Tam linh đại thần tộc của Yêu tộc, tuyệt nhiên không có ai đơn giản, mỗi cá thể trong đây đều có cảnh giới Tổ Tiên trung kỳ, hơn cả Thiên Đế lão nhi một tiểu cảnh giới, vô cùng mạnh mẽ, bất kỳ một ai cũng có thể dùng một chiêu để giết chết con kiến Mạc Luân Tuần, mặc cho hệ thống của hắn.
Thế nhưng lúc này Thập Tài Chú bị Ngao Hồng đá bay thẳng vào trong đại điện, ba nàng cũng nhân cơ hội này mà bước vào trong nơi ở của Thiên Đế, trợ uy cho Mạc Luân Tuần.
Nhìn thấy Ngao Hồng với lớp vảy cứng rắn mạnh mẽ, cái sừng mang đầy khí chất vương giả, tộc trưởng hiện tại của chân Long tộc ngũ trảo là Ngao Thanh liền hóa thành hình người mà hỏi nàng:
- Phụ thân của ngươi có phải tên là Ngao Thiết không?
Ngao Hồng là một nữ nhân có phần đơn thuần, hiếu chiến thế nên khi thấy Long tộc của mình, nàng không ngần ngại trả lời hắn:
- Đúng vậy, Ngao Thiết chính là phụ thân của ta!
Ngao Thanh nghe thế thì hai dòng lệ rưng rưng ra Long lệ nói:
- Vậy Long vương, ngài, ngài ấy còn sống không?
Ngao Hồng khó hiểu hỏi:
- Ngươi bị ngáo à? Đương nhiên là còn sống rồi!
Ngao Thanh hỏi tiếp:
- Thế bây giờ ngài ấy đang ở đâu thế?
Ngao Hồng cười lớn đáp:
- Ha ha, ta không nói với ngươi là cha đang cùng với Yêu tổ, Yêu mẫu đang ở Hạ giối, tại Tuấn Bạch Phong của sư phụ đâu!
Ngao Thanh nghe thế thì phấn khích nói:
- Không những Long vương ngài ấy còn sông, Yêu tổ còn sống lại nữa! Ha ha, lần này lão Thiên kot riệt đường sống của ta mà!
Thượng hoàng Yên nghe Ngao Thanh nói như thế thì liền tức giận nói:
- Các ngươi không mau mau giết cái tên kai đi.
Ngao Thanh nghe Thượng hoàng Yên nói như thế thì hai mắt của hắn đỏ bừng lên ngọn lựa giận giữ, hắn nói:
- Thiên cẩu, ngươi vì không giết được tam linh thú tộc chúng ta nên đã dùng cách phong ấn, nô dịch chúng ta hơn vạn năm để phục vụ các ngươi! Ta không thể chịu được nữa! Long vương của ta vẫn còn, Yêu tổ chúng ta sống lại! Chúng ta nhất định phải giết chết ngươi!
Thấy Ngao Thanh nói như thế, Thương Hoàng yên vô cùng tức giận ra lệnh nói:
- Thiên hộ pháp! Giết bọn chúng cho trẫm.
Mạc Luân Tuần thấy như thế thì nở ra một nụ cười đầy khinh bỉ nói:
- Thiên Đế, nhà ngươi cuối cùng cũng bị dồn đến bước đường cùng này à? Ha ha.
Thượng Hoàng Yên không thể nào thoát khỏi được con đường này nữa, hắn hít một hơi lạnh, dùng hết sức mình lao đến chỗ Mạc Luân Tuần, dùng hết sức mình mà bày nên một trận tử chiến với hắn.
Dưới lực lương Thánh Nhân, Mạc Luân Tuần thừa sức đánh nhau với Thượng Hoàng Yên. Hai người dung vô số chiêu ăn miếng trả miếng vô cùng đau đớn. Chấn động này đã khiến cho Chánh Thân Thiên cùng với Ngọc Nam Đế để tâm.
Bọn hắn cao ngạo ngồi trên Chánh đình của mình mà quan sát chuyện ở dưới Thiên giới. Thấy hai tên thiên mệnh chi tử cùng với Thiên Đế đánh nhau ì đùn như thế thì bọn hắn mới tá hỏa rời khỏi chỗ của mình để mà đến trợ chiến.
Thế nhưng khi hai người kịp đến nơi thì mọi thứ đã rõ ràng rồi, Mạc Luân tuần rút kiếm mình ra khỏi ngực Thượng Hoàng Yên rồi sau đó quay qua chỗ hai ả yêu nữ.
