Bất giác xe ngựa đứng lại trước một cửa cung điện màu tím.
Thiên Tầm nhỏ giọng nhắc nhở:
- Công tử, đã đến Tử Sam các rồi.
Hộ vệ giống như Thiên Tầm không có tư cách đi vào , chỉ có thể xuyên qua cửa cung tò mò nhìn bên trong nhưng chỉ thấy hoa tím, vô số cung nữ đi ra đi vào.
- Ừm!
Tiêu Lãng vén rèm bước xuống. Có mấy cung nữ đứng ngoài cung điện thấy Tiêu Lãng lập tức cúi người hành lễ.
- Kính chào Lãng công tử!
Tiêu Lãng đi theo cung nữ vào trong, đám Thiên Tầm thì được một cung nữ khác dẫn đến nghỉ ngơi trong thiên điện bên cạnh.
Tiêu Lãng vừa đánh giá phong cảnh xinh đẹp trong Tử Sam các vừa hỏi cung nữ dẫn đường:
- Thi yến đã bắt đầu chưa?
Cung nữ dẫn đường sắc đẹp thuộc hàng thượng đẳng, tò mò đánh giá công tử của Tiêu gia đột ngột xuất hiện, cung kính nói:
- Canh giờ còn sớm, khoảng cửa canh giờ nữa mới bắt đầu. Đã có nhiều công tử, tiểu thư đến rồi. Lãng công tử có thể đi vào tâm sự với bọn họ trước, điện hạ sẽ mau chóng có mặt.
- Nửa canh giờ sao...
Tiêu Lãng dừng bước chân. Kêu hắn ngồi cùng các công tử, tiểu thư của đế đô nửa canh giờ thì chắc Tiêu Lãng chán đến chết.
Trầm ngâm một lúc sau Tiêu Lãng hỏi:
- Trong Tử Sam các có chỗ nào đẹp không? Ta đi tham quan một lúc rồi mới tới chính điện.
Cung nữ dẫn đường ngẩn ra, chỉ vào bên trái nói:
- Triều đình bên này không tệ, hay là công tử tới bên đó ngồi xem?
- Được!
Tiêu Lãng bước nhanh sang trái, cung nữ dẫn đường đi theo. Trên đường đi là vườn hoa tím, chắc Vân Tử Sam đặc biệt thích màu tím, không chỉ tên có chữ tím, thích mặc váy tím, ngụ trong cung điện cũng một màu tím.
Đi không lâu sau Tiêu Lãng đến bên cái ao nhỏ, thấy bên cạnh có một cái đình, mặt trên viết ba chữ 'Thính triều đình'.
- Phong cảnh đúng là đẹp.
Tiêu Lãng đứng trong Thính triều đình, nương ánh trăng mông lung nhìn vô số cẩm lý bơi trong ao, gió đêm mát mẻ thổi, vui vẻ thoải mái.
Tiêu Lãng quay đầu thấy cung nữ dẫn đường vẻ mặt tò mò nhìn mình, phất tay nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta ngồi ở đây một chút, lát nữa sẽ tự đi chính điện.
Cung nữ dẫn đường ngoan ngoãn nghe lời, cúi người hành lễ rời đi. Tiêu Lãng thẫn thờ ngồi trong Thính triều đình.
- Ục ục ục ục!
Bụng kêu ục ục, cả buổi chiều Tiêu Lãng huấn luyện cường độ cao nên giờ còn chưa ăn gì, hắn buồn rầu. Sớm biết như vậy đã kêu cung nữ dẫn đường kiếm chút đồ ăn đến, còn nửa canh giờ, làm sao sống qua đây?
Tiêu Lãng không muốn đi chính điện của Tử Sam các, khỏi nghĩ cũng biết bên trong có một đám công tử, tiểu thư diện mạo trang nghiêm tâng bốc nhau, mắt đi mày lại. Tiêu Lãng chán làm loại xã giao không dinh dưỡng này nhất. Tiêu Lãng đi vòng vòng trong Thính triều đình mấy vòng, nhìn chằm chằm một thiên điện nhỏ bên cạnh chính điện của Tử Sam các.
- Ừm! Đi tìm đồ ăn, nếu không được thì kiếm cung nữ nào đó bưng lên thực vật cho mình.
Tiêu Lãng lặng lẽ đi hướng tiểu thiên điện, từ xa thấy một cung nữ đứng ở cửa tiểu thiên điện. Tiêu Lãng định kêu cung nữ lấy chút đồ ngọt cho mình điếm bụng.
Tiêu Lãng đi trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, vừa lúc tới một cây to, đang định vẫy tay với cung nữ thì phát hiện nàng nói gì đó vọng vào tiểu thiên điện.
- Vâng, nô tỳ đi ngay!
Cung nữ vội vã chạy đi.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ thả xuống cánh tay giơ lên giữa chừng, bĩu môi sải bước đi hướng tiểu thiên điện, muốn xem bên trong còn có cung nữ nào khác không.
Tiểu thiên điện không lớn, bên trong đốt thiền hương thấm lòng người. Tiêu Lãng đi vào tiểu thiên điện, phát hiện bên trong không có gì. Không có người, không có thức ăn, chỉ có trang sức đơn giản, bên cạnh một cánh cửa bị rèm ngăn ra.
- Xuân Hỉ, ngươi đến rồi?
Trong phòng vọng ra thanh âm cực kỳ quen thuộc với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng kinh ngạc, đây là giọng của Đông Phương Hồng Đậu.
