Chương 98: Thi yến

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mười ngày sau, trong hậu viện Thanh Y các, hai bóng người một cao to, một gầy nhanh chóng lao vào nhau, nắm đấm bao phủ trong Huyền khí va ***ng, hai người cùng bay ra ngoài.

Tiêu Lãng cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha!

- Lực lượng hơn chín mươi hổ, Tiểu Đao, ngươi tiến bộ siêu nhanh! Tiếp tục cố gắng đi, trước khi Thần Hồn tiết đến có thể đột phá Chiến Tướng cảnh!

Tiểu Đao gãi đầu, ngượng ngùng nói:

- So với ca thì ta còn kém xa. Ca, bây giờ ca đã đạt tới bao nhiêu lực lượng hổ rồi?

Cảnh giới của võ giả trên Thần Hồn đại lục dễ đoán nhất là không dùng bất cứ võ kỹ nào,trực tiếp vận chuyển Huyền khí trắc nghiệm lực lượng. Chiến Sư cảnh có lực lượng từ mười hổ đến chín mươi chín hổ, Chiến Tướng cảnh thì có lực lượng từ trăm hổ đến ngàn hổ.

Mới nãy Tiêu Lãng sử dụng lực lượng chín mươi hổ ***ng độ với Tiểu Đao, kết quả bay ra xa hơn gã một thước, hiển nhiên sức lực của gã đã hơn chín mươi hổ. Chỉ cần Tiểu Đao đột phá lực lượng trăm hổ là sẽ đạt tới Chiến Tướng cảnh.

Thiên Tầm ở bên cạnh cũng tò mò hỏi:

- Đúng vậy! Công tử đến Tiêu gia gần một tháng, mỗi ngày tu luyện khắc khổ chắc tiến bộ rất lớn.

Tiêu Lãng sờ mũi nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiến bộ chút chút, chắc trước Thần Hồn tiết sẽ đạt tới trung giai Chiến Tướng cảnh, bây giờ sắp đến hơn hai trăm lực lượng hổ rồi, hì hì.

- Hơn hai trăm hổ...

Thiên Tầm, hai hộ vệ khóe môi co giật, Tiểu Đao thì vui vẻ cười. Tốc độ tu luyện của công tử này quả nhiên biến thái. Lúc ở Dược Vương thành mới được lực lượng một trăm hổ, chưa tới một tháng mà sắp đến lực lượng ba trăm hổ, tức là mức trung bình của Chiến Tướng cảnh trung giai.

Đương nhiên đám Thiên Tầm biết nếu Tiêu Lãng tiếp tục ở lại Dược Vương thành thì sẽ không tăng tiến nhanh như vậy. Những thảo dược Tiêu gia cung cấp cho bọn họ ngâm mình có giá trị ngàn vàng.

Tiêu Lãng không nói nhiều về chuyện này, hỏi Thiên Tầm:

- Thiên Tầm, ngươi có cách nào liên lạc với Bát gia không?

Thiên Tầm nói ngay:

- Chuyện này đơn giản, công tử cứ sai bảo.

- Ừm! Ngươi truyền tin hỏi tình huống của Liễu Nhã, thuận tiện kêu Bát gia nhắn lại với Liễu Nhã là sau Thần Hồn tiết ta sẽ đi Dược Vương thành một chuyến.

Khi nói chuyện, trong đầu Tiêu Lãng hiện ra nữ nhân toàn thân yêu mị quyến rũ. Đối với Liễu Nhã, Tiêu Lãng không có cảm tình sâu sắc, không phải vì nàng là dâm phụ nổi tiếng Dược Vương thành, cũng không phải vì câu chuyện đáng thương đáng buồn của nàng. Tiêu Lãng chấp nhận Liễu Nhã có lẽ vì một giây nào đó tâm hồn bị xúc động.

Nếu đã chấp nhận Liễu Nhã thì Tiêu Lãng xem nàng như nữ nhân của mình, bản năng muốn chịu trách nhiệm. Từ khi Tiêu Lãng trở về Tiêu gia luôn gặp rắc rối, không có thời gian chăm sóc Liễu Nhã, chỉ có thể đợi đến Thần Hồn tiết, hắn thức tỉnh thần hồn cường đại, đứng vững gót chân trong gia tộc rồi tính.

Thiên Tầm lập tức đi làm việc, Tiêu Lãng chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Thiền lão đi tới, mỉm cười nhắc nhở:

- Công tử, một lát nữa công tử sẽ tham gia yến hội, nên đi tắm rửa.

- Yến hội?

Muồi ngày nay mỗi ngày Tiêu Lãng tu luyện như điên, đã quên việc này, giờ Thiền lão nhắc hắn mới nhớ, tối nay là thi yến Tử Sam công chúa mở.

- Ừm! Tiểu Đao, ngươi tiếp tục tu luyện, nhắn với Cô Cô là ta không trở lại ăn cơm!

Tiêu Lãng cùng Thiền lão rời đi, tắm rửa. Thiền lão mang theo mấy thị nữ tiến vào trang điểm cho Tiêu Lãng.

