Chương 1171: Môn nhân của Bách Hoa cung.

Gần đây tâm tình của Long Ngạo Chí Cao Thần không tốt. Hơn hai năm qua, chuyện hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc sớm truyền khắp thiên hạ. Long Ngạo Chí Cao Thần khiến gian tế đi Ma Vực, Yêu Vực truyền một lần nhưng Tiêu Lãng vẫn không xuất hiện. Trên Long sơn bỗng có một bóng người xuất hiện càng làm tâm tình Long Ngạo Chí Cao Thần nặng nề, Tiêu Dao Vương đến.

Long Ngạo Chí Cao Thần đi ra cung điện, nheo mắt, khuôn mặt âm trầm nặn nụ cười.

Long Ngạo Chí Cao Thần chắp tay nói:

- Tiêu Dao Vương, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây vậy? Ta nhớ ngươi chưa từng đặt chân lên Long sơn một lần.

Tiêu Dao Vương hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo liếc Long Ngạo Chí Cao Thần.

Tiêu Dao Vương lạnh nhạt nói:

- Long Ngạo, không có chuyện không thắp nhang, ta đến cầu ngươi một báu vật.

Long Ngạo Chí Cao Thần nghi hoặc hỏi:

- Báu vật?

Long Ngạo Chí Cao Thần không có chí bảo cường đại gì, dù có thì Tiêu Dao Vương cũng không dùng được. Tiêu Dao Vương không có tộc nhân, thân nhân, gã muốn báu vật bình thường làm cái gì?

Nhưng ngại uy danh của Tiêu Dao Vương, Long Ngạo Chí Cao Thần khách sáo hỏi:

- Là báu vật gì? Nếu như là báu vật bình thường thì Tiêu Dao Vương cứ nói đừng ngại.

Tiêu Dao Vương nói thẳng:

- Bích Huyết Liên trăm vạn năm!

Long Ngạo Chí Cao Thần nheo mắt nói:

- A?

Long Ngạo Chí Cao Thần có báu vật này, lúc trước định cho Long Kỵ công tử, sau này Linh Manh Điểu xuất thế nên gã không lấy Bích Huyết Liên trăm vạn năm ra. Long Ngạo Chí Cao Thần khiến Long Kỵ công tử đi tranh cướp Linh Manh Điểu, thuận tiện rèn luyện. Trong lòng Long Ngạo Chí Cao Thần càng tò mò hơn, bởi vì Chí Cao Thần không cần báu vật như vậy, Tiêu Dao Vương định cho ai dùng?

- Không lẽ cho Tiêu Lãng?

Long Ngạo Chí Cao Thần đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mắt lóe tia sáng lạnh.

Long Ngạo Chí Cao Thần trầm ngâm một lúc, lạnh nhạt nói:

- Tiêu Dao Vương, ngươi muốn Bích Huyết Liên trăm vạn năm làm gì? Không lẽ cho con riêng của ngươi dùng?

Tiêu Dao Vương trừng mắt, mất kiên nhẫn nói:

- Ngươi hỏi nhiều làm chi? Một câu thôi, cho hay không? Ta có vài báu vật, ngươi muốn cái gì cứ nói.

Mặt Long Ngạo Chí Cao Thần lộ vẻ tức giận, thở ra một hơi, nói:

- Ta không cần báu vật của ngươi, chỉ cần nói cho ta biết cho ai dùng là được. Nếu là đệ tử của ngươi thì ta sẽ dâng hai tay.

Tiêu Dao Vương híp mắt lại, xem ra Long Ngạo Chí Cao Thần đã nghi ngờ.

Tiêu Dao Vương cười nói dối, phất tay nói:

- Cho một vãn bối của bằng hữu dùng. Long Ngạo, ngươi nói dứt khoát đi, cho hay không? Không đưa thì... Ngươi tự nghĩ hậu quả.

Long Ngạo Chí Cao Thần trầm giọng quát:

- Tiêu Dao Vương!

Người Long Ngạo Chí Cao Thần phát ra sát khí. Long Ngạo Chí Cao Thần dù gì cũng là một Chí Cao Thần, thế nhưng Tiêu Dao Vương dám uy hiếp gã? Tiêu Dao Vương cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ sao?

Tiêu Dao Vương đứng xiêu vẹo, bộ dáng vô sỉ.

Tiêu Dao Vương cười tủm tỉm nói:

- Long Ngạo, la lớn như vậy làm gì? Đừng hù sợ dân chúng dưới núi của người, còn tưởng hai chúng ta sẽ đánh nhau.

