đề phòng liền hít phải loại xuân dược này.
Xuân dược cực mạnh khiến cho cơ thể của hai nàng nóng rang cả lên, tưởng chừng như chicanaf chạm vào một chút thôi đã khiến co hai nàng sung sướng mà phát điên vậy.
Mặc dù bị trúng xuân dược mạnh đến như thế, nhưng Trinh Hoa Cốt vẫn còn đủ tỉnh táo nắm chặt lấy tay Trần Tuấn, nhưng nàng cũng không thể nào chống lại được tác dụng của nó nên khi chạm vừa chạm vào tay hắn liền đã ngã gục xuống.
Trinh Hoa Cốt nói:
- Tướng công, muội, muội thực sự không chịu được, người muội nóng quá. Chàng mau bế muội lên trên giường đi, muội không thể nào chịu được nữa rồi.
Trần Tuấn do dự nhìn Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, hắn đang nghi ngờ có phải đây là trò nào mà hai nàng bày ra để hố hắn hay không. Thế nhưng sau khắc sau, hắn liền đã hiểu rõ.
Một dòng chữ đột nhiên hiện lên trước mặt hắn, đó chính là bức tâm thư cám ơn của Thủy Hoàng Nguyên:
- Trần đệ, giang sơn của Yêu tộc chúng ta đã đoạt lai được, thế nên ta đa tạ ngươi, tác hợp cho ngươi cùng với hai nữ nhân của ngươi. Ngươi yên tâm đi, loại này là loại xuân dược mạnh nhất của Yêu tộc chúng ta, nếu không được tiếp tinh dương trong vòng vài canh giờ thì dù là có cấp bậc Tổ Tiên cũng không cách nào cứu được mà tự bạo.
Nhìn thấy cái tên chơi mình là Thủy Hoàng Nguyên, Trần Tuấn liền lập tức, tức giận gầm lên:
- Yêu tổ! Là ngươi hố ta!
Hắn vội vàng ôm hai người trong lòng, rồi bế lên giường, để cho hai nàng nghĩ ngơi.
Thế nhưng xuân dược này quả thực cực kỳ mạnh, hắn chỉ mới chạm nhẹ vào người của hai nàng thôi mà dâm thủy của hai nàng đã bắn ra làm ướt cả cánh tay hắn rồi.
Phạm Linh Nhi thấy việc mình không thể kiểm soát thân thể của mình như thế thì liền ảm thấy thất thố, xấu hổ lấy hai tay che mặt lại nói:
- Xin lỗi phu quân, xin lỗi phu quân. Thiếp thiếp không thể, nào.... Chịu được a~ chúng ta mau cùng nhau ân ái đi, thiếp muốn ân ái.
Tâm trí điên cuồng của Phạm Linh Nhi thế mà lại bị một loại xuân dược như thế làm cho bấn loạn, đến cả quê mất mời trước mình là ai. Trong đầu nàng chỉ còn một duy nhất một ý nghĩ đó chính là cùng nam nhân giao hoan mà thôi.
Trinh Hoa Cốt lúc ngày điềm tĩnh, tính toán chi ly cẩn thận đến như thế, bây giờ cũng biến thành một dâm nữ. Mặc cho thân thể nhạy cảm đến mức rã rời, không còn sức lực, thế nhưng vẫn cố dùng sức tàn của mình mà cố gắng bò ra khỏi giường tiến đến chỗ của Trần Tuấn.
Nhìn thấy cảnh hai nàng sung sướng đế mức đau đớn, tâm trí điên đảo như thế Trần Tuấn không thể nào nhịn được.
Hắn bước đến giường nói:
- Ngồi thẳng dậy đi.