Hắn mùi mẫn cảm ơn nói:
- Cảm ơn hai nàng đã tạo động lực cho ta để có thể đi đến được cuối con đường này.
Phạm Linh Nhi bước tới chỗ hắn, nhẹ nhàng dùng Hồng Nhan Phi Cực Kiếm phi cực điếm đâm thẳng vào người hắn cùng với hệ thống.
Nàng lạnh lùng nói:
- Không cần cảm ơn đâu, đồ ta, ta lấy được rồi.
Mạc Luân Tuần bằng vào sức lực của mình, nắm lấy thanh kiếm của Phạm Linh Nhi nói:
- Nữ nhân khố...
Thế nhưng chưa kịp nói dứt lời thì sợi dây cước chứa mấy chục sắc ảnh đã lia đến đầu hắn, nhẹ nhàng quấn lấy rồi xoẹt một cái, lấy đi thủ cấp của Mạc Luân Tuần.
Trinh Hoa Cốt thấy thủ cấp lăng xuống dưới chạm vào chân mình, thì kinh tởm đá một cú vào đầu Mạc Luân Tuần nói:
- Nói nhiều, nói ít thôi cho đỡ phiền.
Lúc này Chánh Thân Thiên cùng với Ngọc Nam Đế đã mở ra hư động tiến đến cuộc chiến, thế nhưng hai lão giở này đến căn bản đã là quá mức muộn màn, Mạc Luân Tuần, Thượng Hoàng Yên đều đã bị tử trận, Nguyên Thần bị đánh nát đến mức vĩnh viễn không cách nào khôi phục lại được thì vô cùng tức giận.
Chánh Thân Thiền nhíu đôi lông mài rậm rạp trắng bạch của mình lại nhìn hỏi:
- Các ngươi, ai là người đã giết hai ngườ này, nói ra tên danh tự, ta sẽ tha cho một kiếp Luân Hồi, không đánh nát Nguyện Thần của các ngươi!
Trinh Hoa Cốt không nói không rằn, liền nhẹ nhàng vảy tay vài cái. Cao Thân Thiên áp chế khí tức của mình từ dưới đất phóng lên, hắn dùng bản kiếm Hắc Dung của mình phóng ra Đại Đạo Hắc Đoản bao lấy một vòng không gian.
Đại Đạo Hắc Đoản là bóng tối đơn thuần, trong nó dù là Thánh Nhân đi chăng nữa cũng sẽ bị nó cướp đi hết tầm nhìn. Cao Thiên Thượng nhắm thời cơ mới vừa nhốt vào, hai vị sư huynh đệ của mình liền không phản ứng kịp mà thở ra Hồn Nhan Hỗn khí.
Hồn Nhan Hỗn khí rất nhanh đã bị hai người hít vào. Vì là tuyệt thế cao thủ, nên Hồng Nhan Hỗn khí mặc dù nhẹ tênh nhưng hai người vẫn cảm nhận được mà phong bế lại được hô hấp của mình. Tuy vậy, mọi chuyện giờ đã quá muộn, Hồn Phấn Hỗn khí đã xâm nhập trong ngươi bọn họ, len đến thức hải, chỉ trong vài khắc ngắn ngủi liền đã thôn phệ được Nguyên Thần của hai vị đại Thánh Nhân.
Trinh Hoa Cốt cũng vì thu lại được lợi nhuận vô cùng lớn như thế ma tùy tiện đột phá cảnh giới chí tôn Đại La Kim Tiên. Phạm Linh Nhi mặc dù rất ghen ghét với cái khả năng vừa thôn phệ, vừa đột phá này của Trinh Hoa Cốt, nhưng nàng cũng không làm gì được, chỉ biết dựa vào ngộ tính siêu quần mà thôi. Nàng tin chắc rằng trong tương lai, ngoài Trần Tuấn ra thì gần như không có ai có thể đuổi kịp nàng nữa.
Ngao Hồng lúc này phụ xong tam tộc linh thú dọn dẹp tàn dư của Thiên quân thì chạy lại hỏi hai người:
- Sư tỷ, tỷ tỷ, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây? Ta không biết làm sao thay đổi được Thiên luật cả.
Phạm Linh Nhi nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Ta cũng không biết, chả lẽ bây giờ kêu cái tên Thiên Đế cũ sống lại, nhưng Nguyên Thần hắn vỡ tan rồi còn đâu?