- Dân chúng dưới núi!

Sát khí trên người Long Ngạo Chí Cao Thần biến mất sạch. Tiêu Dao Vương là đồ điên, chuyện gì cũng làm được. Năm xưa đồn rằng Tiêu Dao Vương đấu với một Chí Cao Thần của Ma Vực, gần như giết sạch tử tôn của người ta, đây là bắt trúng nhược điểm của Long Ngạo Chí Cao Thần.

Vù vù vù vù vù!

Một hộp ngọc bay tới, Long Ngạo Chí Cao Thần xoay người đi vào trong cung điện, mặt âm trầm như mực nước.

Long Ngạo Chí Cao Thần đi tới cửa đinệ chợt nghiêng người nói:

- Tiêu Dao Vương, ta cảnh cáo trước, nếu ngươi đưa Bích Huyết Liên trăm vạn năm cho người không nên đưa thì đừng trách ta trở mặt! Trong thiên hạ này thực lực của ngươi không phải là đệ nhất, cùng lắm lão tử làm thủ vệ cho Bách Hoa cung!

- Bách Hoa cung? Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Dao Vương ngửa đầu cười to, liếc sơ thứ nằm trong hộp.

Tiêu Dao Vương nhìn chằm chằm Long Ngạo Chí Cao Thần, nói:

- Long Ngạo, đừng trách lão tử không nhắc nhở ngươi, tiện nhân Bách Hoa là kẻ thù không đội trời chung với ta, nếu ngươi đầu vào nàng thì đừng trách ta trở mặt.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Dao Vương rời đi, Long Ngạo Chí Cao Thần cũng biến mất giữa không trung. Long Ngạo Chí Cao Thần cực kỳ nghi ngờ Tiêu Lãng ở Tiêu Dao sơn, bây giờ Tiêu Dao Vương có hành động như vậy khiến gã muốn đi điều tra.

Nhưng khi Long Ngạo Chí Cao Thần lẻn đến phía nam thì thấy Tiêu Dao Vương một mình ngồi trên núi, thần thức của gã dò xét bốn phương tám hướng nhưng không phát hiện ra điều gì.

Long Ngạo Chí Cao Thần có phát hiện đường hầm trong Hỗn Độn Hải Dương nhưng gã không cho rằng Tiêu Lãng có bản lĩnh xé mở Hỗn Độn Hải Dương, gã còn tưởng là Tiêu Dao Vương làm ra nó.

Long Ngạo Chí Cao Thần dò xét một phen rồi xấu hổ trở về Long sơn. Tiêu Dao Vương có quá nhiều thủ đoạn, dù Long Ngạo Chí Cao Thần đã tra xét một lần nhưng vẫn nghi ngờ Tiêu Lãng núp trong Tiêu Dao sơn, có lẽ được Tiêu Dao Vương dùng thủ đoạn đặc biệt che giấu đi.

Vù vù vù vù vù!

Chính lúc này, có một bóng người từ dưới núi bay lên. Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần muốn tóe lửa, gã nhìn sao cũng thấy gai mắt Long Lạc.

Long Lạc quỳ một gối hành lễ:

- Lão tổ tông, Long Lạc có chuyện quan trọng bẩm báo.

Long Lạc thấy sắc mặt Long Ngạo Chí Cao Thần như lọ nồi thì không dám úp mở, nói nhanh:

- Lão tổ tông, trong thành xuất hiện một nữ nhân bí ẩn nói là mình đến từ Bách Hoa cung muốn gặp người.

- Bách Hoa cung?

Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần bắn ra hai luồng sáng lạnh, hét lên:

- Mau mời!

Long Lạc bay xuống, rất là nghi ngờ. Mấy chục vạn năm qua môn nhân Bách Hoa cung chưa từng xuất thế. Hai mươi vạn năm nay Bách Hoa Tiên Tử không gặp người ngoài, sao bây giờ đột nhiên có một môn nhân Bách Hoa cung chui ra, còn tìm đến Long sơn?

Long Lạc chưa từng thấy Bách Hoa Tiên Tử, không biết nàng mạnh bao nhiêu. Nhưng Tiêu Dao Vương còn không đấu lại Bách Hoa Tiên Tử có thể thấy thực lực của nàng đúng là đệ nhất thiên hạ.

Vù vù vù vù vù!