- Lại đến nữa. Thiền lão, ta mặc y phục bình thường không được sao?

Thấy Thiền lão mang đến cẩm bào hoa lệ là mặt Tiêu Lãng xanh mét, hắn có mặc nó một lần rồi, lúc cùng Tiêu Bất Tử tham gia yến hội trong hoàng cung, mặc vào người rất khó chịu. Cảm giác như kiếp trước của Tiêu Lãng quen mặc áo thun quần gìean bỗng bị kêu mặc áo vét thắt cravat vậy.

Thiền lão cười khổ nói:

- Đây là yến hội khá cao cấp, hiện nay công tử ở một mức nào đó đại biểu cho mặt mũi Tiêu gia, cho nên...

Tiêu Lãng cười khổ nói:

- Được rồi.

Tiêu Lãng để mặc hai thị nữ sắc đẹp thượng đẳng bạn rộn giúp mình, mặc vào y phục hoa lệ, thay giấy, đai lưng, đeo túi hương ngọc thạch, sau đó chải tóc cho Tiêu Lãng. Xong xuôi hết mất nửa canh giờ, sau đó là bôi phấn vẽ mày cho Tiêu Lãng. Lần này thì Tiêu Lãng nổi sùng lên.

Thiền lão vội vàng đứng ra nói:

- Được rồi, được rồi, về sau công tử tham gia yến hội cứ ăn mặc như vậy là được rồi.

Thiền lão biết nếu cứ tiếp tục thì Tiêu Lãng sẽ không hợp tác nữa. Nhìn cách ăn mặc của Tiêu Lãng, Thiền lão vừa lòng gật gù.

Thiền lão cười nói:

- Công tử sửa soạn lên trông tuấn tú nhiều, chắc chắn đêm nay sẽ khiến các tiểu thư động tâm, ha ha ha ha ha ha!

Trán Tiêu Lãng nổi gân xanh, nam nhân cần gì đẹp trai?

Đám nam nhân trong Mã tràng ở Yên Vũ sơn trang có ai không đẹp yêu nghiệt, có tác dụng gì? Còn không phải thành đồ chơi cho quý phụ? Tiêu Lãng luôn cho rằng nam nhân phải có khí chất của nam nhân, như Tiêu Phù Đồ, Quân Thần Độc Cô Hành, nam nhân như vậy mới có sức hấp dẫn.

Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa xa hoa, Thiên Tầm và hai hộ vệ cưỡi ngựa đi theo. Lần này một mình đi, tâm tình của Tiêu Lãng nhẹ hẳn ra, vén rèm ngắm cảnh đế đô vào ban đêm.

Đế đô là cổ thành ngàn năm, một trong các thành phố lớn nhất Thần Hồn đại lục, nó rất lâu đời và vô cùng phồn hoa, con đường rộng thênh thang, kiến trúc đá xanh ngay ngắn, đám đông, xe ngựa đông như cửi, tất cả chứng kiến cổ thành tang thương.

Trên đường đi hộ vệ liên tục giới thiệu với Tiêu Lãng:

- Công tử, đây là đường Vũ Phi, là hoàng đế thứ sáu của vương triều vì kỷ niệm một phi tử mà đặt tên. Con đường này đi thẳng hướng hoàng cung, phủ đệ lớn đằng trước là trạch viện của Hà gia thuộc mười đại gia tộc.

Tiêu Lãng đã hiểu sơ về đế đô.

Đế đô rất lớn, đường Phi Vũ dài hơn mười dặm, xuyên suốt nam bắc đế đô. Sáu con đường của đế đô đều như vậy, các đường khác không tính ngõ nhỏ có ít nhất mấy trăm. Kiến trúc lớn nhỏ trong thành cỡ vài chục vạn, hoàng cung nằm ở chính giữa đế đô. Trong thành có mười đại gia tộc, nhà nọ lớn hơn nhà kia gấp mấy lần.

Bốn siêu cấp thế gia không ở trong thành. Tiêu gia là ngoài bắc thành. Tả gia ở thành tây. Đông Phương gia ở thành nam, Nghịch gia bí ẩn nhất thì ngoài thành đông. Bốn siêu cấp thế gia như bốn hộ vệ trung thành bảo hộ cổ thành ngàn năm.

Đã đến hoàng cung!

Không có Tiêu Bất Tử dẫn đường nên xe ngựa chỉ có thể dừng lại nhận kiểm tra.

Tiêu Lãng kêu Thiên Tầm đưa ra thiệp mời của Vân Tử Sam, còn hắn thì cách cửa sổ nhìn cung tường nguy nga cao mấy chục thước vòng quanh bên ngoài.

Hộ vệ nhận thiệp mời và lệnh bài của Tiêu Lãng, chắp tay hành lễ với hắn, nói:

- Bái kiến Lãng công tử, mời!

Tiêu Lãng vén rèm trước mặt mình, hờ hững gật đầu. Xe ngựa chậm rãi chạy đi tiếp, vào trong cung điện có quyền lợi lớn nhất Chiến Vương triều.

Cửa cung sâu như biển, từ nay Tiêu Lãng là người qua đường.