Phượng Hoàng mỹ nhân nghe thế thì liền hóa thành hình người là một mỹ nhân tuyệt thế, từng cùng với Hắc Long Phạm Linh Nhi chinh chiến qua một hồi, bước đến chỗ hai nàng nói:
- Nếu muốn thay đổi Thiên luật thì ta biết đây!
Phạm Linh Nhi nghe thế thì nói:
- Ừ gà lửa, ngươi nói đi.
Nghe một tiếng gà lửa, Phượng Hoàng vô cùng bất mãn, chỉ có cấp trên của nàng ta là Yêu vương lừng danh như Thập Đại Hộ Pháp hay là Yêu tổ, Yêu mẫu mới được gọi thôi, còn nữ nhân này sao lại bá khí cương ngạnh đến thế?
Nhưng thôi, Phượng Hoàng kiêu dũng nàng không chấp nhất nữ nhân không não, nàng nói:
- Các ngươi chỉ cần hai tên Chánh giáo Thánh Nhân, dùng Thiên Đạo Đại Diện của bọn hắn chứng thực cho hai ngươi thành Thiên Đế, rồi bằng vào quyền lực Thiên Đế của mình, ngươi cầu lên Thiên Đạo, thì hẳn Thiên phệt sẽ xuất hiện.
Phạm Linh Nhi hỏi:
- Đơn giản như vậy?
Phượng Hoàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, đơn giản chỉ như vậy.
Trinh Hoa Cốt gật đầu nói:
- Được rồi, lôi Thiên Đạo Ngọc của các mươi ra đây.
Hai khôi lỗi thịt Chánh Thân Thiên cùng với Ngọc Nam Đế liền đem ra từ trong người hai mảnh ngọc bội vỡ. Bọn hắn cùng nhau ghép chúng lại rồi niệm một pháp quyết.
Hoàng Kim Vận Long của Thiên giới từ trong mảnh ngọc phù xuất hiện. Nó quấn lấy hai nàng, khoách lên người hai nàng một cái áo choàng hoàng bạch kim (trắng vàng) biểu trưng cho Thiên Đế Chi Vị của hai nàng.
Hai nàng cùng nhau đưa tay lên trời hô lên một tiếng:
- Thiên Đạo! Thiên luật, ban!
Từ trên trời xuất hiện một cột sáng. Cột sáng đó thả ra một cuộn giấy bằng vàng xuống cho hai nàng, hai nàng nhanh chóng, không chậm trễ liền điền, sửa vào Thiên luật Thiên giới cùng với Hạ giới tuyệt nhiên chỉ có đi đến, không có khứ hồi, trở thành thuận tiện hai đường!
Hai nàng sau đấy vui mừng, định dùng hai con khôi lỗi thịt đó mở ra một cái lỗ để cho hai nàng có thể trực tiếp hạ phầm. Nhưng khi mở ra rồi thì Ngao Thành lập tức ngắn cản.
Hắn chạy lại đứng chắn trước mặt hai nàng nói:
- Không được, không được hạ phàm.
Trinh Hoa Cốt tức giận, hậm hực tên trung niên râu tóc một màu xanh rêu nói:
- Sao lại không? Có tin ta đẩy ngươi một cái, cho người không những hạ phàm mà còn hạ phàm thành một đầu heo không?
Ngao Thanh nói:
- Không được, nhị vị Thiên Đế nghe ta giải thích cái đã. Ở trên Thiên giới này, tủy dã diệt được toàn bộ các thế lực của Chánh giáo, chỉ còn duy nhất một thế lực là nhị vị Thiên Đế mà thôi. Thế nhưng mà Thiên giới một ngày nhất định sẽ không có vua, công việc thì liên quan thì liền tù mà kéo đến, không có Thiên Đế thì không quản được đâu.
Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt khó hiểu đồng thanh hỏi:
- Thế chúng ta hạ phàm thì phải làm sao?
Ngao Thanh nói:
- Nếu truyền Thiên Đế Chi Vị cho người khác thì có thể được đấy.
Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt không cần nghĩ nhiều liền vứt Long bào cho Ngao Hồng rồi nhanh chóng nhảy xuống hư động ở bên dưới.
Phạm Linh Nhi vội vàng ngã xuống nói lời từ biệt:
- Sư muội, muội thay ta làm Thiên Đế một thời gian nha, ta đi sư phụ của muội đây!