Rất nhanh, Long Lạc mang theo một nữ nhân bay lên. Nữ nhân có vóc dáng cực đẹp, vải tím che mặt, khí chất phiêu miểu xuất trần, nhưng thực lực không cao, chỉ cỡ tiền kỳ Thiên Tôn.

Nữ nhân yêu kiều cúi người hành lễ, giọng điệu không lạnh không nhạt nhưng có sự kiêu ngạo đi ra từ thành phố lớn:

- Tử La Lan tham kiến Long Ngạo đại nhân!

Long Ngạo Chí Cao Thần không lên tiếng, nhìn chằm chằm nữ nhân Tử La Lan vài giây.

Long Ngạo Chí Cao Thần hỏi:

- Ngươi là người của Bách Hoa cung? Có bằng chứng gì không?

Tử La Lan mở miệng nói:

- Không có.

- A...

Long Lạc mờ mịt, không có bằng chứng mà dám nói lung tung? Giả mạo người của Bách Hoa cung, lại còn gặp Chí Cao Thần, không lẽ nữ nhân này chán sống rồi?

Long Ngạo Chí Cao Thần lại cười gật đầu, nói:

- Mời tiên tử vào nói chuyện. Người Bách Hoa cung can đảm như vậy e rằng chỗ khác không bồi dưỡng ra được.

Long Ngạo Chí Cao Thần mang Tử La Lan đi vào trong. Long Lạc muốn vào theo nhưng bị Long Ngạo Chí Cao Thần trừng mắt, ngoan ngoãn xuống núi.

Trong cung điện, thị nữ dâng trà thơm, Long Ngạo Chí Cao Thần xua mọi người lui xuống.

Long Ngạo Chí Cao Thần lên tiếng:

- Tiên tử, cung chủ nhà người có khỏe không? Tại sao tiên tử dám một mình ra cung? Đến Long sơn có chuyện gì quan trọng?

Nữ nhân gọi là Tử La Lan không uống trà, bình tĩnh ngồi, đôi mắt đẹp dưới khăn lụa tím liếc Long Ngạo Chí Cao Thần.

Tử La Lan nói:

- Cung chủ rất khỏe, lần này ta tự mình rời cung là muốn nhắc nhở Long Ngạo đại nhân một câu.

Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần nóng cháy, cười nói:

- Mời tiên tử nói.

Tử La Lan nói:

- Long Ngạo đại nhân luôn muốn tìm người kia hiện ở... Hướng nam. Ngươi thấy một đường hầm trong Hỗn Độn Hải Dương không? Hắn ở nơi đó.

- A?

Long Ngạo Chí Cao Thần đứng bật dậy nhìn chằm chằm Tử La Lan, đi tới đi lui trong đại điện một vòng rồi lại quay sang nhìn nàng.

Long Ngạo Chí Cao Thần hỏi:

- Tiên tử có mấy phần nắm chắc? Không phải là lừa ta đi? Làm sao hắn có thể phá mở Hỗn Độn Hải Dương?

Tử La Lan đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa đinệ mới xoay người, nói:

- Có tin hay không thì tùy ngươi. Bách Hoa cung không xuất thế, nhưng Bách Hoa cung có một chiếc gương biết hết chuyện trong thiên địa. Long Ngạo đại nhân, nên làm như thế nào thì tự đại nhân quyết định, Tử La Lan cáo từ, nếu chậm trễ khi cung chủ tỉnh lại sẽ quở trách.

- Gương, Hỗn Độn Kính!

Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần rực lửa. Bách Hoa Tiên Tử có được chí bảo đệ nhất thiên hạ, Hỗn Độn Kính, trừ Chí Cao Thần ra người khác không thể biết điều này. Nữ nhân Tử La Lan đích thực là người của Bách Hoa cung.

Long Ngạo Chí Cao Thần sải bước chạy ra ngoài cửa lớn, phất tay nói:

- Xin tiên tử dừng bước!

Tử La Lan đã ra ngoài cung điện, nghe Long Ngạo Chí Cao Thần gọi với theo nhưng không dừng lại.

Tử La Lan đi hẳn ra ngoài mới quay đầu bỏ lại một câu rồi đại na di rời đi:

- Đừng hỏi tại sao ta giúp đại nhân, cũng đừng hỏi ta làm cách nào đối phó với Tiêu Dao Vương, càng đừng hy vọng xa vời cung chủ giúp đại nhân. Ta đã mang tin đến, nên làm gì là chuyện của đại nhân.