Sao Đông Phương Hồng Đậu ở toẻng cung điện của Vân Tử Sam? Còn không tại chính điện của Tử Sam các mà là tiểu thiên điện này?
Tiêu Lãng nghi hoặc gãi đầu, không nghĩ nhiều, trực tiếp vén rèm đi vào phòng.
Kết quả...
Tiêu Lãng thấy một hình ảnh rất là nóng bỏng.
Một nữ nhân đưa lưng hướng Tiêu Lãng ngồi xổm trên một cái bô, đang... Tiểu. Cặp mông trắng như bưởi làm Tiêu Lãng nhìn suýt rớt tòng mắt. Chỗ khe rãnh có dòng suốt liên tục chảy xuống cái bô.
Nữ nhân phát hiện có người đi vào thì quay đầu nhìn lại, đôi mắt như thu thủy trợn to như Tiêu Lãng.
- A... ưm!
Đông Phương Hồng Đậu bản năng hét lên sau đó giật mình tỉnh lại, che miệng. Tiêu Lãng bị hù nhảy dựng, lập cà lập cập nhanh chóng xoay người trốn đi.
Bố tiên sư cha nhà nó!
Đông Phương Hồng Đậu là hoàng hoa khuê nữ bị Tiêu Lãng thấy trong khi đang đi tiểu, hắn chết chắc rồi.
Đông Phương Hồng Đậu nhảy dựng lên, tốc độ siêu nhanh mặc vào khố, kéo váy, người ngây ngẩn. Đông Phương Hồng Đậu nhìn Tiêu Lãng chạy nhanh ra ngoài, bản năng vận chuyển Huyền khí chạy theo hắn.
Tiêu Lãng chạy lung tung lao hướng chính điện của Tử Sam các. Mặt Đông Phương Hồng Đậu xanh mét, đầy sát khí đuổi theo. Chờ khi cung nữ cầm xấp giấy đến nơi thì chỉ thấy bóng lưng của Đông Phương Hồng Đậu.
Cung nữ nhíu mày, khó hiểu nói nhỏ:
- Hồng Đậu tiểu thư tìm được giấy rồi?
Đông Phương Hồng Đậu không rảnh quan tâm giấy tờ gì nữa, đầu óc nàng trống rỗng. Một hoàng hoa khuê nữ đang đi tiểu bị một nam nhân trông thấy, thấy hết?
Đông Phương Hồng Đậu không biết làm sao, suy nghĩ duy nhất trong lòng là giết chết nam nhân đó, mặc kệ hắn là ai!
Tiêu Lãng chạy quá nhanh, chớp mắt chỉ thấy bóng lưng.
Đông Phương Hồng Đậu tức giận giậm chân, rống to:
- Tiêu Lãng, ngươi còn chạy nữa thì ta sẽ chết trước mặt ngươi cho xem!
Quả nhiên Tiêu Lãng không dám chạy, đứng ở trước thư phòng, người cứng ngắc, đầu óc hỗn loạn, không biết phải làm thế nào.
Nói đến thì không thể trách Tiêu Lãng, nhưng chuyện này... Có lý cũng nói không rõ. Người ta là tiểu thư quyền quý chưa xuất giá, chỗ bí ẩn nhất bị Tiêu Lãng thấy, nếu nói ra thì làm sao cũng là Tiêu Lãng đuối lý.
Tiêu Lãng hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh lại, nếu lỡ như Đông Phương Hồng Đậu nghĩ quẩn tự sát thì không nói đến hàng loạt rắc rối, chỉ nói suốt đời này lòng Tiêu Lãng bất an không yên.
Vù vù vù vù vù!
Đông Phương Hồng Đậu nhanh chóng chạy tới, Huyền khí vòng quanh, nhảy lên cao, nắm đấm trái đập xuống đầu Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng cảm nhận sau lưng đầy sát khí, thầm rủa:
- Cha nó, làm thật sao!?
Tiêu Lãng không muốn chết oan khuất như vậy, né sang bên.
Tiêu Lãng hét to:
- Hồng Đậu tiểu thư, chuyện này là hiểu lầm, tiểu thư hãy nghe ta giải thích đã!
Tối nay Đông Phương Hồng Đậu trang sức nhẹ, khuôn mặt cực kỳ quyến rũ, dáng người vẫn nóng bỏng. Tiếc rằng đôi mắt đây sát khí làm khí chất của Đông Phương Hồng Đậu biến lãnh diễm, y phục lộn xộn. Đông Phương Hồng Đậu không nói câu nào, hung tợn tấn công Tiêu Lãng, từng chiêu lấy mạng người.
- Thật sự là hiểu lầm, ta chỉ muốn đi vào tìm đồ ăn...
Tiêu Lãng vội vàng tránh né. Bản thân Đông Phương Hồng Đậu có sức chiến đấu yếu cộng với giờ đây đầu óc hỗn loạn, công kích lung tung, Tiêu Lãng dễ dàng tránh né hàng loạt. Đông Phương Hồng Đậu cố chấp công kích, lực lượng tràn đầy, dốc hết sức đánh ra.
Tiêu Lãng không biết làm sao xử lý chuyện này, đành liên tục tránh né. Khi Tiêu Lãng thấy phía xa có mấy cung nữ bị kinh động chạy chậm sang bên này thì mắt sáng lên.
Tiêu Lãng vội nói:
- Đừng đánh nữa, nếu tiếp tục thì sẽ khiến mọi người biết hết!