Trinh Hoa Cốt cũng vội vội vàng vàng nói:
- Ta giao lại chức vụ này cho muội muội đấy, nhớ quản lý cho tốt!
Hai nàng vừa rơi xuống, vừa phấn khích nói:
- Phu quân, thiếp tới với chàng đây!
- Tướng công, muội thực sự rất rất nhớ chàng đấy!
...
Tại Hạ giới, Tuấn Bạch Phong, Trần Tuấn ngồi cùng với Thủy Hoàng Nguyên, làm nhẹ ván cờ tướng.
Trần Tuấn hỏi:
- Sao Yêu tổ ngày hôm nay lại rảnh rỗi mời ta ra đánh cờ vậy, không phải giờ này ngươi bận xử lý hộ công việc cho ta để đền bù tiền ở nhờ rồi sao?
Thủy Hoàng Nguyên cười híp mắt, nhẹ nhàng đặt một quân nói:
- Chiếu này. Ta ngày hôm nay có tâm trạng vui vẻ, muốn mời Trần đệ đánh một ván cờ thì có sao đâu?
Trần Tuấn không để tâm mà nhắc nước đi cho Thủy Hoàng Nguyên nói:
- Thôi thì tùy ý ngươi vậy, ta cũng là người nhàn rỗi, thiếu Linh Nhi, Trinh muội, có thể cùng với ngươi giải trí vậy.
- Mà ngươi thật sự muốn chiếu ta chứ? Ta cho ngươi đi lại đấy! Ngươi đi nước đó là ta chiếu bí ngươi đấy.
Thủy Hoàng Nguyên cười nhẹ nói:
- Chỉ là một ván cờ thôi mà, có gì đâu mà quan trọng. Ta đi sai là sai, không được sửa.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Tùy ngươi vậy, chiếu bí này! Ta thắng!
Đánh xong ván cờ vào buổi chiều, Thủy Hoàng Nguyên đứng dậy nói:
- Trần đệ, ta muốn nói với. Ngươi vài điều riêng tư.
Trần Tuấn ngáp dài ngáp vắn nói:
- Ngươi nói đại đi, dù sao thì tại thiên sơn này có ai đâu mà nghe được.
Thủy Hoàng Nguyên lắc đầu nói:
- Không được, chuyện này tối cường quan trọng, phải đi vào chỗ kín nói chuyện mới được.
Trần Tuấn thuận theo ý của Thủy Hoàng Nguyên, bay về căn phòng của hắn, cái căn phòng chứa nhiêu những cái mái ảnh nhỏ nhất trong tông môn.
Trần Tuấn ngồi trên ghế hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì mà tối cường quan trọng đến như thế?
Thủy Hoàng Nguyên mở cửa sổ ra nói:
- Ngày hôm nay, giang sơn của ta, Yêu tộc của ta, những thứ gì mà bọn họ vốn được hưởng đã được hưởng rồi. Đa tạ Trần đệ, nếu thiếu ngươi thì ta e rằng đến cả trăm vạn năm sau cũng không dành lại những thứ mình vốn dĩ có.
Trần Tuấn khó hiểu nói:
- Ngươi nói gì mà khó hiểu vậy?
Thủy Hoàng Nguyên hoàn toàn không để tâm đến lời của Trần Tuấn mà xúc động đến mức hai dòng lệ chảy dài trên mặt hắn, nói:
- Thế nên ta sẽ trả công cho Trần đệ thật đáng!
Nói rồi hắn chỉ tay xuống mặt sàn, tạo nên một cái pháp trận vô cùng khủng bố, bao lấy toàn bộ căn phòng.
Trong khi Trần Tuấn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thủy Hoàng Nguyền đứng gần cửa sổ liền lập tức nhảy ra.
(Hiện tại ta sắp về thành phố. Về thành phố hiển nhiên truyện này sẽ theo thông báo từ trước sẽ tạm dừng ra chương đến tháng 11 12 cuối năm 2022 nay. Còn mấy ngày nữa, ta cố gắng viết cho các ngươi cảnh sắc cuối cùng, hoàn thành cảnh sắc cận cuối của phần một này! Mong các ngươi có thể trong thời gian ta tạm dừng ra chương đọc lại một lần nữa. Đọc lại một lần sẽ khiến các ngươi có một cái nhìn bao quá tổng thể hơn vê truyện nếu các ngươi mỗi ngày đều chờ chương mới mà đọc)